Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 13: Bỏ tay ngươi ra!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quái vật nhỏ cái gì?
Là đang nói con mèo trắng bị cạo lông này sao?
Tuy rằng nó trông giống quái vật nhỏ thật, nhưng động vật đều có linh tính có thể nghe hiểu một hai lời con người nói, nói nó như vậy thì đừng trách sao nó thù dai.
Sau khi Tiểu Bạch được nhân viên y tế đẩy vào liền kiểm tra, bọ họ thảo luận một lúc rồi bắt đầu tiêm cho nó, trong lúc đó tuy có kiềm chân Tiểu Bạch lại nhưng nó không hề sợ hãi.
Ít có động vật nào ngoan ngoãn như vậy, không hề ầm ĩ làm bác sĩ cũng cảm thấy kì lạ, sau cùng là tiêm thuốc nó cũng chỉ run lên một cái rồi yên lặng.
Trên người Tiểu Bạch bị cạo sạch lông, biến thành một con mèo trụi lủi. Để trị bệnh rụng lông cho nó y tá phải cạo lông để xoa thuốc lên, bỗng nhiên nó nhìn thấy bản thân mình trong gương.
Tiểu Bạch nhìn con mèo đầu to trụi lông trong gương kinh ngạc đến sững sờ.
Σ( ° △°|||)
Đây, đây là nó sao?
Nó đã trở nên thật xấu, thật khó coi, đặc biệt sau khi không còn bộ lông Tiểu Bạch mỗi bước đi đều cẩn thận, đuôi cũng không dám vung vẩy.
“Ha ha, quái vật nhỏ này ở đâu chạy tới vậy!”
Nghe người khác gọi như thế, mèo trắng đều muốn chui xuống đất cho rồi. nó cảm thấy người kia nhất định là đang cười nhạo mình, nó thấp thỏm cúi đầu, tâm trạng ủ rũ tới cực điểm.
Cố tình người kia cón đến ngồi xuống trước mặt nó. Hắn nghiêng đầu nhìn mèo trắng, một đôi mắt như nước hồ thu tò mò đánh giá nó, giống như mới phát hiện một thứ rất thú vị.
Tiểu Bạch cảm giác hắn là một người ôn hòa dễ gần, trong đôi mắt như chứa đựng vô số tình cảm, chỉ liếc mắt nhìn đều bị sự ôn nhu đó bao lấy.
Tiểu Bạch chỉ nhìn một cái liền cúi đầu.
Người kia đưa tay ra, bàn tay hắn thật ấm áp và rộng lớn, sờ sờ một chút đầu mèo trắng, ngạc nhiên nói: “Ngươi thật sự là thú cưng của Hàn Thiên Hữu nuôi sao?”
Tiểu Bạch hé mắt, nó được sờ đầu rất thoải mái.
Nhưng mà Hàn Thiên Hữu là ai vậy?
“Thật đúng là đủ xấu, thẩm mỹ của tên Hàn Thiên Hữu quả nhiên không được.” Giọng của hắn có chút hả hê làm mèo trắng một bên chậm rì rì tránh ra.
“Ta nghe Giang Ninh nói ngươi nuôi thú cưng liền bớt thời gian tới xem một chút, quả thật không nghĩ tới ngươi lại biết nuôi thú cưng. Nhưng mà con mèo này cũng thật quá xấu rồi.” Ôn Minh Thành không khách khí châm chọc bạn thân.
Hắn và Hàn Thiên Hữu khi còn nhỏ ở chung một nhà, có thể coi là một trong những bạn bè ít ỏi của Hàn Thiên Hữu, trong đám người bọn họ tất cả đều cảm thấy Hàn Thiên Hữu là một người quái gở.
Khi còn nhỏ tính cách lạnh lùng âm trầm thì thôi, lớn lên còn không thích nói chuyện, đến khi biết hắn sét đánh không kịp bưng tai nhảy một cái trở thành gia chủ Hàn gia, mọi người cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên.
Ôn Minh Thanh nghĩ Hàn Thiên Hữu vốn không phải người bình thường, tính tình lãnh đạm không có cảm xúc, tình cảm với cha mẹ mờ nhạt, bạn bè cũng ít, khỏi nói người yêu đương nhiên là không có.
Đã ba mươi tuổi mà chưa thấy bên cạnh hắn xuất hiện nam nữ nào, bạn bè của hắn cũng không ai nói gì, nhiều người suy đoán có lẽ Hàn gia chủ cả đời sẽ không tìm được nửa kia!
Thật ra quan hệ giữ hắn và Hàn Thiên Hữu cũng chả ra sao, chỉ là tình cờ gặp thì trò chuyện một chút, uống vài ly rượu, phần lớn đều là Ôn Minh Thành chủ động nói chuyện bởi vì Hàn Thiên Hữu thật sự rất nhạt.
