Nam Nhân Của Ta Không Bình Thường

Chương 2



Đã ba ngày trôi qua một kiểu mà theo Nhất Nhất là quá nhàm chán. Ban ngày hắn bay lòng vòng trong rừng ,ranh giới giữa nước Thục và nước Ngụy, vẫn theo cách đọc trộm suy nghĩ mà nàng biết. Vì có nàng nên thỉnh thoảng hắn quay lại hang mang chút thức ăn. Hôm nay, hắn trở về vào ban trưa, không những mang thức ăn còn mang về một thiếu niên trẻ tuổi.

-Ngươi muốn đổi món cho ta sao? Dạo này không được ăn thịt, giờ có lẽ ta được ăn rồi nhỉ?

-Nếu ngươi muốn ăn!

Nhất Nhất mỉm cười tinh quái nhìn thiếu niên kia, cậu ta có vẻ trẻ tuổi, mặt không chút đổi sắc trước lời nói đùa của nàng. Nhất Nhất nhanh chóng nhận ra cậu ta là đại phu mà Hiên Viên Lục Vân mang về để chữa chân cho nàng. Lúc đầu Nhất Nhất có vẻ tò mò và thoải mái nhưng đến khi tiểu đại phu mở hòm châm cứu ra thì mặt nàng bắt đầu biến sắc. Chẳng có gì nếu nàng không bị chứng sợ kim từ nhỏ, mỗi lần chích ngừa trốn được coi như đều cố trốn. Cuối năm cấp 3, trong một lần bị tiêm, Nhất Nhất còn khóc rống lên, không cần nói, mọi người đều lấy việc đó ra trêu chọc nàng đến tận năm hai mươi tuổi.

Bây giờ trước mặt không phải một cây kim mà là cả hộp kim. Nhất Nhất run rẩy không mở được miệng ra, môi mấp máy. Tiểu đại phu nhìn nàng khó hiểu, Lục Vân nhanh chóng bước lại hỏi:

-Ngươi lại bị gì nữa thế?

Nhất Nhất lén đưa mắt lên quan sát, cảm giác vẫn an toàn vì tên tiểu đại phu kia vẫn chưa cầm cây kim nào lên.

-Ta…sợ nhiễm trùng.

-Nhiễm…trùng!! Là cái gì? Sao lại sợ??

Lục Vân đưa mắt nhìn tiểu đại phu, chờ một câu giải thích về cái cụm từ “nhiễm trùng” . Còn tiểu đại phu hết sức kinh ngạc nhìn Nhất Nhất sau khi nàng nói câu nói đó.

-Vắc xin!.Điện thoại!.Bệnh viện !.Bác sĩ!

Tiểu đại phu liệt kê từng chữ, từng chữ một, Nhất Nhất như bắt được cầu vồng, miệng mở to, rồi cười tươi, Lục Vân hắn ta như kẻ lạc lõng giữa ba người, giống một đứa trẻ bị bỏ rơi nếu nói hơi quá, rõ là lời nói vô giá trị mà. Không hẹn mà bốn con mắt của hai kẻ cùng thế kỉ nhìn nhau cùng lúc, đây chính là cảm giác sung sướng không nói nên lời.

Hóa ra cũng có kẻ giống mình.

Bằng cái phương pháp Nhất Nhất cho là đê tiện, Lục Vân điểm huyệt nàng để tiểu đại phu châm cứu, mắt nàng rơm rớm nước mắt mà miệng vẫn không ngừng cười.

-Tỉ tỉ! Dẹp cái điệu cười biến thái đó đi!

Cuối cùng tiểu đại phu cũng phải lên tiếng vì không chịu nổi. Hiên Viên Lục Vân cũng không buồn nghe câu chuyện không thể hiểu của hai người kia, hắn dặn dò cậu nhóc vài câu rồi bay đi mất.Tiểu đại phu cũng xuyên qua oanh liệt lắm, chính là đùng một cái rớt xuống con sông nào đó, gần như chết đi sống lại, may có lão nào đó nghe nói giỏi y thuật cứu sống rồi còn truyền dạy bí kíp chữa bệnh. Cũng nghe nói lão cứu cậu ta lúc lão mới gần năm mươi, lão sống đến tám mươi và nay lão chết hơn bốn mươi năm rồi, trong khi cậu ta nhìn như mười sáu tuổi.

