Ngày đó, trong ngự hoa viên oanh thanh yến ngữ sắc màu rực rỡ, các thiên kim đủ loại trang phục ăn mặc sặc sỡ đạm nhạt nổi trội hẳn lên, quả nhiên là hoa không thể đẹp bằng người. Mọi người nói là đến ngắm hoa, nhưng hoa xuân kia sao có thể sánh cùng Chu thái hậu cùng Thánh thượng tài phong nhã vận đang tiến đến kia! Nguyên bản mọi người cũng đảo mắt quanh các cô nương nhưng hầu như toàn bộ đều tập trung trên người Thịnh Lẫm đế.
Đợi mọi người hô xong vạn an, tiệc thưởng xuân do Chu thái hậu chủ trì bắt đầu. Thiên kim của trú kinh quan viên tứ phẩm đều tiến lên chào, báo ra khuê danh. Sau đó đầu tiên là an bài cầm kỳ thư họa ca múa biểu diễn, khuê tú dung tư lệ mỹ trổ hết tài năng mong được Hoàng Thượng ưu ái.
“Ha hả, tên nhóc, ngươi đang nhìn ai? Nhìn đến không chớp mắt! Kia chính là những cô nương tương lai có thể trở thành thiên tử tần phi… A! Ngươi đang nhìn Hoàng Thượng!” Theo ánh mắt hắn, phó úy kiêu kỵ cấm vệ quân—— nguyên lai là một trong mười hai thường thị Nguyên Khiêm Thành khẽ nói.
Thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua phó úy bên cạnh, “Chức trách của chúng ta chính là bảo hộ Hoàng Thượng, không nhìn ngài thì nhìn ai?” Đứng ở ngoài đình các, Đường Trì đang cùng phó úy tùy thời tuần trachung quanh ngự hoa viên.
“Hình như ngươi không phải nhìn như thế?” Nhỏ giọng nói thầm một câu, bởi vì Đường Trì hiền lành không kiêu ngạo, hơn nữa hai người nguyên lại là đồng hương, Nguyên Khiêm Thành cùng hắn luôn luôn có thói quen không phân biệt trên dưới , nói chuyện cũng không hề kiêng dè.
“Ngươi nói gì?” Miệng hỏi, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía đình các Thoán đang thưởng thức mỹ nhân.
“Ta nói, tên nhóc, ngươi hàng ngày đi theo bên người hoàng thượng mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt có thể nói là tuyệt sắc kia, có phải hay không đột nhiên sẽ có lúc có ý nghĩ kì quái? Trông ánh mắt của ngươi như là muốn đem Hoàng Thượng ăn luôn! Bất quá, cũng khó trách, Hoàng Thượng lớn lên quả thật đẹp, nữ tử bình thường cũng không thể so với ngài! Hắc hắc…, ta nói huynh đệ” huých huých bả vai đồng hương, vẻ mặt mập mờ nhỏ giọng hỏi: “Trong cung lưu truyền, Hoàng Thượng thường xuyên đi tới phòng ngươi. Thật hay giả? Hoàng Thượng đến chỗ ngươi làm gì?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Đường Trì nghe vậy giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn người bên cạnh, trong ngữ khí ẩn chứa điều không minh bạch.
Không nghĩ mấy câu nói giỡn lại khiến Đường Trì luôn nhu hòa lại sinh khí quát người, Nguyên Khiêm Thành hoảng sợ “Ta chỉ là nói giỡn mà thôi. Ngươi đừng tức giận như vậy! Nhìn qua quả thực giống bị giẫm vào chân vậy.”
Giống như bị người phía sau giáng một côn vào đầu, Đường Trì đối phản ứng quá kích của mình bối rối vô cùng. Nhất là Nguyên phó úy nói câu cuối “Quả thực giống người bị giẫm vào chân” như là hiểu rõ trong lòng hắn có quỷ, khiến kẻ vốn tâm nhu như hắn phải nổi xung.
Cẩn thận ức trụ cảm xúc cuộn trào, hạ thấp giọng, “Khiêm Thành, ngươi đừng nói lung tung. Ta, ta như thế nào có thể lại đối Hoàng Thượng sinh ra loại ý niệm xấu xa trong đầu. Để người khác biết, đây chính là tội mất đầu.”
Gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi! Ta cũng chỉ là nói giỡn thôi. Ngài đại nhân đại lượng đừng sinh khí với tiểu nhân. Bất quá, cũng quả thật có điểm lo lắng ý tứ của ngươi!…Ta nói với ngươi nga “
Thần thần bí bí, vừa vặn hai người lại đi đến núi giả có thể ẩn thân sau lưng, Nguyên Khiêm Thành nhìn thăm dò bốn phía, kề tai Đường Trì nói: “Trước kia, khi đó đương kim Thánh Thượng vẫn là Nhị hoàng tử ngươi còn chưa tới, có một đại hiệp trên giang hồ lừng lẫy nổi danh tiến đến tìm nơi nương tựa, Thánh Thượng thấy hắn võ nghệ cao cường liền đem hắn thu làm một trong mười hai thường thị, cũng để cho hắn bảo hộ bên cạnh mình. Sau này, đại hiệp này bị Thánh Thượng cấp tạp!” Làm động tác trảm đầu, không tiếp tục nói nữa.
Nhìn bộ dáng nhử của hắn, không nghĩ lại muốn biết, nhịn không được hỏi : “Vì cái gì? Vì cái gì vị kia đại hiệp cuối cùng bị giết?”
Sờ sờ hàm dưới, đắc ý nói: “Chuyện này hiện tại biết đến cũng thật không mấy người. Ngươi hỏi đúng người rồi đấy! Hắc, thấy tên nhóc nhà ngươi bình thường đối đãi với ta không tệ, nói cho ngươi biết!”
Thanh âm hạ càng thấp, “Bởi vì ngay lúc đó Thánh Thượng tuổi nhỏ, lại có vẻ ngoài như vậy, vừa nhìn liền thấy giống nữ tử. Đại hiệp kia ở bên cạnh Hoàng Thượng lâu ngày, lại sinh ra tâm ý không nên có! Vọng tưởng…, may mắn Thánh Thượng sớm cảnh giác, sai người bắt hắn lại, loạn đao phân thây ! Về sau, Thánh Thượng liền không để người khác hầu hạ bên người, tận đến khi ngươi tới mới thôi.”
Nhìn biểu tình đờ đẫn của Đường Trì, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Chỉ cần ngươi không có tâm tư kia cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Nói thực ra, tất cả mọi người đều thấy, Hoàng Thượng đối với ngươi chính là tín nhiệm, ta từ sáu năm trước đi theo bệ hạ tới nay, vẫn là lần đầu thấy ngài thân cận với người khác như thế!”
Cố gắng làm ra khuôn mặt tươi cười, “Cám ơn ngươi nhắc nhở. Ta sẽ chú ý.” Âm thầm nắm chặt hai đấm, không muốn để cho phó úy phát giác tay hắn không thể ức trụ run rẩy.
Bên kia, tiệc thưởng xuân giống như đến cao trào, tiếng hoan hô thi thoảng rơi vào trong tai Đường Trì phụ trách thủ vệ. Không dám tái lộ liễu nhìn đương kim thiên tử, chỉ ngẫu nhiên đem ánh mắt liếc về phía đó, tùy thời chú ý nhất cử nhất động người nọ.
“Ngươi xem lần này Hoàng Thượng sẽ nhìn trúng khuê tú nhà ai?” Trầm mặc không bao lâu, cũng có thể là do việc tuần tra nhàm chán, Nguyên phó úy lại đưa ra chủ đề mới
Lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Cũng không muốn biết.
“Theo ta thấy, có khả năng nhất sẽ là nữ tử ngồi bên cạnh thái hậu kia. Đầu tiên nàng diện mạo tuyệt lệ trong đám khuê tú không có mấy người có thể sánh bằng, tiếp theo tài nghệ của nàng cũng nổi trội hơn hẳn, Hoàng Thượng giống như ưu ái nàng hơn, cuối cùng hơn nữa nàng là cháu gái Chu Thừa tướng, chất nữ của thái hậu, chỗ dựa vững chắc này, muốn làm hoàng hậu cũng không phải quá khó khăn. Ngoài ra nữ nhân của Lan Độ quận vương cũng có thể…”
Ánh mắt dời về phía nữ tử ngồi ở bên người thái, vừa rồi căn bản là không chú ý tới sự tồn tại của nữ tử này. Hiện giờ xem ra, tựa hồ thật sự là một mỹ nhân. So với nữ nhân của Lâm Đồng huyện lệnh trước kia còn đẹp gấp ba lần! Hơn nữa loại khí chất tiểu thư khuê các này nữ tử của Huyện lệnh không thể cao quý bằng. Ngồi bên thái hậu, tựa như có phong thái quý phái của hoàng hậu. Ở giữa mọi người quả thật thu hút.
