Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 19



“Thần, Đường Trì khấu kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế.”

“Đứng lên đi. Cấp cho Đường đại nhân an tọa.” Chu thái hậu sai người đem ghế đến.

Sau khi tạ lễ, Đường Trì ngồi ngay chính diện chỗ thái hậu. Thục phi sau màn che đi ra, đứng phía sau thái hậu.

Đây là mưu tính gì? Muốn tra xét điều gì chăng? Đường Trì trong thâm tâm có cảm giác không ổn.

“Khụ, nghe nói Đường đại nhân hầu hạ hoàng thượng rất là chu đáo, không chỉ phụ trợ quốc sự cho hoàng thượng, thậm chí ngay cả hạ thân của hoàng thượng cũng được ngươi chăm sóc kĩ?” Bề ngoài lời nói không có ý gì, nhưng thanh âm không cao không thấp lộ ra sự sắc sảo. “Ai gia không phải không cảm kích Đường đại nhân đâu? Cảm kích ngươi khiến cho ai gia đến bây giờ vẫn chưa có hoàng tôn để ẵm!”

“Thái hậu, thỉnh không nên nói như vậy với Đường đại nhân, nếu không phải Đường đại nhân ngày đêm hầu hạ hoàng thượng. Có lẽ, bây giờ tôn tử mà ngài đang ôm là người dị quốc.” Thục phi đứng ở phía sau lưng thái hậu, sợ người nổi giận ư? Một mặt đấm lưng cho người một mặt khuyên giải an ủi nói.

“Hừ! Ai gia nói với Đường đại nhân rồi, ai gia đây không phải là đang cảm kích Đường đại nhân sao!” Chu thái hậu nhếch ngón út lên, nhấc ly trà trên bàn.

Nguyên lai các nàng… cũng biết chuyện. Ta nên làm gì bây giờ?

Đường Trì thả lỏng cơ thể, không muốn để cho đối phương thấy bản thân đang căng thẳng cùng bất an. Ổn định tâm thần, chuẩn bị binh tới tướng đỡ, thủy lai thổ yểm ( nước đến đất lấp). Dù sao chính mình cũng biết sớm hay muộn ngày hôm nay sẽ đến. Nếu muốn ly khai, phải nghĩ ra đối sách.

“Đường đại nhân tại sao không nói? Chẳng lẽ là không muốn cùng ai gia trò chuyện!”

“Thần không dám. Thần đang nghe chỉ bảo.”

Đôi mắt phượng nghiêm khắc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá y, cười giễu cợt khinh thường một tiếng: “Xuy ( cười giễu cợt)! Hoàng nhi kia của ai gia cũng thật là khác người, hậu cung nhiều tần phi kiều mỹ xinh đẹp như thế mà hắn không ngủ, lại muốn tìm nam nhân để tiêu khiển! Cho nên Đường đại nhân so với các phi tử trong hậu cung cũng phải hiểu chuyện khuê phòng chứ? Vân nhi à, ai gia thấy phu nhân cần hướng Đường đại nhân lãnh giáo một phen, học tập Đường đại nhân xem làm 『 nữ nhân 』 là như thế nào!”

Lỗ tai trái nghe lọt qua tai phải, Đường Trì buộc bản thân không nên để ý sự châm biếm chết người này. Lạnh nhạt cười nói: “Không biết lần này thái hậu gọi thần có gì chuyện quan trọng?”

Thục phi âm thầm quan sátĐường Trì nửa ngày, thấy y một chút biến sắc cũng không có, không khỏi kỳ quái: Đường Trì này như thế nào mà tâm không thấy thẹn sao? Hay là y cùng hoàng thượng cũng không phải giống như Lưu công công phỏng đoán?

Chu thái hậu nheo mắt lại, “Nghe nói hoàng thượng sai thái y làm không ít cao, đều dùng ở trên người của ngươi ? Hoàng thượng, long sàng hảo tốt hắn không ngủ, lại dành thời gian ngủ ở nhà của ngươi nhiều hơn có phải hay không?”

