Năm Người Chồng: Hồ Ly Dễ Thương Sắp Lấy Chồng

Chương 25: Lên Núi Học Nghệ(2)



Ta ném một quả cầu lửa về phía nàng : " ngươi không phải mẫu thân của ta , nói đi , ngươi là ai ? "


“ Ha ha ha ha ha ha ha , ngươi phá vỡ ảo ảnh của ta rất nhanh , tiểu nữ oa có vài phần bản lãnh . ” nàng cười nhẹ


Ta không thể chịu nổi uy lực của tiếng cười , phun ra một ngụm máu


Lúc này ta mới chính thức tỉnh lại--


Ta thấy tay và chân của ta bị dây leo trói chặt , trước mặt một thân cây đang mở miệng lớn dính máu .


"Trời ạ , bản thể của nó hóa ra là cây phệ hồn". Loại cây này giỏi nhất là tạo ảo ảnh , dùng để dụ con mồi , từng bước vào bẫy . Xem ra cấp bậc của cây này không hề thấp , nếu không phải  tinh thần lực của ta từ khi còn nhỏ đã cường đại, sợ rằng ta sẽ chết một cách vô cớ trong ảo ảnh


Ta vận khởi linh lực cùng nó đối kháng , sau khi chặt dây leo , ta bỏ chạy , nhưng dây leo của cây có thể sinh trưởng vô hạn, đuổi theo ta vào rừng cây.


Cùng lúc đó , chiếc vòng cổ của Ngân Thiên sáng lên :" nàng bị thương ! Bây giờ đang ở phía đông của khu rừng . " hắn lo lắng hét lên


Viêm ca ca cũng lo lắng :" Tất cả đều là chuyện tốt mà tên ngốc ngươi làm... Quên đi . "


"Được rồi được rồi , hai người yên tĩnh một chút , bây giờ quan trọng nhất là tìm sư muội các ngươi ." nói xong , hắn sử dụng thuật Khôi Lỗi, phục chế ra một con chim cảm âm lớn “ mau lên đây ! ”


Sau đó , họ ngồi trên con chim cực nhanh này, đi theo chỉ dẫn của chiếc vòng cổ tìm ta .


Khi chạy , ta thấy cái cây này rất chán ghét nơi có bụi gai , ta thấy một rừng gai lớn ở phía đông, còn có hốc cây nên ta lao vào . Trên người ta có ít nhất vài trăm vết thương, sau khi đến được hốc cây , thể lực chống đỡ không nổi mà ngã xuống .


Bọn hắn sau đó chạy đến , nhìn thấy những vết sẹo sâu và nông trên người ta , cả ba bọn hắn đều đau lòng , sư phụ nhẹ nhàng bế ta lên . " đứa nhỏ ngốc . "


Miệng ta lẩm bẩm : " Phụ hoàng , mẫu hậu, đừng bỏ ta lại."


Sư phụ dùng hỏa linh lực loại bỏ những cái gai trên da ta , sau đó dùng thủy linh lực chăm sóc cho ta .


Cả hai bọn hắn cả kinh: “ là song hệ thủy hỏa ”. Viêm ca ca cũng là lần đầu tiên thấy sư phụ sử dụng song hệ linh lực ( lần kia cùng giao long solo choáng luôn nên không phát hiện ) .


Sư phụ mang nhóm chúng ta đi ra ngoài , cây nọ không từ bỏ ý định , vươn dây leo qua , sư phụ hướng uy áp thẳng đến bản thể cây , cây đó nôn ra máu


" Chủ nhân , ta sai rồi, không nên đối đồ đệ ngươi , ta đáng chết , ta đáng chết . ”


Hắn hạ giọng : “ Quả thật đáng chết . ” Nói xong “ Hạ Bạch Viêm , Ngân Thiên , các ngươi có thể xử lý cây này a. ”


Cây kia thuận thế nhìn lại , hai tuyệt thế mỹ nam âm trầm hướng nàng nhìn qua , lộ ra hung ác không hợp với tuổi của mình : “ dám đối sư muội bất lợi , vậy để cho ngươi thần hồn đều tán ."


Cái cây rõ ràng cảm thấy có sát khí chuẩn bị đem thần hồn tróc bong thân cây, nàng không ngờ rằng không chỉ chủ nhân từ bỏ nuôi nàng yêu linh ngàn năm, mà hai tiểu quỷ này cũng  bức nàng như vậy, chỉ vì muốn ăn một tiểu cô nương ư ? Nàng vì ngàn năm thôn tinh muốn chạy, Viêm ca ca và Ngân Thiên không thể ngăn cản nàng nhưng nàng cảm thấy có một tấm lưới vô hình đang bao phủ nàng, đó là
" Thiên Võng " của chủ nhân


Ngân Thiên chân đứng không vững :
" Để ta giáo huấn cái cây đáng chết này trước . " nói xong , một loạt thủy tiên , xen lẫn linh lực ập đến , nàng bị trấn áp không còn sức chống trả, phát ra tiếng kêu gào thét thảm thiết .


