Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 24



Lúc này, hoàng thượng bản thân không hề ôm Đường Trì mây mưa thất thường giống như trong suy nghĩ của Trân quý phi. Ngược lại, chỉ có hắn lẳng lặng ngủ ở trên giường Đường Trì.

Đâu còn cách nào khác, mấy ngày nay, Đường Trì luôn cự tuyệt hắn, mà hắn lại không có hứng thú đi đến hậu cung phi tần để phát tiết, cho nên liền thành thành thật thật mà cảm thấy buồn phiền.

Mà lúc này, Đường Trì đang lẻ loi một mình trong dược phòng nghiên cứu dược vật. Mấy ngày nay, ban đêm, y đại đa số đều dành hết thời gian ở trong này, nếu có quay về phòng ngủ của mình, tám chín phần mười (80~90%) hoàng thượng vẫn đang chờ y về để cùng nhau yên giấc.

Việc này trước đây là chuyện nằm mộng y cũng khát khao cầu mong, nhưng bây giờ y cũng không muốn lại rơi vào trong vực sâu kia nữa. Khi mới tỉnh lại, một chút ôn nhu của hắn làm cho y thiếu chút nữa lại trầm luân. Bản thân hiểu rõ, nếu tiếp tục ở bên cạnh hắn chờ đợi, nhất định sẽ nhịn không được đi cầu xin, mong mỏi phần ấm áp kia, cảm nhận được rằng nếu tiếp tục hưởng thụ sự ôn nhu của hắn nhất định sẽ không còn cách nào ly khai. Vì thế, y buộc chính mình, không nên sa vào trầm luân nữa.

Sáng sớm, ngày hai mươi mốt tháng tám.

“A ──” Một tiếng thét chói tai phá tan bầu trời buổi sớm.

Ngày đó, Thịnh Lẫm đế không có lâm triều, mà chạy tới Khôn Trữ cung.

“Rốt cuộc là có chuyện gì!” Nhìn đến cảnh tượng thảm khốc trong phòng, hoàng đế nhịn không được mà gầm thét.

Trên giường, trên mặt đất, nơi nơi đều lưu lại huyết tươi. Trân quý phi khí sắc xám trắng nằm ở trên giường, đang được Dương thái y chẩn đoán bệnh.

Sau một chén trà nhỏ (một canh giờ), Dương thái y lắc đầu, thở dài một tiếng.

Trân quý phi sanh non. Không phải do tai nạn, mà là có người cố ý làm hại? Hơn nữa còn là thủ đoạn hèn hạ nhất ─ cường bạo!

Hậu cung hỗn loạn.

Ngày kế tiếp, Trân quý phi mở mắt, thấy hoàng đế an vị ở trước giường của nàng, không khỏi rơi lệ đầy mặt.

“Hoàng thượng… Ô ô…”

Thịnh Lẫm đế vươn tay, ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói: “Trẫm sẽ vì phu nhân làm chủ. Nói cho trẫm, phu nhân biết là ai làm sao?”

Mất đi hài tử đầu tiên của mình, sự phẫn nộ này làm cho hắn mất đi bình tĩnh. Toàn bộ thủ vệ phụ trách trông coi Khôn Trữ cung đêm hôm đó đều bị nặng phạt. Cung nữ, thái giám hầu hạ, ai cũng bị thẩm vấn một lượt.

“Ô ô! Hoàng thượng!” Trân quý phi gào khóc.”Người cần phải làm chủ cho thiếp! Vì sao! Vì sao lại có người thật nhẫn tâm như vậy! Thiếp, thiếp… Oa…”

“Ngoan, đừng khóc. Nói cho trẫm nghe, phu nhân biết thủ phạm là ai?”

Trẫm muốn đem tên đó đi thiên đao vạn quả (*)! Đừng để cho trẫm tra ra ngươi là ai! Nếu không! Mất đi hài tử, phi tần của hắn lại bị người vũ nhục cưỡng hiếp, thật khiến cho Thịnh Lẫm đế cảm thấy sự tự tôn của bản thân bị tổn thương nghiêm trọng!