“Tâm của ngươi có… hay không cảm thấy nhục nhã? Đường đại nhân! Đi học cái loại nữ nhân khoe khoang lẳng lơ, không tiếc dùng hạ thể của bản thân để đổi lấy sự sủng hạnh của hoàng thượng. Ngươi có đúng như người ngoài nói là ăn ngay nói thẳng, trong sạch liêm khiết hay không chứ? Hừ! Thật muốn để cho người ngoài nhìn xem, Đường đại nhân chúng ta ở trên giường phát ra âm thanh tao nhã như thế nào để lấy lòng đương kim thánh thượng! Ngươi chính là phụ tá như vậy cho hoàng thượng sao?”

“Thái hậu, đừng nói như vậy, Đường đại nhân hắn chẳng qua cũng giống như nữ nhân trong hậu cung đã yêu đương kim thánh thượng, cho nên mới dùng thân thể của chính mình để tranh thủ sự sủng ái của hoàng thượng thôi. Chẳng qua là nô tì có điều thấy khó hiểu, đã sớm nghe nói thánh thượng không thích nhắc đến nam sủng, Đường đại nhân như thế nào lại hầu hạ thánh thượng trên giường chiếu chứ?”

“A! Nô tì đã biết!” Vỗ tay một cái, Thục phi như là bừng tỉnh ngộ ra: “Hoàng thượng nhất định là biết hậu cung tần phi không thể chịu được sự sủng ái của ngài, cho nên mới hội lưu Đường đại nhân lại, dùng đại nhân để tiết dục! Đường đại nhân, nếu nô tì đoán không sai, hoàng thượng mỗi lần đi đến chỗ trân phi trước hoặc từ chỗ trân phi sau khi trở về, nhất định sẽ tới chỗ Đường đại nhân phải không?

“Ai, Hoàng Thượng ngài cũng thật là, yêu thương cưng chìu Trân phi thôi được rồi, như thế nào lại không xem Đường đại nhân làm người chứ! Nếu đổi lại là nô tì, nhất định không thể chịu đựng nổi.”

Đầu ngón tay siết chặt thật sâu trong lòng bàn tay, Đường Trì mỉm cười lại hỏi: “Không biết thái hậu cùng Thục phi nương nương tìm thần có chuyện gì?”

Thái hậu nghiêng đầu cùng Thục phi liếc mắt nhìn nhau một cái, quay đầu, biểu tình nghiêm khắc nói: “Ngươi thật giống một sủng thần, ai gia tính bảo Thừa tướng thượng triều làm một bản tố cáo ngươi! Cho ngươi thân bại danh liệt, xấu hổ đến chết! Chỉ là…” Lời nói liền xoay chuyển, ngữ điệu trở nên tương đối nhu hòa, “Nhìn ngươi quả thật trung thành và tận tâm bảo hộ hoàng thượng, ai gia cũng không muốn đối đãi ngươi như thế, huống chi còn có Vân nhi cầu xin thương tình cho ngươi.

“Mà ai gia thấy, hiện giờ Hoàng Thượng sủng hạnh ngươi cũng không sao. Vấn đề là người kế vị tương lai của Đại Á hoàng triều ta! Chuyện còn tiếp diễn như vậy, sớm hay muộn một ngày long mạch của Đại Á ta sẽ bị pha lẫn với dị huyết, cái gì mà công chú trân quý kia chứ! Hừ!”

Nguyên lai các nàng lo lắng nhất vẫn là Trân phi! Các nàng không muốn làm cho Trân phi sinh hạ long loại (con rồng) sao?

Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ sao? Trong lòng, đồng thời có một thanh âm nho nhỏ hỏi lại chính y.

Thục phi khẽ bước theo thái hậu từ phía sau đi ra, đi đến bên cạnh người Đường Trì dừng lại.

“Đường đại nhân, ta biết ngươi đối Hoàng Thượng ngoài tấm lòng trung thành, còn có một chữ yêu. Cũng hiểu được hoàng thượng có lâm hạnh ( thị tẩm) với ngươi. Chỉ là ta cũng không bởi vậy mà oán trách ngươi. Bởi vì ta biết sự sủng áicủa quân vương căn bản là không duy trì được lâu. Mặc kệ hắn có sủng ái ngươi bao nhiêu, ngươi cũng sẽ không sinh ra một hoàng nhi cùng ta tranh đoạt vị trí hoàng hậu.”

“Nhưng Trân phi thì khác! Nàng là tiểu hài tử tâm tình hẹp hòi, nếu làm nàng biết Hoàng Thượng đi lâm hạnh với ngươi, rất có thể nhờ vào sự cưng chìu sinh kiêu kia khiến Hoàng Thượng đem ngươi đi thủ tiêu. Bởi vì nàng ta là cái loại người không tin tưởng vào tình yêu!”