Viêm ca ca mỉm cười đối mặt với nàng , nhưng nàng cảm thấy hàn ý
“ Mộc linh ngươi sợ lửa sao ? ” Trong tay hắn xuất hiện ngọn lửa màu lam


Sắc mặt nàng biến đổi , kêu to : “ Tiểu thiếu hiệp , tha mạng a ! Về sau ta  không dám nữa . ”


Hắn cười : ” về sau, ngươi không có về sau . " Sau khi nói xong , liền thả ngọn lửa xuống rễ của nàng , để mặc cho nàng nhìn mình bị ngọn lửa nuốt chửng từng chút một , cả linh hồn của nàng cũng bị thiêu rụi . Nàng hét lên , hoảng sợ , gào thét biến thành một đống tro tàn trong thống khổ .


Hai người hai mặt nhìn nhau : " Hừ , chết rồi , chúng ta còn chưa lấy ra cực hình đâu ! " Ngay khi gió thổi qua , tro tàn theo gió biến mất , những cây khác nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi


Hai người bọn họ và sư phụ mở miệng : “ nếu có lần sau , nàng, chính là kết cục của các ngươi . ”


Những cây khác vội vàng chạy tới :
“ tuân mệnh . ”


Hai người bọn họ nhìn phía ta trong tay sư phụ :“ Tiểu sư muội , chúng ta đã giúp ngươi dạy dỗ cây này , mau chóng khỏe lại a. Chúng ta sẽ thay cha mẹ ngươi yêu thương , sủng ngươi . ”


Sư phụ ôm ta , vận khởi linh lực , tiến tới đỉnh núi , còn để lại một câu :" Ta trước dẫn sư muội ngươi tìm sư mẫu ( y thuật của nàng thuộc hàng xuất sắc nhất thiên hạ ) . Về phần Ngân Thiên , Bạch Viêm sẽ đưa ngươi lên núi . "


Hai người họ nhìn nhau : "Được . "


Sư phụ rất nhanh đưa ta đến chỗ sư mẫu, trong khi Viêm ca ca quan báo tư thù mang theo Ngân Thiên quẹo trái quẹo phải , trên đường đi đã giẫm lên rất nhiều cơ quan khiến hắn chật vật không chịu nổi . Khi hắn xuất hiện trước mặt sư mẫu , nàng nghĩ rằng sư phụ đã thu một tên ăn mày nhỏ . Điều này khiến Ngân Thiên tức giận, nhưng lại không tiện phát tác. Chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này , thầm hạ quyết tâm : " Ta sẽ chờ cơ hội, thu thập hỏa hồ này . "


Sau khi ta tỉnh lại đã là ngày thứ ba . Nhìn quanh , vậy mà giống hệt tẩm cung của ta . Sư phụ thật chu đáo . Hơn nữa phòng của ca ca cũng giống phủ Thừa Tướng , còn phòng của Ngân Thiên ở phía sau thác nước. Ta nhìn thấy Viêm ca ca , Ngân Thiên đang nằm trên giường và sư phụ đang ngủ trên bàn . Nước mắt bất giác chảy xuống , những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của Viêm ca ca.


Hắn tỉnh dậy, đem ta vẫn đang khóc nhẹ dựa vào ngực hắn : " Đừng khóc , đừng khóc , cái cây đó đã bị chúng ta giết chết . ”


Ta lại khóc lớn tiếng hơn , đánh thức cả Ngân Thiên và sư phụ : " đều là tại ta tùy hứng, khiến sư phụ , ca ca , còn có long ngạo kiều lo lắng.


Sư phụ bước tới vỗ nhẹ vào đầu ta :
" Cha mẹ ngươi cũng vì tốt cho ngươi , hài tử, phải nhớ , chỉ khi ngươi cường đại mới có tư cách , khi bước ra phiến khu vực này, ngươi mới có thể có thể không cố kỵ chút nào gặp được cha mẹ . ”


Ngân Thiên ở bên cạnh đi lên : " xú nha đầu , còn dám gọi ta biệt danh , mau gọi câu Nhị sư huynh ta nghe . "


Ta cong môi : " long ngạo kiều là long ngạo kiều . Ngươi vẫn gọi ta là xú nha đầu . Đợi ngày nào đó ta tâm tình tốt ,  tự nhiên sẽ gọi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.