Mùa đông thời tiết lạnh khô hanh, áo bố Nghiêm Khánh Sinh bùm bùm vang vọng. bị anh cầm trong tay tung ra khoát lên trên ghê dựa, anh nghe thấy Trình Thủy nói, trong thời gian ngắn không tìm được tín hiệu.
" Ôm ca làm gì? Ca hiện tại bẩn, đừng đụng."
Trình Thủy nghe liền cười: " CŨng không phải chưa chạm qua."
Nghiêm Khánh Sinh thoát áo bố, còn lại áo trắng ngắn, dính không ít mồ hôi, đúng là bẩn thỉu.
Trình Thủy sao quan tâm cái này, hắn từ trên giường xuống, đi đến sau lưng Nghiêm Khánh Sinh, trực tiếp vén vạt áo anh lên. Nghiêm Khánh Sinh cử động bất tiện, không tránh được, miệng sốt ruột nhắc: " Ai em, em làm sao không nghe ca, cùng em nói..."
Anh đột nhiên yên tĩnh, như trong tiểu thuyết võ hiệp bị người ta điểm á huyệt vậy, mạnh mẽ chặt đứt âm thanh.
"Xuỵt------"
Trình Thủy từ sau lứng dò đầu qua, kề sát vào tai phải anh, đem khí tức lướt qua má. Nghiêm Khánh Sinh chưa từng thân mật như vậy, nhớ tới hình ảnh mỗi sợi tóc gáy đều đột nhiên dựng đứng, lại rất không cốt khí mà yếu mềm xuống.
Trình Thủy làm như không phát hiện anh cứng ngắn, hoặc là phát hiện cũng rất hài lòng hiện trạng đó, dù sao động tác kế tiếp của hắn có điểm đi quá giới hạn, hắn cũng không hy vọng Nghiêm Khánh Sinh phản ứng nhan ngăn tay hắn lại.
Đầu tiên là eo.
Trình Thủy sờ qua éo rất nhiều người, thầy hắn, đứa bé nhà hàng xóm, khách nhân lúc làm xoa bóp, còn trường hợp khác lung ta lung tung khó giải thích rõ được, nam nam nữ nữ đều có, hắn vẫn cảm thấy chuyện như thế, gầy một tý ít thịt một tý, bấm nặng đầu cào nhẹ thì ngứa, cùng những nam nhân kia nói giống nhau: Cởi quần áo tắt đèn, không có gì khác nhau.
Nhưng eo Sinh ca hắn dài bao nhiêu? Gầy đến không có một chút thịt dư, Nghiêm Khánh Sinh sinh trưởng tốt du học như mạ vàng, làm Trình Thủy bảo bối đến không được, cầm cũng không dám cầm toàn bộ trên tay, sợ cầm hỏng, căng thẳng cả bàn tay, lất bàn tay dán vào một khối nhỏ, từng chút làm phiền.
Nghiêm Khánh Sinh quá gầy, thịt trên eo không có bao nhiêu, không trải qua mài, hai tay rất không an phận mà chịu hạn chết ở điểm đó, bắt đầu hướng càng cao hơn tìm kiếm địa phương càng sâu hơn.
Khi hắn đụng tới gần xương sườn, Nghiêm Khánh Sinh hoảng rồi: " Trình Thủy..."
Trình Thủy sách một tiếng: " Ca, anh kêu em cái gì."
Nghiêm Khánh Sinh nghe ra hắn có điểm không thích hợp, nhưng anh trước hêt phải làm Trình Thủy ngừng tay, vẫn kiên trì đem lời nói tiếp: "...Nhanh lấy ra đi."
Trình Thủy không phản ứng anh, như cũ hướng lên trên.
Nghiêm Khánh Sinh lúc này mới nhớ tới mình có tay mà, nhíu mày bắt lấy tay hắn, Trình Thủy gặp bất lợi, không tái cũng anh nháo, nhưng lại không nghe theo anh, ngữ khí nghiêm túc lên: " Để em xem một chút."
Nghiêm Khánh Sinh lập tức liền nhũn dần, " Thôi em, ca không có chuyện gì."
Anh ở trên đường cùng Trình Thủy nói đám lưu manh kia chỉ muốn cướp đồ anh, đẩy anh xuống đất phát hiện anh không còn sức đánh trả, liền không làm khó anh. Chình mình cả ngày làm việc, quá mệt mỏi, không bò dậy nổi, mới mơ hồ nằm đấy.
Hắn nhìn thấy lúc đó Trình Thủy mang theo cái kẹp gắp than, lo lắng đứa nhỏ vọt vào đánh, chính mình đem hắn quấn vào.
Bất qua đánh nhau liêp tiếp, chuyện thường như cơm bữa mấy chục năm, nháo không ra thói xấu lớn lên, mà Trình Thủy không giống vậy, hắn khi đó bộ dạng bất chấp, lại như muốn ----
Muốn giết người.
Nghiêm Khánh Sinh nghĩ mà sợ.