Không nên nghe, không nên nghe, không nên nghe! Nhìn xem, hôm nay thời tiết thật tốt. hôm nay buổi tối ăn những thứ gì ngon đây? Hai ngày nữa chính là sinh nhật Thoán, ta tặng hắn cái gì tốt đây? Đúng rồi, còn có vụ án kia, không biết rốt cuộc bọn chúng đang ẩn nấp nơi nào trong kinh thành? Còn có… Còn có, Đường Trì! Không nên nghe!

“Cho nên, chúng ta là người đứng trên cùng một chiến tuyến, ta, Thục phi và ngươi có thể cùng tồn tại, nhưng Trân phi thì không thể! Thục phi ta có thể dễ dàng tha thứ cho người như ngươi xuất hiện ở hậu cung, nhưng Trân phi thì không cho phép! Thục phi ta có thể trở thành một vị hoàng hậu khoang dung, nhưng Trân phi nhất định sẽ đem hậu cung biến thành kê khuyển bất trứ ( chó gà không yên)!

“Ngươi không muốn thấy cảnh tượng như vậy xuất hiện chứ? Ngươi cũng không muốn thấy hoàng đế yêu dấu của ngươi vì một nữ nhân đem ngươi đi phế bỏ chứ? Thừa dịp hiện tại, nàng còn chưa có vị trí vững vàng trong hậu cung, trước khi nàng còn chưa có sinh hạ hoàng nhi, ta và ngươi có lẽ hẳn là nên tìm một cơ hội, trừ khử đi kẻ thù chung của chúng ta, không phải sao?”

Một viên, hai viên, ba viên… Đường trì cố gắng đếm trân châu trên xiêm y của thái hậu.

Mà ở trong mắt hai vị phu nhân, thì không biết Đường Trì suy nghĩ cái gì, chỉ là nhìn thấy y mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh cùng trầm mặc.

“Vân nhi, không cần nhiều lời! Ai gia tin tưởng Đường đại nhân biết việc cần làm của một thần tử Đại Á hoàng triều, hắn cũng nên biết người dị quốc sinh hạ hoàng nhi là nghiêm trọng ra sao! Ai gia tin tưởng Đường đại nhân vì thần dân Đại Á, vì Hoàng Thượng cũng nhất định sẽ đưa ra quyết định sáng suốt!” Thái hậu lại ra sức thúc ép từ phía sau.

“Đúng vậy, nô tì cũng tin tưởng Đường đại nhân muốn trừ khử Trân phi nhất định rất đơn giản. Dù sao Đường đại nhân chính là thủ lĩnh cấm vệ quân, muốn phát hiện ra trong phòng của Trân phi có vài phong thư chứa thư tín về việc tương thông với Nam Hi quốc không phải là khó khăn gì. Hơn nữa Hoàng Thượng lại tin tưởng Đường đại nhân như vậy… Ha hả, Đường đại nhân ngươi thấy ta nói có đúng không?” Thục phi tiêu liệu kế sách của mình và thái hậu đã sắp thành công, bước từng bước uyển chuyển đi về phía sau thái hậu.

Hai nữ nhân cùng lúc nhìn về phía Đường Trì, chờ đợi sự hồi âm của y.

Thật lâu, Đường Trì ngẩng đầu lên, “Nếu thần không làm như vậy, có phải thái hậu sẽ ra lệnh cho Thừa tướng đại nhân trong lúc thiết triều buộc tội vi thần hay không?”

“Ngươi nói không sai! Mủ vết thương lở loét nhất định phải loại bỏ! Nếu ngươi ở bên cạnh bất lợi, trở thành mủ vết thương lở loát cần loại bỏ trên người hoàng thượng, thì ai gia vì bảo vệ Đại Á, vì bảo vệ hoàng nhi, chỉ có thể xem ngươi như mủ vết thương kia mà thôi!” Thái hậu cười lạnh một tiếng, kỳ thật căn bản trong lòng là xem Đường Trì như một kẻ nhơ nhớp, đê hèn.

“Thần đã hiểu, xin cho thần có thời gian để suy nghĩ.” Đường trì đứng lên, chuẩn bị cáo từ.

