Năm giờ ba mươi ba, hai mẹ con từ cửa hàng hoa đi ra, người trên đường đã không còn nhiều. Ngô Tiểu Tư ở bên ngoài cách cửa kính nói vọng vào, gió lạnh từng cơn, nửa chạc cây đã gãy cũng không chống đỡ nổi nữa, phiêu phiêu vài cái rồi rơi xuống đất.
“ Chúng mình có phải đợi ông chủ không?” Hắn không thể chờ đợi được thêm chút nào nữa muốn trở về thấy anh hắn.
Hiện tại trong cửa hàng vẫn là Ngô Tiểu Tư quản phần lớn, ông chủ Hoàng giao việc cho anh ta, Trình Thủy có chuyện gì cũng hỏi trước anh ta một tiếng.
Ngô Tiểu Tư nhấn mấy lần điện thoại di động, “ Chờ lát đã, ông chủ nói muốn phát tiền đó.”
Kiên trì của Trình Thủy lập tức tăng: “ Vậy được thôi.”
Ngô Tiểu Tư nở nụ cười: “ Ông chủ Hoàng vẫn đạt đến một trình độ nào đó, năm ngoái còn mang gạo và mì dầu, nhìn tôi không tiện, còn lái xe cho tôi đi một đoạn.”
Trình Thủy ngồi xổm trước giá đỡ hoa, đem chỗ giấy bọc phân loại, rồi đứng lên đi lấy chổi: “ Vâng, cửa hàng buôn bán tốt —— đúng rồi anh Ngô, chúng mình nghỉ, hoa thì làm sao bây giờ?”
“ Đương nhiên là tôi cùng với ông chủ sáng sớm tới rồi, đại khái năm nay thì tôi với cậu thay phiên nhau mỗi người một ngày đi,” Ngô Tiểu Tư để điện thoại di động xuống, “ Mấy ngày nay cũng không cần phiền toán thế, chú ý một số cây yếu là được.”
Trình Thủy đáp một tiếng.
Chờ hắn thu dọn cửa hàng xong, ngồi xem Ngô Tiểu Tư gõ hóa đơn ngày hôm nay, chiếc xe bốn bánh của ông chủ Hoàng rốt cuộc đứng ở cửa — bọn họ chỗ đây quản không nghiêm, trên lề đường thường thường sẽ một số xe ô tô với xe hai bánh để loạn.
“ Ngày hôm nay thế nào?”
Ngô Tiểu Tư cạch cạch gõ xong máy tính, “ Rất tốt, hóa đơn tôi đã ghi.”
Ông chủ Hoàng không để ý mấy, ngược lại Ngô Tiểu Tư nói số tiền lời lãi, ông chủ móc hai bao tiền lì xì ra, đưa mỗi người một cái: “ Đều cực khổ rồi, coi như một năm tốt lành. Mấy ngày nay cực khổ chút, tranh thủ chăm sóc cho cửa hàng.”
Nói giống hết Ngô Tiểu Tư, ông chủ Hoàng trong xe còn mang dầu với gạo.
Trình Thủy cùng Ngô Tiểu Tư lĩnh đồ, vui vẻ cảm ơn ông chủ Hoàng. Hắn tìm sợi dây, cột đồ vật vào yên sau, đáp gió, đạp xe chạy về nhà.
So với ngày thường muộn hơn nửa giờ.
Đêm giao thừa ngõ Lục Đạo nhân khí tăng, đoán chừng sống ở ngay đây chủ yếu là người già, với cái thời tiết nơi đây, ít nhiều gì cũng được con gái hỏi thăm, Trình Thủy chạy xe nghe được âm thanh nói chuyện hiếm thấy xung quanh.
Đó là một loại náo nhiệt không thích hợp với hắn và Nghiêm Khánh Sinh.
Cho dù đường về còn xíu, nhưng Trình Thủy vẫn không ngừng nghĩ về Nghiêm Khánh Sinh, anh ấy … Đã trải qua một năm náo nhiệt bao giờ chưa? Xem qua pháo bông, đi mọi nhà chúc tết, từng có sao?