Nhưng Thoán tựa hồ không nhìn nàng, hắn đang nhìn ai? Tuy rằng cách xa thấy không rõ ràng nhưng lấy hiểu biết của mình với hắn, ánh mắt kia rõ ràng mang theo vài phần yêu thích!
Theo ánh mắt hắn nhìn về phía nữ tử một thân mộc mạc, còn đẹp hơn gấm lục ngũ sắc, nữ tử này lấy thanh, bạch, lam nhạt làm màu chính cho quần áo phối hợp càng thêm rõ ràng, đừng từ xa nhìn mặt nàng, mặc dù không phải tuyệt sắc vô song diễm lệ đến cực điểm, nhưng phong tình tú lệ tự nhiên này cũng sẽ không khiến người ta sinh ra chán ngấy.
Cười khổ một tiếng, Đường Trì cơ hồ đã có thể kết luận, Thịnh Lẫm đế nếu lập phi, nữ tử này chắc chắn thắng.
“Nàng là ai… ?”
“Cái gì? Ai là ai? Ngươi nói nữ tử Hoàng Thượng đang nhìn kia? Nàng là con gái của Lan Độ quận vương, Lan Độ công chúa. Từ hội thu múa kiếm Công Tôn mà nổi dạnh.” Nguyên Khiêm Thành trả lời.
Không nghĩ tới bối rối trong lòng lại trôi ra miệng, Đường Trì vội vàng thu liễm tâm thần, tùy tiện gật gật đầu, “Vậy sao? Đúng là mỹ nhân.” Muốn trả lời qua loa.
” Lan Độ công chúa này chẳng những nhân mĩ, nghệ tuyệt, nghe nói thái độ làm người cũng thập phần ôn nhu hiền thục, không ít người đến cầu thân nhưng Lan Độ quận vương một mực khước từ. Nếu Hoàng Thượng nhìn trúng nàng, Lan Độ quận vương đại khái cũng hảo hảo đem nữ nhân đưa vào cung.”
Nhân mĩ, nghệ tuyệt, thái độ làm người ôn nhu hiền thục, nữ tử tốt bao nhiêu. Thoán nếu có thể có người động lòng người như vậy bên cạnh giúp đỡ, chẳng phải là việc tốt sao? Một khi đã như vậy, ngươi lại vì sao…
Yết hầu bị tắc lại, cảm giác hít thở không thông lần thứ hai kéo đến.
Ban ngày tuần tra ngự hoa viên cùng trong hoàng cung một ngày, Đường Trì rốt cục được nghỉ ngơi, bởi vì Hoàng Thượng đặc thù an bài, phòng của hắn được an bài ở trong một nhánh phòng của Vị Ương cung —— để tiện cho Hoàng Thượng tùy thời gọi đến.
Tẩy trừ đi mệt nhọc một ngày, tùy tiện mặc nội y, không có tất, không có chăn, chân trần nghiêng người nằm trên giường. Hơi lạnh mùa xuân gần sát thân thể, khiến cho thân thể vừa tắm dần dần lạnh đi. Thân thể lạnh, nhưng sâu trong lòng lại nóng, trái tim kia dường như bị đốt cháy, không đau nhưng cũng không tỉnh táo.
Ngọn nến dần dần ngắn đi, giọt nến rơi xuống càng nhiều, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, có người lặng lẽ đi vào trong phòng
Nhìn thấy thường thị của mình đang lúc xuân hàn, không tất cũng không chăn, thân mình trần trụi chỉ mặc duy nhất nội y đang ngủ say trên giường, người vừa tới nhăn lại đôi mày đẹp.
Đi đến gần, đang muốn đánh thức hắn, trong lúc vô ý lại thấy thân thể rắc chắc thon dài kia, quần áo có như không. Không khỏi ngưng thần tinh tế quan khán, nguyên lai Đường Trì cởi quần áo là loại bộ dáng này. Ngô, không nghĩ tới nam nhân trần truồng cũng có thể như vậy…, thuận mắt như vậy.