Khi Đường Trì bước tới cửa, Thục phi bỗng nhiên thêm vào một câu: “Ta biết ngươi nhất định sẽ không cùng Hoàng Thượng nói ra chuyện ngày hôm nay!”

Vì sao? Đường Trì dừng bước.

“Bởi vì trong lòng ngươi cũng giống như ta, đều rất hận con Trân phi tiện nhân kia! Không cần phủ nhận, nhất định là đúng!”

Ta không phải! Ta không có hận nàng, cũng sẽ không đi hận nàng, cũng không có tư cách hận nàng.

Trong đầu nhớ ra một cảnh tượng làm người ta nhíu mày cùng với toàn bộ suy nghĩ xa xăm nhớ về nơi nào đó. Buổi chiều hôm đó, Đường Trì dẫn đầu sáu gã thuộc hạ ra cung điều tra vụ án phú hộ Mạc Danh. Lần này, mục tiêu của họ là chỗ ở của gương mặt xa lạ hay ra vào giữa kinh thành, nhất là người đã từng giao thiệp cùng với đại quan cầm quyền trong triều.

Liên tục năm ngày, ngày đêm mai phục bên ngoàiphủ thừa tướng, trinh sát cũng phát hiện ra một chút manh mối.

Người ra vào phủ thừa tướng lúc thì có ra không vào, lúc thì có vào không ra, nhưng tuyệt nhiên đều cùng là một người. Đường Trì hướng đến hoàng thượng bẩm báo chờ lệnh, đêm khuya ẩn núp ở bốn phía phủ thừa tướng, quyết vạch trần bí mật này.

Những người lạ mặt ra vào nơi này, nơi cách phủ thừa tướng không xa, chính là một mảnh vườn bỏ hoang. Lúc Đường Trì lặng lẽ đi theo sau kẻ nào đó đến giữa mảnh vườn bỏ hoang không một bóng người. Đang bám theo sát kẻ đó thì đột nhiên kẻ đó biến mất không dấu vết.

Giữa mảnh vườn có mật đạo!

Ba ngày sau, bọn họ bắt sống được một gã, lặng lẽ mang đến thiên lao. Màn đêm buông xuống, Thịnh Lẫm đế lẳng lặng đi đến trước thiên lao, tự mình thẩm tra xử lí tên tù binh này.

Chuyện này vốn dĩ phải thiên y vô phùng ( hoàn hảo vô cùng), trót lọt mới đúng, thật là!

Ngày kế tiếp, sau buổi hạ triều, Chu thừa tướng đột nhiên tiến tới gần Đường Trì đang đứng cạnh hoàng đế, ở sau tai y, âm thanh ngoan độc nói một câu: “Đừng tưởng rằng bổn tướng không biết chuyện gièm pha ( scandal) của ngươi với hoàng đế! Nếu ngươi còn dám đi khắp nơi do thám, ngươi cứ chờ ngày nhận thất bại đi!”

Lúc bắt sống được tên kia, hành động của tổ chức đột nhiên đình chỉ. Trong phủ thừa tướng cũng không tìm thấy thân ảnh của những kẻ đó, đám phú hộ cũng bị thay đổi, lần này lại là thương nhân hợp pháp. Yêu cầu họ cho biết mình từ nơi nào đến, bọn họ cũng không giải thích, chỉ biết là dùng tiền, sau đó được hợp pháp qua đây.

Hoàng đế trong lòng bắt đầu nghi ngờ bên cạnh mình có người để lộ tin tức. Vì thế cho nên mới đả thảo kinh xà ( rút dây động rừng), mất đi cơ hội lật tẩy thừa tướng. Người này là ai?

Thịnh Lẫm đế cùng đám người theo sau Đường Trì trong bụng đầy sự nghi ngờ, nghênh đón lần thứ ba sinh nhật của Thoán từ khi trở thành hoàng đế tới nay. Bởi vì không phải đại thọ, Thoán cấm không cho quan lại giàu trong cung có phung phí nịnh bợ, chỉ cho chuẩn bị cung yến, mở tiệc chiêu đãi vài vị tần phi, Chu thái hậu cùng đám ái khanh.

Sáng sớm, ngày hai mươi tháng ba năm Thịnh Lẫm thứ ba, cung Vị Ương.