Trình Thủy một lòng vì mình, anh biết, Trình Thủy ở nơi đó đợi mấy này, e sợ là chính anh đều nói không chuẩn. Nghiêm Khánh Sinh phảng phất thân quá nhanh, tiểu tâm dực dực hân hoan, anh đem sinh hoạt an ổn vui vẻ cắt vào tốt bên trong bình, cung lưng lên ôm vào trong lồng ngực, dù cho phía sau có quyền cước, cũng tuyệt đối không thể mảy may làm bình sứt mẻ.
Quya đầu lại bình của mình lại nứt.
"Thôi nào." Trình Thủy thúc dục một hồi, tay đã bắt đầu hướng mặt anh vỗ nhẹ, " Em chỉ nhìn, không làm cái gì cả."
Ai biết Nghiêm Khánh Sinh lại cố chấp cực kỳ, trên tay hắn khí lực không nhỏ, Trình Thủy lại sợ làm anh đau, tự nhiên không dùng lực quá sức. Vũ lực không thể thực hiện được, Trình Thủy hỏi: " Ca, anh nhất định phải như vậy sao?"
Nghiêm Khánh Sinh mím chặt môi, không nói lời nào.
Trình Thủy vì vậy thở dài: " Vậy đừng trách em."
Nghiêm Khánh Sinh nghi hoặc chớp mắt, một giây sau cơ thể tự nhiên mà nhanh chóng sinh ra một loại phản ứng chưa bao giờ xuất hiện. Từ hông tính lên, hướng nửa thân trên toàn bộ như giật điện, tê tê dại dại, chớp mắt ngắn ngủi, cảm giác dọc theo dây thần kinh bò mỗi một tấc da dẻ, đánh da gà toàn bộ nổi lên.
Anh a một cái không thành tiếng, vọt tới bên mép liền nuốt xuống.
Tất cả những thứ đó qua xong, đại não trì độn mới chậm rãi cho anh biết, Trình Thủy cắn vành tai anh, hắn còn cố ý liếm cho ẩm ướt.
Nói xong tình huống này, đại não liền triệt để nghỉ việc,
Trình Thủy đang đang đang, đang làm cái gì?
Giữa hô hấp, anh nghe được Trình Thủy dùng ngữ kí cực ôn nhu, thanh âm quả thực muốn hóa thành nước đường ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói: " Ca ca, nghe lời."
....
Nha, được.
Mất đi năng lực suy nghĩ Nghiêm Khánh Sinh nói cái gì thì làm cái đó, hết sức tốt để thao túng, Trình Thủy dễ dàng, lột, vén quần áo, làm một mạch.
Áo lót bông trắng bên trên dính bùn đen hôi, trên da thịt trăng thời gian ngắn không thể tan được vết sưng xanh tím. Từng vết to nhỏ ứ huyết tập trung trên xương sườn cùng trên lưng anh, mơ hồ nối liền mạnh, nhìn quan càng khủng bố, nghỉ đến đám súc sinh kia đá anh ngã xuống..
Trình Thủy không nói một lời, trước sau nhìn mười mấy lần.
"Có thuốc không?" Hắn hỏi.
Nghiêm Khánh Sinh tỉnh táo lại, kéo quần áo xuống không cho hắn coi, miễn cưỡng nở nụ cười: " Chút thương tích, không dùng tới, qua mấy ngày là tốt rồi."
"Không được."
Cái thương tích này không thể mấy ngày có thể tốt, coi hắn là kể ngu mà lừa à. Trình Thủy nắm lấy áo khoác: " Em đi mua."
" Á đừng đừng đừng! Trong nhà có!"
Trình Thủy chạy tới cửa, quay đầu lại nhìn anh một cái.
Nghiêm Khánh Sinh chỉ lo anh nói chậm chút Trình Thủy sẽ đi tiêu uổng tiền, nhanh chóng chỉ vào tủ nói: " Trên cao nhất, có lọ dầu hoa hồng, xoa một chút sẽ tốt."
Trình Thủy theo lời anh tìm thấy lọ dầu hoa hồng, sắc mặt tốt lên chút, ấn Nghiêm Khánh Sinh ngồi xuống: " Ca anh đừng động, em thay ca cởi quần áo bôi thuốc."
Nghiêm Khánh Sinh lúng ta lúng túng nói: " Để anh tự mình làm..."
Trình Thủy đứng trước anh hơn hai bước, khóe miệng cong lên chút chút, lại nói một lần: " Nghe lời, ca."
Hắn lúc này ngược lại dùng cái ngữ khí khiến người ta mất đi năng lực suy nghĩ, mang theo mấy phần hàm ý không cho từ chối, Nghiêm Khánh Sinh dừng một chút, anh cảm nhận được đem nay Trình Thủy giống như lúc mới đầu gặp, loại cảm giác ở chung từ từ xóa đi cường thế, trải qua đem nay một hồi dằn vặt, liền hiện ra phong mang.
Phong mang: sắc nét.
Nghiêm Khánh Sinh không thể chịu được sự làm nũng của em trai liền chịu thua, càng không có cánh nào từ chối Trình Thủy, cuối cùng vẫn làm bé ngoan ngồi ở trên giường, tùy ý Trình Thủy đem anh hầu hạ thành người gỗ giờ cánh tay là phải giơ cánh tay.