“Hoàng thượng…” Trân quý phi vươn cánh tay nhỏ bé bắt lấy ống tay áo hoàng đế, “Thiếp muốn chết, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không muốn bị người khác vũ nhục, chính là thiếp muốn còn sống để nói cho người biết hung thủ là ai, để báo thù cho mẫu tử thiếp! Người kia, hắn khi đó đều kêu lên: ta không muốn thấy hài tử của hoàng thượng! Không muốn!

“Thanh âm kia thiếp có chết cũng sẽ không quên! Người nọ… Hắn, hắn chính là thị trung lang… Đường Trì của người! Hoàng thượng người hãy vì mẫu tử thiếp mà báo thù à ──”

Một tiếng kêu thê lương, Trân quý phi đột nhiên đưa đầu hướng về cột giường.

Ngay lúc đó, Thịnh Lẫm đế duỗi tay ra ngăn Trân quý phi lại, cũng thuận tay điểm thụy huyệt (huyệt ngủ) của nàng.

“Người đây! Hảo hảo chăm sóc cho quý phi, nếu quý phi có bất cứ chuyện gì chuyện, cẩn thận đầu của các ngươi!”

“Tuân lệnh” Bọn hạ nhân kinh hãi đảm chiến quỳ xuống.

“Bãi giá về Vị Ương cung, truyền kỵ binh dũng mãnh đô úy Đường Trì triệu đến tấn kiến!”

Hoàng thượng mặt âm trầm, ai cũng không biết trong lòng hắn nghĩ đến cái gì.

“Tuân lệnh” Một thị vệ rời đi truyền chỉ.

Đường Trì tâm tình thực phức tạp. Y không biết lúc này nên đối mặt như thế nào với đương kim thánh thượng, là an ủi hắn, hay là biểu đạt sự tiếc hận của bản thân? Vô luận là loại nào, cũng không phải là y muốn làm. Bởi vì y làm không được!

Trân quý phi bị cường bạo làm cho sanh non, chuyện này tuy rằng đối với bên ngoài cung che đậy lại tin tức, nhưng trong cung nhất là cấm vệ quân của y, không có khả năng không biết. Sau khi biết rõ chuyện xảy ra, y đã dốc sức đem hết toàn lực điều tra việc này. Nhưng ngẫu nhiên, thật sự chính là ngẫu nhiên, sâu trong nội tâm của y lại tiết ra ý nghĩ “kết quả như thế là tất nhiên thôi” trong đầu.

Đường Trì kinh hãi với ý niệm này trong đầu mình, cũng không biết làm thế nào để đối mặt với đương kim thiên tử Hoàng Phủ Thoán, thế cho nên từ hôm qua đến bây giờ đều nghĩ biện pháp tránh hắn đi.

Thoán vừa bình tĩnh vừa xem xét lại suy nghĩ.

Đường Trì lại dùng thủ đoạn loại này sao? Cho dù hắn có ganh ghét, đố kị như thế nào, có thống hận Trân phi như thế nào, hắn cũng không dùng thủ đoạn công khai như thế hại nàng? Đường Trì hắn không phải là người ngu dốt như vậy!

Như vậy là Trân phi đang nói dối? Không, không có khả năng. Nàng vì cái gì muốn hãm hại Đường Trì? Hãm hại Đường Trì đối với nàng có chỗ nào lợi? Nàng hẳn là biết chỉ cần nàng sinh hạ hoàng tử, mặc cho ai cũng không động được vào vị trí của nàng.

Chỉ còn, chỉ có thể là bên thứ ba muốn hãm hại, muốn nhất thạch lưỡng điểu (một mũi tên trúng hai con ngạn).

Nhưng bên thứ ba này lại có thể thoát khỏi sự canh sát trùng trùng điệp điệp của hoàng cung, tự nhiên tiến vào hậu cung vững chắc như thế? Hắn như thế nào giấu diếm đượcsự quan sát của cấm vệ quân? Như thế nào né tránh bẫy do chính Đường Trì tự tay thiết hạ?

Đường Trì, ngươi đêm đó đi nơi nào? Vì cái gì Trân Trân lại một mực chắc chắn là ngươi? Ngươi sinh khí trẫm không có tin tưởng ngươi, cho nên trả thù trẫm sao? Ngươi thật sự không nhớ rõ những lời trẫm đã nói ngày đó sao? Nếu ngươi thật sự không nhớ rõ, vì cái gì mấy ngày nay lại liều mạng trốn tránh trẫm?