-Tại sao?

-Ta không biết, nghe sư phụ kể, người cũng biết một kẻ giống ta, ta đang đi tìm người đó. Nếu như, ta không lầm thì…những người xuyên qua sẽ mãi ở thời điểm xuyên qua, có lẽ sẽ không già đi. Tỉ tỉ à, người xuyên qua lâu chưa.

Tiểu đại phu nắn lại đôi chân nàng, thật thảm hại đi, Nhất Nhất tiếp tục điệu cười biến thái, không phải quá tốt hay sao. Nếu thực vậy, nàng có phải vừa trường sinh bất lão, vừa có khả năng đọc tâm thuật, cái cuộc sống mà chắc chắn vạn người mơ.

-Tỉ không muốn trở về hay sao?

Nhất Nhất giật mình, mới có mấy ngày cũng không nên để bản thân bị cám dỗ vậy chứ, nàng bĩu môi, tay kiểm tra lại chỗ nắn, nàng biết tiểu đại phu đang nghĩ nàng muốn ở lại đây vì cái “trẻ mãi không già đi” đó. Nhất Nhất miễn cưỡng giải thích :

-Không phải không muốn, mà là ta không biết cách trở về, là không khả năng, à, lão già, ngươi ở đây lâu vậy vẫn không có cách nào hay sao?

Tiểu đại phu thở dài, nếu có đã không dây dưa gần bảy mươi năm thế này, đầu thầm mắng nha đầu thật ngu ngốc mà không ngờ nha đầu ngu ngốc kia lại rõ mồn một mình nghĩ gì.

Cùng lúc đó tại nước Ngụy, tả thừa tướng Lại Nhân bí mật cho truyền một đám người vào phủ, tả thừa tướng chính là cánh tay trái đắc lực của Ngụy Quốc. Ông ta là một kẻ gian xảo, quỷ quyệt, đầy thủ đoạn. Nay chính là giai đoạn nước rút đẩy mạnh các cuộc chiến mở rộng lãnh thổ. Kế hoạch của ông ta là tấn công vào phần ranh giới phía nam của Thục Quốc, nơi chỉ có rừng, vượt qua khu rừng đó sẽ úp quân vào sâu lãnh thổ đến kinh thành.

-Bẩm thừa tướng, nếu chúng ta không có cách đối phó Bạch Ưng thì sẽ vĩnh viễn không vượt qua nổi cái ranh giới đó.

-Ta nghe nói…có một kẻ chuyên đi săn đêm.

Lại Nhâm nhấp một ngụm trà, tay đưa ra vén bức màn đen lên, lũ thuộc hạ là một vẻ mặt kinh ngạc, ông ta cười lớn.

-Các ngươi nội trong tối nay phải tìm ra hắn, nói với hắn..ta có một cuộc trao đổi rất hời, đi đi.

Hiên Viên Lục Vân như mọi khi bay vòng vòng ở ranh giới. Cảnh giác được hắn đưa lên tối cao, cả tháng nay, tuy phía Ngụy Quốc không có động tĩnh gì nhưng hắn biết, là bọn chúng âm thầm triển khai nhiều kế hoạch tác chiến. Vì thế không lúc nào Lục Vân có thể không đề phòng. Ngược lại, về cái điều cấm kị kia của hắn đã bị phá vỡ, đó là để một kẻ xa lạ biết nơi ở và cả thân phận của hắn. Trong thời loạn lạc, chiến tranh có thể xảy ra bất cứ khi nào, hắn chính là vũ khí tối mật của Thục Quốc. Ngoài những kẻ cần biết, bất cứ ai lạ bén mảng đến khu vực này đều giết chết không tha. Đây liệu là duyên phận hay sai lầm.

Tối đó hắn không về, Nhất Nhất cũng không ngủ. Nàng nhớ tiểu đại phu nói, hơn một trăm năm nay, tất cả thần hay ma bao gồm cả con người đều đổ xô đi tìm 9 món bảo vật tam giới, nghe nói nếu có được chúng, muốn thực hiện điều gì cũng được. Nhất Nhất chính là nghĩ liệu có phải hay không 9 món đồ cổ người đàn ông xa lạ kia mang tới tiệm cầm đồ của cha nàng, đó là 9 món bảo vật kia. Nghĩ lại, lúc xuyên qua cũng gần mấy thứ đó, đây là trùng hợp hay là thực chất như vậy. Nhất Nhất không võ công, chỉ có khả năng đọc tâm thuật, muốn đi tìm bảo vật, cũng phải có người bảo vệ. Nàng lại nghĩ đến Hiên Viên Lục Vân, không được, nhiệm vụ hắn cao cả lắm, không thể cùng hắn đi. Rồi đến tên tiểu đại phu kia, hắn cũng giống nàng không chút võ công. Là nàng nghĩ quá nhiều rồi đâm ra không thể nhắm mắt ngủ nổi.