Nhìn thấy hắn ngủ say như thế, ngay cả người tới ngay cạnh cũng không phát hiện, đột nhiên, nam nhân nổi lên tâm ý muốn trêu đùa. Càng nghĩ càng hưng phấn, động tác cũng càng nhẹ nhàng, hắn thật sự rất muốn nhìn bộ dáng của thị vệ ngay thẳng của mình khi tỉnh dậy sau khi bị trêu đùa là thế nào. Nhất định rất thú vị? Ha hả
“Đẹp” ngây ngốc gật gật đầu, liên tiếp tham lam nhìn miệng cười của đối phương
“Nhìn bộ dạng ngây ngốc của ngươi kìa! Lại đây, giúp ta thoát y. Ta muốn ngủ.” Quần áo từng cái từng cái rơi xuống, thân thể như ẩn như hiện giống như tận lực dụ dỗ hắn.
“Ngươi như thế nào không đến? Ngây ngốc làm gì? Trời lạnh như thế, nhanh lên tiến vào!” Chăn bị xốc lên, nam nhân mời hắn.
Một trận gió lạnh thổi tới, a, thật sự rất lạnh. Do dự mà đi đến trước giường, cởi hài, ngồi vào trên mép giường.
Một khối thân thể nóng bỏng đột nhiên áp đến sau lưng hắn, một đôi tay vờn quanh hắn đưa đến trước ngực, sờ soạng y kết chậm rãi cởi bỏ.”Trời lạnh như thế, ngươi muốn ngồi đến khi nào?… Ân? Ngươi ngẩn ngơ cái gì?”
“Ta,…” Một chút đè lại bàn tay hơi lạnh bên hông cởi đai lưng kia, “Thoán Thoán, ta, ta tối nay ngủ ở phòng mình. Ngươi ngủ trước đi!”
“Ngươi đang nói gì? Đây không phải phòng ngươi sao? Ngươi muốn đi đâu?” Nhiệt khí trong hơi thở truyền đến lỗ tai hắn, người nọ hóa ra gần hắn như thế.
“Ta… , ta, ” cảm giác căng thẳng khiến thân thể lõa lồ dần dần không còn biết lạnh.
“Ngươi cái gì?” Tay kéo rơi đai lưng hắn, thuận thế tiến vào trong ngực hắn vuốt ve.
“Đừng… Đừng như vậy…, Thoán Thoán, đừng hồ nháo…” Ngoài miệng nói vậy, nhưng tay lại không hề ngăn cản hành vi của người kia, hơi thở dần dồn dập.
“Ngươi không thích ta sờ ngươi như vậy sao? Ngươi không thích ta sao?” Bàn tay hoạt đến bụng, ngón tay luồn vào rốn, tại nơi nho nhỏ đó khuấy đảo.
Cơ bụng thắt chặt lại, Đường Trì thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.”Cáp…”
“Nói a, ngươi không thích ta sao?” Thanh âm yêu mỵ, dụ dỗ hắn hướng đến địa ngục.
“Thoán Thoán…, cầu ngươi, đừng hỏi, đừng hỏi ! Ta không muốn…, không muốn biến thành như vậy!” Liều mình lắc đầu, rốt cục muốn đi đẩy đôi tay đang trêu đùa kia ra.
“Không muốn biến thành loại nào? Như vậy sao?” Bàn tay theo xương hông hoạt đến trên đùi. —— không biết từ lúc nào quần lót cũng bị kéo xuống, hắn hiện tại chỉ còn một chiếc áo khoác ngoài, bên trong còn lại là toàn bộ trần trụi.
“Thoán…Thoán, ” ngẩng đầu lên, muốn nhìn mặt người phía sau, lại như thế nào cũng nhìn không tới.
“Nói a, nói cho ta biết, ngươi thích ta sao?” Bàn tay chậm rãi hoạt đến giữa hai chân, lời nói mang theo ý vị, vuốt ve phần mềm dẻo kia.
Lửa ở bụng càng cháy càng hung, quả thực sắp đốt cháy đến tận đầu hắn. Cảm giác xa lạ lại một lần nữa đánh úp lại!
Mở lớn miệng thở phì phò, sống chết khắc chế dục vọng đang chực trào ra, cầu xin : “Thoán Thoán, cầu ngươi đừng hỏi, ngươi biết nhất định sẽ không tha thứ ta, ta…” Ta thích ngươi a!!
“Ngươi như thế nào? Nói a, nói cho ta biết, ” trườn qua thân thể hắn, đem nhân thể hắn áp đảo ở giường, nửa thân trần ghé vào trên thân thể lộ ra trọn vẹn của hắn, bàn tay ở trên người hắn hoành hành không kiêng nể gì.