Đường Trì, trẫm lần này thực sự rất muốn tin tưởng ngươi, cho trẫm lý do đi!

Khi đến Vị Ương cung, “Hoàng Thượng…” một thân ảnh đang khom lưng cúi đầu xuất hiện ở ven đường, xem ăn mặc hẳn là thái giám quan sự trong cung, chính là trên mặt người đang khom lưng này nhìn quả thật quá già nua.

Thoán dừng bước lại, “Hà công công? Ngươi có chuyện gì?” Không hiểu vì sao người này vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này, lại muốn ngăn cản lối đi của hắn.

Hơn nữa lại nói cũng kỳ quái, từ khi tiên đế băng hà, vốn dĩ những lão nhân hầu hạ tiên đế đều được phép ra khỏi cung mưu sinh. Nhưng Hà công công này lại không giống với kẻ khác, nói là tuổi già sức yếu, nhà không còn người thân, muốn ở trong cung sống hết quãng đời còn lại nên khẩn cầu Thịnh Lẫm đế để lão ta lưu lại. Thấy lão ta hầu hạ tiên đế nhiều năm, Thoán lúc này mới ngầm đồng ý cho lão lưu lại trong cung.

Ánh mắt ngắm bốn phía một vòng, hạ thấp giọng nói: “Hoàng thượng… Lão nô có bí sự (chuyện bí mật) muốn bẩm báo.” Hà công công thoạt nhìn đã không còn thời sung mãn năm đó, run rẩy phát run như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.

Bí sự? Về chuyện Trân quý phi? Suy nghĩ một hồi, Thoán phất tay ra mệnh bốn phía lui ra. Xoay người hướng đi đến đình các trong hoa viên. Hà công công theo sau đuổi kịp.

“Hoàng Thượng! Thỉnh tha lão nô một mạng!” Tiến đến đình các, Hà công công đột nhiên bùm một tiếng quỳ xuống.

Nhíu mày, “Miễn cho ngươi tội chết, nhanh chóng bẩm báo đi!” Phất xiêm áo phía sau hoàng bào, thấp người ngồi xuống.

“Hoàng Thượng, lão nô không phải cố ý biết rõ sự tình mà không báo, chính là không dám xác định, hơn nữa Hoàng Thượng lại sủng hạnh đứa nhỏ kia, nhất định sẽ không tin tưởng lời lão nô nói, vì vậy mới giấu diếm đến nay.

“Lão nô không muốn ra khỏi cung, cũng là muốn nhìn đứa nhỏ kia có mưu tính gì không, có phải hay không là đối hoàng thượng, đối với Đại Á hoàng triều gây bất lợi. Hiện giờ… Hiện giờ, đứa nhỏ kia quả nhiên lộ ra sơ hở, bắt đầu tìm cách hủy hoại bên trong hoàng tộc, hắn hẳn là muốn vì phụ thân báo thù! Hắn đối với ngài sẽ gây bất lợi! Hắn muốn cho ngài vạn kiếp bất phục! Hắn muốn…”

“Câm mồm! Nói rõ ràng! Hắn là ai? Hắn như thế nào lại khiến trẫm vạn kiếp bất phục (**)? Nói!” Thoán càng nghe đầu càng nhức. Bất an trong lòng không hiểu được càng ngày càng rõ ràng.

Mở miệng, môi run rẩy, Hà công công nói ra sự thật chuyện hắn giấu diếm ba năm qua.

“Hoàng Thượng, đứa nhỏ kia… chính là người ngài tín nhiệm nhất ─ Đường Trì!”

“Ngươi nói cái gì!” Thoán giận dữ đập bàn đứng dụng lên.

“Hoàng thượng xin ngài bớt giận! Hoàng thượng! Ngài nghe lão nô nói! Ngài nghe lão nô hết mọi chuyện đã.”

Hà công công quỳ tiến lên, túm lấy xiêm y hoàng đế, “Hoàng thượng, là thật. Lão nô không có nói sai. Lão nô lúc đầu vốn cũng không dám hoàn toàn kết luận như thế. Chính là có một rồi lại một chuyện chân thực đến nỗi làm cho lão nô không thể không tin tưởng hắn chính là người kia!”