Hắn dừng xe liếc nhìn thời gian, đùi dùng lực, xe lạch cách lao nhanh đi.
Lần này Trình Thủy đi làm về muộn mười phút, khi về đến nhà Nghiêm Khánh Sinh mở đèn, cũng đã nằm nhoài lên trên bàn ngủ. Trên mặt bàn trải vải trắng, sủi cảo trắng mập chỉnh tề như ngựa xếp hàng, bên cạnh còn có một bát mì, tô còn lại đã ăn hết rồi.
Dầu với bao mì đều nặng, đặt xuống một cái, Nghiêm Khánh Sinh liền tỉnh.
“… Mấy giờ rồi?”
Trình Thủy trả lời anh, “ Mệt thì giường nghỉ nào, sủi cảo để đó tý em hâm lại.”
Nghiêm Khánh Sinh xoa mắt, đi giữa đường đột nhiên quay đầu, “ Trong nhà không có thiếu dầu mà.”
“ Phát,” Trình Thủy toe toét nói, “ Nghe lời, lên giường nằm trước đi, em hậm xong sủi cảo rồi nói với anh.”
Hắn trong phòng ngoài phòng đi mấy chuyến, Nghiêm Khánh Sinh nửa muốn ngủ nửa không, lên giường không ngủ không tỉnh, từ đường mắt híp nhìn hắn.
Múc ba lần nước, Trình Thủy thoáng nghỉ ngơi lấy khí, không dám đi xa, nhìn Nghiêm Khánh Sinh không ngủ, liền dựa vào cửa cùng anh nói chuyện.
Hắn lấy xếp tiền lì xì ra đếm đếm, dù sao hắn làm ở cửa hàng hoa không lâu, ông chủ Hoàng đưa cho hắn 388, Trình Thủy đếm đếm đủ.
Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi nói chuyện ngày hôm nay mua thịt cho hắn nghe. Trình Thủy suy nghĩ chút, cười rộ lên: “ Là lỗi của em, quên mua thịt — không nghĩ tới người đó còn rất có nhãn lực đó.”
Nghiêm Khánh Sinh đoán không được nội tình, liên tiếp cho là hắn làm gì người ta.
“ Không làm sao,” Trình Thủy thở dài, xem ra buổi tối ngày hôm đó lưu lại ấn tượng quá mức sâu sắc với anh, trong thời gian ngắn chưa quên được, “ Ca, em thật sự không muốn làm côn đồ ngõ Lục Đạo đâu.”
Nghiêm Khánh Sinh yên tâm, luền đi hé miệng cười theo.
Trình Thủy nghĩ tới trong túi có đồ mới mua cho anh, hắn muốn hỏi chút chuyện ăn tết khi còn bé của Nghiêm Khánh Sinh, kết quả vừa nghiêng đầu thấy nồi sủi cảo sôi đẩy nắp xoong lên, đề tài liền đứt đoạn mất. Nghiêm Khánh Sinh nằm ở trên giường cũng không thoải mái, phiền phiền nhiễu nhiễu liền xuống giường, mở tủ tìm chén bát thích hợp.
Hai bát sủi cảo, ở giữa đặt một đĩa dấm chua, cắt nhỏ quả ớt thêm vào.
Trình Thủy cắt nửa thịt ruột, thêm chút lạc rang.
Hai người một bên, Trình Thủy nâng chén canh lên, cứ lơ lửng thế, không có ý tứ uống. Nghiêm Khánh Sinh kinh ngạc liếc hắn cái, do dự cũng cùng hắn bưng lên, Trình Thủy cụp bát của hắn vô bát anh, tiếng vang giòn tan vang lên dưới mái hiên băng.
“ Ca ca, chúc mừng năm mới.”
Nghiêm Khánh Sinh chớp mắt mấy cái, cẩn thận lại cụp một cái, anh đã rất lâu rồi chưa nói câu này, nói ra khỏi miệng có gì đó xa lạ, nhưng anh hiển nhiên rất vui, ánh mắt nhu hòa kèm vui vẻ.