Đeo cho Thịnh Lẫm đế trang sức phụ kiện cuối cùng, Đường Trì vô tình hỏi han: “Bệ hạ, ngày mai chính là sinh nhật của nàng, Trân phi nương nương ở cung Khôn Nam có cần chuẩn bị đón ngài không? Đêm mai ngài…”

“Trước mắt, sau buổi sáng nay, trẫm sẽ ngủ lại cung Khôn Nam mấy ngày, ngươi phụ trách an bài một vài thủ vệ.” Dặn dò qua quýt xong, Thoán cất bước hướng ngoài cửa rời khỏi.

Tối nay ngươi cũng không đến sao?

Biết rõ sẽ như thế cần gì phải hỏi, ngày quan trọng đêm mai làm sao hắn có thể ở cùng ngươi chứ? Cẩn thận che dấu sự mất mác kia, Đường Trì bỗng nhiên mở miệng kêu: “Bệ hạ…”

“Chuyện gì?” Thiên tử dừng bước.

Đường trì bước nhanh đi đến cạnh y quỹ ( tủ quần áo), từ trong đó lấy ra một cái túi vải màu xanh lam.

Xoay người đi đến bên cạnh hoàng đế, sắc mặt ửng đỏ, lấy tay đưa thứ trong túi nhỏ ra.

“Ngày mai chính là sinh nhật của ngài, biết ngài sẽ không thiếu thứ gì, cái này… Cái vật nhỏ này nếu Hoàng Thượng thích, thì xin nhận lấy của ta…một chút tâm ý. Nếu ngài không thích, tùy tay ném đi cũng được…”

“Hử? Là cái gì? Mở ra cho trẫm xem.” Thịnh Lẫm đế vẻ mặt hứng thú, từ trong tay Đường Trì tiếp nhận túi vải màu xanh lam kia, mở ra.

“Ha hả! Đây không phải là châu chấu sao? Vừa lúc Trân Trân tiểu nha đầu kia lúc trước cũng có dùng hàng mây tre làm cho trẫm một con, thật trùng hợp vậy là có thể hợp thành một đôi. Ân, không tồi!” Cười cười, đem con châu chấu được tỉ mỉ làm bằng tre kia vào trong tay áo.

“Thật không? Kia thật sự là rất trùng hợp. Không ngờ Trân phi nương nương ngoài là họa sĩ giỏi ra, hóa ra tay cũng thực sự khéo.” Khóe miệng miễn cưỡng cười một cái, sau khi Thoán rời đi, mỉm cười biến thành cười nhạo. A! Nguyên lai ta có thể làm, người khác cũng làm được. Khuôn mặt thanh tú của nam tử chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ngón chân của mình.

“Đường trì!”

“Thần đây.” Đường Trì bước nhanh đến đuổi kịp.

Nhìn ven đường hai bên đầy hoa khoe sắc nở rộ, đương kim Thánh Thượng trầm mặc một hồi lâu, lầm bầm lầu bầu điều gì rồi mở miệng nói: “Trẫm làm hoàng đế thoáng chốc đã là năm thứ ba, đã đến lúc nên có một hoàng tử để kế vị. Đường Trì, trẫm dự tính làm cho Trân Trân vì trẫm mà sinh hoàng nhi, ngươi thấy như thế nào?”

Ngươi hỏi ta? Ngươi hy vọng ta trả lời như thế nào?”… Chúc mừng bệ hạ, Trân phi nương nương nhất định sẽ trở thành một vị mẫu thân tốt, ” có phải đây chính là điều hắn muốn nghe.

“Ân, trẫm cũng cho là như thế. Chờ Trân phi hạ sinh hoàng nhi cho trẫm xong, trẫm sẽ đem nàng phong làm quý phi. Nếu không nàng chỉ là một công chúa dị quốc muốn chấp chưởng hậu cung có thể sẽ có chút khó khăn. Đường Trì, chờ sau khi Trân phi mang bầu, ngươi phải bảo vệ tốt mẫu tử nàng an toàn giống như bảo hộ trẫm đấy, trẫm không muốn khiến cho nữ hài tử như nàng xảy ra chuyện gì trong hậu cung.”

“Vâng, thần tuân chỉ.”