Một chưởng đánh về phía bàn đá, “Nói!” giọng nói đầy u ám.

“Hoàng thượng, ngài có còn nhớ ngài có một vị huynh trưởng đồng mẫu dị phụ (cùng mẹ khác cha)?” Hà công công ngẩng đầu lên.

“Hắn không phải đã chết rồi sao? Vì cái gì lại nhắc đến hắn?” Bất an càng lúc càng lớn, ép hắn đến sắp không thở nổi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, huynh trưởng của ngài, hắn không có chết!”

“Câm mồm! Không cho phép xưng hô cái lại đê tiện kia là huynh trưởng của trẫm!” Thoán giận dữ.

“Nô tài biết sai! Nô tài biết sai! Là nô tài gọi sai, đánh cái miệng đê tiện của nô tài này! Đánh!” Hà công công vừa nói vừa tự bạt tai mình.

“Đủ rồi!” Chán ghét quát ra một tiếng.

“Tạ ơn hoàng thượng tha thứ.” Sau khi Hà công công dập đầu tạ ơn, lại tiếp tục kể rõ: “Mười sáu năm trước, sau khi Vinh quý phi nương nương được ban tử, tiên hoàng nguyên bản cũng muốn đem… cái loại đê tiện kia xử tử một thể. Rốt cuộc lại không tìm thấy hắn.”

“Đồng thời, nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh Vinh quý phi nương nương cũng đã biến mất dạng. Liền suy đoán có phải Vinh quý phi nương nương ra mệnh cho nhũ mẫu đem tên đê tiện kia trộm đưa ra ngoài cung hay không. Sau đó, tiên hoàng lại đột nhiên hạ lệnh không cần tìm kiếm, chuyện này liền không còn nhắc đến nữa.”

Thoán nghe đến đây, chậm rãi nhắm lại hai mắt. Trong đầu của hắn hiện lên lời báo cáo trước đó không lâu của thủ lĩnh quân tả cung Tôn Sa Hải:

Có nghe đồn, mẫu thân nuôi nấng Đường đại nhân dường như là từ trong cung mà ra.

Đã qua mười sáu năm…

“Hoàng thượng, ngài còn nhớ rõ tên đê tiện kia gọi là gì không?”

Lắc đầu, ngay cả mắt cũng không nguyện mở.

“Hắn tên 『 Đường Trì 』.”

Ha! Bất an đã thành sự thật. Thoán nắm chặt hai tay.

“Phụ thân của hắn là Đường Hành Thiên. Bởi vì ngông cuồng tiến cung tư hội (vụng trộm) với Vinh quý phi nương nương, bị hoàng thượng bắt xử tử. Năm đó, mặc dù Đường Trì có lục thất phân (6 – 7 phần) giống Đường Hành Thiên. Nhưng vì khoảng thời gian đó đã qua lâu rồi, người biết chuyện này càng ít, thế cho nên không ai có thể nhận ra hắn, mà ngay cả tiên hoàng cũng không… Cho nên lão nô mới không dám chắc chắn.”

“Nếu không phải hắn… hoàng thượng, ngài tuyệt đối không thể đem người này giữ lại bên người được! Hắn là kẻ thù! Hắn là đến hủy diệt ngài! Ngài ngẫm lại đi, hắn biết rõ ngài là thân là huynh đệ của hắn, thế nhưng… Thế nhưng còn dùng nam sắc mê hoặc ngài, hắn rõ ràng là muốn cho ngài lâm vào vực sâu của vạn kiếp bất phục mà!”

“Ngài ba năm nay chưa lập hậu, chưa có con nối dòng, chẳng lẽ đây là mưu kế của người này? Hắn không muốn ngài lưu lại hậu tự (con cháu)! Hắn muốn hủy diệt Đại Á hoàng triều, muốn trả thù hoàng tộc!”