Thủ dụ bị lòng bàn tay xát qua, nắm, xoa nắn.
“Thoán Thoán!!” Không thể nhịn được nữa, một cái xoay người đem yêu tinh kia đặt ở dưới thân. Nhìn chằm chằm hắn, cắn răng, “Vì cái gì phải làm như vậy? Vì cái gì?”
“Bởi vì ta thích ngươi a. Ta thích nhất Trì Trì! Trì Trì, ngươi không thích ta sao?” Hai tay ôm lưng hắn, dường như muốn tìm đến chỗ mẫn cảm nhất của hắn mà vuốt ve.
“Ta, ta, ta…,Thoán Thoán…” Lý trí cùng dục niệm tranh đấu.
Bàn tay có chút lạnh dần đi xuống cảm giác thật thoải mái, cái mông của cơ thể rắn chắc bị thưởng thức, từ viên kiều hoạt đến bắp đùi. Phần háng mẫn cảm đến cực điểm bị đụng đến!
“Không ——!” Rốt cuộc không thể chịu đựng được loại tra tấn như tàn phá linh hồn này, Đường Trì kháng cự hô to.
Thấy nam nhân bị hắn vuốt ve thở dốc càng lúc càng lớn, ngực phập phồng càng ngày càng lợi hại, hoàng đế trẻ tuổi không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không nghĩ tới Đường Trì này lại không thể chịu nổi khiêu khích như thế, chẳng qua bị hắn sờ soạng một chút, liền biến thành như vậy. Nếu ta…, làm như vậy thì sao?
Bàn tay không hề vuốt ve thăm dò, rõ ràng thoải mái như là âu yếm tình nhân trêu đùa thân thể cứng cỏi kia.
Từ da thịt mềm mại, theo vạt áo rộng mở tiến vào trong bụng, nhìn thấy biểu tình nam nhân rõ ràng biến hóa, hắn bắt đầu cảm thấy dị thường hưng phấn.
Nguyên lai nam nhân cũng có thể vỗ về chơi đùa như vậy, hơn nữa phản ứng so với nữ nhân còn kịch liệt hơn. Da thịt tràn ngập thú vị không giống nữ nhân, lại khô mát trơn nhẵn. Thân thể có vẻ góc cạnh rõ ràng rắn chắc cứng cỏi không thể mềm bằng nữ nhân, nhưng lại có phần mị lực không nói nên lời.
Vẫn là chỉ có Đường Trì mới có thể làm cho mình sinh ra cảm giác kỳ dị như vậy? Thân thể hắn tinh tế xem ra thật sự rất đẹp…, hai má đỏ lên so với ngày thường cũng dẫn dụ nhân, cặp đùi không thể chịu đựng dục vọng nhẹ nhàng khép lại vặn vẹo ma xát kia… rất mê người.
Bàn tay áp sát ngực trái của hắn, lòng bàn tay ở mũi nhọn nho nhỏ mềm mại một lần lại một lần xoát, thẳng đến khi nó xung huyết cứng lên. Nhịn không được, vươn ngon tay vân vê, xoa nắn giữa bụng, làm cho nó biến hình càng thêm sưng đỏ.
Miệng nam nhân mở ra, phát ra tiếng thở. Trên mặt biểu tình cố nén khát vọng làm cho người ta dục hỏa bốc lên. Đôi mi hơi hơi nhăn lại kia, môi khẽ hé mở, khóe mắt đỏ ửng, không thể nói hắn đã cảm thụ mãnh liệt thế nào.
Thịnh Lẫm đế vốn chỉ định trêu đùa đến vậy, cũng bắt đầu cảm thấy mình thay đổi. Vì cái gì hắn còn chưa tỉnh lại?
Trẫm đã làm đến thế này? Ngươi còn có thể ngủ được? Hay là… Ngươi đang ở mộng xuân? Người trong mộng là ai? ! Hoàng đế đang cao hứng chơi đùa đột nhiên mất hứng. Trẫm thật muốn xem ngươi đến lúc nào mới tỉnh?
Không để ý đến sự thay đổi của mình, tay bắt đầu tấn công đến khu vực mẫn cảm của nam nhân đang say ngủ, nhớ lại cảm giác từng có với nữ nhân, thử thăm dò. Xem phản ứng không phải rất mạnh, liền bắt đầu muốn cùng dạng là nam nhân và chính mình sẽ ở địa phương nào cảm giác được. Lần này, thật hiệu quả !