Thoán Thoán, ngươi có khi không phải loại tàn nhẫn bình thường! Ngươi biết rõ tình cảm của ta đối với ngươi, lại mặt không đổi sắc sai ta đi bảo vệ thê nhi của ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ vì ngươi… Ngay cả tâm tư cũng muốn bắt phải quên sao? Đường Trì nhìn bóng dáng cao ngất phía trước, trong mắt toát ra cái nhìn không biết là đau hay là oán.

Ngày hai mươi bốn tháng ba, Đường Trì tìm một cơ hội lẻn vào Khôn Ninh cung. Y nghĩ muốn nhắc nhở Trân phi cẩn thận đồ ăn, thức uống cùng với những kẻ gây rối xung quanh.

“Khụ! Thần xin ra mắt Trân phi nương nương.” Đường Trì lặng yên đứng cúi đầu hành lễ, Trân phi ở phía sau đang phác họa bức tranh nào đó.

“A! Ai?” Trân phi hoảng sợ, che ngực ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

“Đường đại nhân? Ngươi tới đây làm cái gì?” Trân phi biểu tình rất kỳ quái, trên mặt rõ ràng để lộ ra thần sắc không vui.

Đường Trì tránh ánh nhìn, ôm quyền khom người nói: “Thần là người phụ trách bảo vệ hoàng cung, nghe nói có người đối với Trân phi nương nương muốn gây bất lợi. Đặc biệt đến nhắc nhở một tiếng, xin Trân phi nương nương cẩn thận đồ ăn, thức uống cùng kẻ gây rối bên người. Việc đã xong, thần xin cáo từ.” Nói xong, xoay người liền muốn ly khai. Bởi vì hoàng đế từng dặn dò qua y là không có việc gì thì đừng hậu cung. Y lo lắng nếu ở đây lâu, sẽ có người truyền đến tai hoàng thượng.

“Đường đại nhân chậm đã! Ngươi làm như bản cung là đứa trẻ ba tuổi sao? Một câu muốn cho Bổn cung tin rằng có người đối với bản cung gây bất lợi? Tin tức của ngươi từ đâu mà đến? Lại là người phương nào muốn gây bất lợi với bản cung? Hoàng Thượng cũng biết chuyện?” Buông bút họa xuống, trân phi xoa thắt lưng hỏi Đường Trì.

“Bởi vì quả thật chưa có chứng cớ, thần muốn không dám bẩm báo hoàng thượng. Chỉ là muốn tránh tai họa xảy ra, nên đến thỉnh nương nương lưu ý bên người một chút mà thôi. Về phần là người phương nào sẽ đối với Trân phi nương nương gây bất lợi, thứ cho thần không thể đưa ra chứng cứ, không thể khai ra.” Đường Trì quay đầu lại, ăn ngay nói thật.

“Thật không? Làm phiền Đường đại nhân lại đây nói cho bản cung biết. Đường đại nhân, ngươi coi bản cung họa bức này như thế nào?” Trân Phỉ hình như không muốn truy xét nữa, bỗng nhiên thỉnh Đường Trì lại gần thưởng thức bức họa.

Đường trì không thể chối từ, đành phải tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn Trân phi mới vừa tô điểm cho bức họa kia.

“Như thế nào?” Trân phi đi đến bên cạnh y, nhìn chằm chằm vẻ mặt của y không dứt.

“Bức tranh đẹp. Hoạ sĩ tỉ mỉ, tình cảm tinh tế, người vẽ trên giấy rất sống động, hoàng thượng xem chắc sẽ rất thích.” Ngón tay cái bên trái bấu chặt vào lòng bàn tay.

“Tạ ơn Đường đại nhân tán thưởng, hoàng thượng nghe xong lời này cũng nhất định sẽ rất vui vẻ? Bởi vì này bức họa chính là hoàng thượng cùng bản cung đang sở chỉ ( giao hoan). Hôm nay, đợi bản cung đem bức họa này tô màu xong, bức《 xuân khởi đồ 》 này cũng coi như hoàn thành xong. Đường đại nhân, ngươi xem bức họa này treo nơi nào tốt nhất?” Trân phi ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Theo ánh mắt Trân phi, ành mắt Đường Trì cũng cùng quét về phía trong điện. Lại thấy vật dụng quen thuộc đập vào khóe mắt, ánh mắt ở trên mặt lưu lại trong chốc lát, lập tức nhìn về phía chỗ khác.