“Hoàng thượng, nếu để thế nhân biết đương kim thánh thượng mà lại cùng huynh trưởngcủa mình phát sinh quan hệ tằng tịu, như vậy… Hoàng tộc chắc chắn sẽ mất uy tín lớn, hơn nữa lại càng đem lại dã tâm cho những người muốn lật đổ Đại Á hoàng triều! Mục đích Đường Trì kia chính là như thế mà!”

“Xin ngài ngẫm lại, hắn vì cái gì sớm muộn gì không đến, cố tình đến lúc ngài sắp đăng cơ mà tiến cung? Hắn đây là vì tranh thủ sự tín nhiệmcủa ngài, sau đó làm cho trụ cột Đại Á hoàng triều bị sụp đổ!”

“Còn có, còn có, lần này chuyện của Trân quý phi nương nương nhất định là hắn làm! Hắn thân là thủ lĩnh cấm vệ quân, muốn che dấu tai mắt đem người tiến vào hậu cung thật sự rất đơn giản. Hắn lại cường bạo Trân quý phi nương nương, đơn giản là thay phụ thân đáp trả tiên hoàng rửa lại mối thù cho Vinh quý phi, hơn nữa mượn cớ này mà hủy đi hậu tự của ngài, làm cho Đại Á không có người kế thừa! Hoàng thượng! Ngài tuyệt đối không được buông tha cho tên đê tiện kia!”

Hà công công tam hô hoàng thượng, nằm úp sấp xuống đất.

Dùng ngón áp út gõ gõ mặt bàn, đương kim thánh thượng mở hai mắt ra, trong mắt toát ra cái gì đó không nói nên lời là hận hay là oán, trên mặt thì lại không có cảm xúc.

“Ngươi nói Đường Trì biết rõ trẫm thân là đệ đệ của hắn?”Giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang tự hỏi bản thân.

“Vâng, Đường Trì rời đi lúc sáu tuổi, theo lý mà nói hẳn là sẽ không quên ngài.”

“Phải không? Trẫm sẽ hỏi hắn, hảo hảo hỏi hắn!” Một nụ cười nổi lên trên khuôn mặt tuyệt lệ, cười, hắn hỏi Hà công công: “Chuyện này còn có người nào biết không? Ngươi có từng nói với người khác chưa?”

“Bẩm Hoàng Thượng, lão nô chưa nói với bất kỳ kẻ nào. Việc này trừ lão nô ra, chưa đáp ứng nói cho người nào biết cả.” Hà công công đầu không dám ngẩng lên mà hồi đáp.

“Ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?” Đột nhiên, hoàng đế hỏi như vậy.

Hà công công nghe vậy cả kinh, ngẩng đầu lên, giọng run rẩy nói: “Hoàng thượng…” Không dám nói tiếp, hắn thấy được trong mắt hoàng đế ─ tia sát ý băng lãnh đến cực điểm!

Từ trong đình các đi ra, Thịnh Lẫm đế mặt mày không chút biểu cảm đối với thị vệ phân phó: “Hà công công tuổi già sức yếu, vừa mới tắc thở. Ngươi đem thi thể hắn đi xử lý đi.”

“Vâng” Thị vệ lĩnh mệnh mà đi.

Đường Trì chạy tới Vị Ương cung, thấy hoàng thượng còn chưa tới, liền đứng ở trong đại điện chờ đợi.

Không biết thoán vội vã tìm ta chuyện gì? Trân quý phi đích án kiện có tân manh mối sao? Hắn có thể hay không thực sinh khí? Thực thương tâm? Khi đó, hắn nói hắn sắp sửa có đứa nhỏ khi, biểu tình là như vậy vui vẻ. Hắn hiện tại nhất định rất khó quá đi…

Từ hôm qua khởi sẽ không có tái kiến hoàng thượng Đường Trì, yên lặng đích đoán rằngtâm tình của hắn, lo lắng đợi lát nữa mà muốn dùng như thế nào đích gương mặt cùng hắn nói chuyện.

Một nén nhang trôi qua.

“Thánh Thượng giá lâm ──” ngoài điện, truyền đếnthái giám đặc biệt có lanh lảnh thanh âm.

(*)Thiên đao vạn quả: trảm đao, lóc thịt hàng ngàn hàng vạn lần.

(**)Vạn kiếp bất phục: muôn đời bất hạnh, gặp nhiều tai ương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.