Nam nhân nhắm chặt hai mắt cau mày, hai chân ma sát vào nhau. Cáp! Phản ứng của hắn thật mãnh liệt! Nhìn thị vệ của mình bị trêu đùa đến mức hạ thân ngạnh khởi, thiên tử trẻ tuổi có một cảm giác vui sướng khi trò đùa thành công.
Từ xương hông trần trụi của hắn chậm rãi trượt xuống nửa người dưới, nắm chặt tay thọc vào giữa hai chân khép chặt của hắn, vuốt ve trêu đùa bên trong có vẻ mềm hơn. Nhìn đặc thù nam nhân dần dần thành hình kia, nhịn không được tò mò, không biết sờ nam nhân là cảm giác gì? Ngay cả cảm giác chán ghét cũng không có, theo lòng hiếu kỳ, bàn tay bắt đầu chà xát.
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, ngực bụng phập phồng càng ngày càng lợi hại, miệng mở ra, như là muốn nói gì, “Không ——!” Từ một tiếng hô to, nam nhân mởmạnh hai mắt.
“… Hoàng… thượng?” Thanh âm run rẩy, biểu tình không tin, khóe mắt lưu lại dục tình.
“A lạp, chán quá! Ngươi như thế nào không ngủ thêm một lát?!” Thịnh Lẫm đế thu hồi tay, có điểm không hài lòng. Thản nhiên tung một câu: “Ngươi tỉnh. Vừa đúng lúc, đã đến giờ ngủ, trẫm cũng mệt nhọc.” Ngoại bào ném ra, cởi hài cùng vớ, đưa tay đem nam nhân đẩy vào trong giường.
Thân hình trần trụi trực tiếp tiếp xúc với hơi lạnh bàn tay, như là bị điện giật, lúc này Đường Trì tỉnh táo lại mới phát hiện bản thân trần như nhộng! Hơn nữa, hơn nữa…
“A.., trời ạ! Ta đã làm gì?” Nhục nhã bao phủ hắn, hai tay che phủ chỗ quan trọng dưới thân nhìn thấy rõ đang phản ứng. Không dám nhìn tới nam nhân bên cạnh đang kéo chăn qua.
Cảnh trong mơ rõ ràng trở lại trong đầu, từng động tác mỗi câu nói đều có vẻ chân thật như vậy. Nguyên lai, ta đối Thoán Thoán ôm ý niệm xấu xa như vậy trong đầu! Ta… , trời ạ!
Làm sao bây giờ? Ta có phải đã gây rối Thoán? Hắn có phát hiện ra tâm tư của ta không? Ta có nói ra điều gì không? Hắn có thể hay không biết…
“Ngươi không làm gì hết. Là trẫm làm. Được rồi, lúc này còn xấu hổ cái gì! Đều là nam nhân không sao hết! Đừng che nữa, nên xem hay không nên xem trẫm đều đã xem qua. Trẫm bảo ngươi, thật đúng là thẳng thắn bộc trực.” Khóe miệng bám một tia mỉm cười cân nhắc, cảm thấy thị vệ của hắn cho dù cởi sạch cũng thuận mắt hơn nhiều người, thậm chí cơ thiếp của ta có khi còn không bằng hắn.
Ha hả, vẫn là Đường Trì của trẫm bị trêu rất đáng yêu. Chẳng những làm việc chắc chắn, thái độ làm người thuần hậu, lạnh có thể dùng như lò sưởi, khi nhàm chán còn có thể trêu đùa như vậy. Về sau không ngại thường xuyên đùa đùa hắn như vậy. Phản ứng của hắn thật sự không tồi! Ân,… sờ rất thích!
Đương kim Thánh Thượng nằm ở trên giường, nhìn thấy xương sống thị trung lang đường cong xinh đẹp, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ kì quái: nếu Đường Trì của trẫm là nữ tử thì tốt biết bao!
Lúc này Thịnh Lẫm đế ngoại trừ Đường Trì sẽ không nảy sinh tâm tư kì quái này với bất cứ ai khác, nhưng hắn vẫn chưa biết Đường Trì khác nam nhân bình thường chỗ nào! Đáng tiếc, Đường Trì về sau phát hiện bản thân đối đệ đệ thân thiết Hoàng Phủ Thoán có cảm tình đặc biệt vượt cả tình huynh đệ.
Về sau, cảm tình hai người tiến triển, sẽ xem Đường Trì kìm nén tình cảm của mình thế nào.