Cách đó hơn một ngàn dặm, cánh rừng phía đông của Mông Cổ, một thân áo đen lạnh lùng, đôi mắt sắc lên màu đỏ của máu tươi, hắn đang thong thả uống máu con mồi của mình, con mồi rống lên một tiếng rồi ngã quỵ Hắn đưa tay lau vết máu còn sót lại quanh miệng, nhiệm vụ coi như hoàn thành. Đó chính là Vệ Long – kẻ đi săn đêm.

Hôm sau, sau khi nhận được lời nhắn của Tả Thừa Tướng từ đám thuộc hạ của hắn, Vệ Long lên đường đi Ngụy Quốc ngay. Ngụy Quốc là một nước mạnh, chiến tranh thì mười trận thắng chín trận, cũng có nguyên do cả, chính là triều đình có món bảo vật gọi là Sáo Ảo Ảnh, là một trong chín món bảo vật, Vệ Long mục đích chuyến đi sang Ngụy Quốc là cuộc trao đổi liên quan đến cây sáo này.

-Ta muốn bảo vật của triều đình ngươi, nếu không phi vụ này, không thể.

Vệ Long một lời dứt khoát, Tả Thừa Tướng cười lớn, xem ra nam nhân này cũng không phải bình thường nên mới dám yêu cầu cao như vậy, dĩ nhiên là không thể, nhưng ông ta lại lấy bộ mặt như đã chấp thuận hắn.

-Được, nhưng ngươi phải giết hắn trước.

-Nếu ngươi dám không giữ lời, ta chắc chắn, ngươi sẽ chết rất thảm.

Vệ Long dùng đôi mắt đỏ tươi để cảnh cáo rồi đi ngay lập tức. Tả Thừa Tướng là đã có sắp đặt tất cả.

Rạng sáng, Hiên Viên Lục Vân mới trở về, hắn mang cho nàng một bộ y phục, Nhất Nhất quyết liệt phản đối, vốn là nơi này thì nóng ban đêm thì lạnh, mà quàn áo nữ nhi thời xưa lại có tận năm lớp, bây giờ lại là ban ngày. Sau một hồi suy nghĩ, Nhất Nhất mặt đúng hai lớp, Hiên Viên Lục Vân là không thể hiểu được cái nữ nhân kì lạ này. Nhất Nhất thấy được suy nghĩ của hắn, chỉ cười bù trừ, ai biểu nàng vốn không phải nữ nhân ở thời đại này. Nói về bộ dạng của Nhất Nhất cũng quá kì lạ với hắn, tóc thì chỉ qua vai, cọng nào cũng xoăn, đã vậy còn có màu như đất, hắn nghĩ vốn dĩ nàng không phải người nước Thục, cũng không phải người các nước lân cận. Nói tóm lại vẫn là mù tịt về thân thế của Nhất Nhất. Về phần Nhất Nhất, nàng vẫn cứ khăng khăng là nàng từ trời rơi xuống nên hắn chẳng buồn hỏi nữa.

Tối hôm đó, Nhất Nhất đang ngủ bỗng rùng mình ngồi dậy.

-Ê Lục Vân, ta nghĩ có người muốn giết ngươi.

Hiên Viên Lục Vân ngạc nhiên nhìn nàng, bản năng phòng vệ tăng lên, hắn rút kiếm ra quan sát xung quanh, không quên quay lại hỏi Nhất Nhất:

-Sao ngươi biết?

-Đóng cửa động lại ngay, nhanh lên.

Hiên Viên Lục Vân đúng là người thông minh, hắn không hỏi nhiều, lập tức, hắn xoay cơ quan đóng cửa động lại. Nhất Nhất thở dài, tay nắm chặt cái váy, môi mấp máy chỉ kịp phun ra vài chữ:

-Không…kịp…rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.