“Khanh khách, cái kia là Đường đại nhân thắt sao? Thắt thật đúng là tinh xảo. Lúc hoàng thượng vội tới cho bản cung xem, bản cung còn chưa tin là Đường đại nhân tự tay thắt đâu!” Cười xảo trá, nhấc xiêm y lên, Trân phi chạy chậm đến cái vật được thắt kia, đem vật màu xanh lam được làm bằng tre gở xuống, cầm ở trong tay ngắm nghía.

Hắn cầm nó đến đây ? Lại còn đưa cho Trân phi? Lòng bàn tay trái Đường Trì bắt đầu cảm thấy tê tê.

Trân phi ngẩng đầu, hướng về phía Đường Trì cười xảo trá, “Đường đại nhân sẽ không để ý hoàng thượng đem đồ ngươi cho hắn tặng cho bản cung chứ? Bản cung thấy con châu chấu này thật tinh xảo, liền nhịn không được cùng hoàng thượng đòi bằng được, hoàng thượng luôn yêu thương Trân Trân, hắn liền đem tặng cho ta.”

Lời nói của Trân phi không có truyền vào lổ tai của Đường Trì này, nhìn sắc trời, đường Trì ôm quyền nói: “Sắc trời không còn sớm, thần còn có công sự phải làm, xin cáo từ. Xin Trân Trân nương nương nhất thiết cẩn thận người bên cạnh.” Nói xong, không để cho trân phi có cơ hội nói chuyện gì khác, xoay người bước đi.

“Đường đại nhân, hoàng thượng buổi tối đối với ngươi có phải hay không cũng thực ôn nhu?” Ngôn từ tiếu ý giống như con dao nhỏ hung hăng cắm vào trái tim Đường Trì.

Không quay đầu lại, không có ý dừng lại, giống như là cái gì cũng đều không có nghe thấy, bước nhẹ ra khỏi Khôn Nam cung.

“Hoàng Thượng giá lâm ──”

“Oa! Hoàng Thượng! Khanh khách, ngươi đã trở lại, mau đến xem, ta đã đem bức họa kia tô màu xong rồi nga. Nhanh lên thôi!” Trân phi vui vẻ chạy lên trước, kéo tay áo Thịnh Lẫm đế muốn khoe bức họa.

“Vừa rồi… Người rời đi chính là Đường Trì? Hắn tới nơi này làm cái gì? Tìm đến phu nhân sao?” Thoán nhìn hướng Đường Trì rời đi như có điều suy nghĩ hỏi.

“Đường đại nhân? Đúng vậy, ta cũng không biết hắn tới đây làm cái gì, đứng ở ngoài điện, xem ta nửa ngày cười lạnh hai tiếng liền rời đi. Hỏi hắn, hắn cũng không để ý người ta. Ta còn tưởng rằng hắn là do ngài phái tới chứ!” Trân phi cong cái miệng nhỏ nhắn, phe phẩy cánh tay thiên tử.

“Ân…” Thoán mỉm cười, lấy tay vỗ vỗ đầu của nàng, “Không cần lo lắng, hắn không dám đối phu nhân làm chuyện gì đâu? Trẫm sẽ hảo hảo nhắc nhở hắn, để hắn không cần lại đến hậu cung. Nếu hắn về sau lại đến, phu nhân liền nói cho trẫm, trẫm sẽ phạt hắn.”

“Hì hì, Hoàng Thượng ngài cam lòng phạt được hắn sao?” Trân phi nháy nháy mắt to, cười hì hì nói.

“Có ý tứ gì? Tiểu nha đầu!” Thoán nhéo nàng một phen, ôm lấy nàng hướng vào trong cung.

“Nếu vì một Trân Trân bé nhỏ mà đi trừng phạtĐường đại nhân, làm cho Đường đại nhân biết chẳng phải là muốn lưu ý hận, đến lúc đó… Huống chi người nào không biết Đường đại nhân chính là trợ thủ đắc lực của hoàng đế, theo như lời Đường đại nhân nói, mà ngay cả hoàng đế cũng phải nhượng ba phần… Oa! Đây không phải là ta nói, là tất cả mọi người đều truyền miệng như vậy thôi!” Trân phi vội che cái miệng nhỏ nhắn, làm bộ dạng bướng bỉnh khờ khạo không biết gì.

Thịnh Lẫm đế trên mặt liền nhăn lại, cười khẽ ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.