Vừa nghe khối băng ngàn năm này đang nuôi thú cưng hắn liền dời lịch trình, dành ra thời gian chỉ vì đến đây xem thú cưng của Hàn Thiên Hữu.
Vì vậy lúc hắn vào bệnh viện thú y liền nhìn thấy một nhóm người vây quanh xem một con mèo trụi lông hết sức khó coi, hắn bèn trêu ghẹo một phen.
Ôn Minh Thành là ai cơ chứ, là ảnh đế trong giới giải trí, công phu nhìn sắc mặt người khác đã luyện tới thượng thừa tự nhiên nhìn ra thái độ lúng túng của người xung quanh.
Lẽ nào hắn nhầm rồi?
Con mèo ban đầu vốn vô cùng hưởng thụ khi được hắn xoa đầu giờ cũng chống cự lại, hai con mắt tròn trịa đầy vẻ không vui trừng hắn.
“Ngươi nhầm rồi nó chỉ là mèo hoang.” Tiếng nói lạnh nhạt từ bên cạnh truyền tới.
Ôn Minh Thành đứng lên, thình lình trông thấy cục lông đỏ rực trong lòng bàn tay Hàn Thiên Hữu, nhóc con kia thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kì, nhóc ngồi xổm trên tay chủ nhân nắm hai móng vuốt lại, một đôi mắt đậu đen nhỏ như phát sáng nhìn hắn không chớp.
Trên đầu nhóc là đôi tai lông xù khá to, khi động đậy một cái ngay cả ảnh đế cũng không chịu nổi sự mê hoặc này, thò tay muốn nựng nhóc.
“Bỏ tay ngươi ra!” Giọng nói Hàn Thiên Hữu lạnh nhạt, lập tức từ chối.
Nhóc con bị đưa ra xa khỏi tay ảnh đế.
Cậu vững vàng ôm lấy một ngón tay Hàn Thiên Hữu, cậu rất yêu thích chủ nhân của mình.
Còn người trước mặt này nhìn tuy rất đẹp nhưng cậu cảm thấy không quá tin tưởng.
Ôn Minh Thành chỉ là muốn đùa một chút đối với sóc con trên tay Hàn Thiên Hữu.
“Thật hẹp hòi, sờ một cái nó cũng không rụng cọng lông nào.”
Hàn Thiên Hữu duỗi ra một tay khác ngăn Ôn Minh Thành bước tới, kiên quyết không cho hắn đến gần nhóc con, “Nó là của ta! Chỉ ta mới được sờ, bỏ tay ngươi ra!”
Không để ý tới sắc mặt khó coi của Ôn Minh Thành, hắn vẫn như trước giao nhóc cho y tá để bọn họ đổi băng gạc.
Rất nhanh đã thay băng gạc xong, cậu được đưa ra tới sảnh, cậu thấy Tiểu Bạch chính là đang lạnh nhạt mà cái vị ảnh đế thoạt nhìn ôn hòa đẹp trai kia hình như đang lấy lòng Tiểu Bạch.
Nhưng Tiểu Bạch hoàn toàn không để ý tới hắn.
“Chít chít, chít chít.” Làm sao vậy, Tiểu Bạch ca ca?
Cậu tò mò hỏi, chờ một lúc nữa Hàn Thiên Hữu thanh toán xong sẽ phải rời đi.
“Meoo” Tiểu Bạch đáp lại.
Cô gái kia nói ta là một con mèo rất đẹp, trên đầu còn có nhúm lông đỏ rất hiếm thấy nên hắn ta liền đến nịnh nọt.
“....” Nhóc con há miệng ngạc nhiên.
Cuộc đời biến hóa thật khó lường mà.
Người này lúc mới vào còn trêu Tiểu Bạch là quái vật, làm sao vừa đảo mắt đã đến lấy lòng Tiểu Bạch đây?
Rõ ràng mới lúc nãy còn rất ghét bỏ mà.
“Meo ~ meo”
Là cô gái kia nói tôi rất đáng thương nên muốn tìm người nuôi tôi, cô ấy nói người kia có rất nhiều tiền, nếu làm nũng hắn nhất định hắn sẽ nhận nuôi.
Nhưng mà đầu đất à, tôi không thích hắn.
Tiểu Bạch rất khổ não.
Trên đầu nó ở vị trí giữa hai tai có một nhúm lông đỏ kì lạ, vốn là chủ ý của Tiểu Hỏa đưa ra, do rắn lục dùng một chút nước mọt của nó dính lên.
Thanh Xà đại ca đã nói: “Con người rất thích mấy động vật đáng yêu, lúc thấy ngươi không giống so với con mèo khác họ nhất định sẽ để ý tới ngươi.”
Thanh Xà đại ca nói cũng không sai.
Đầu đất bởi vì trông đáng yêu, còn có một bộ lông xinh đẹp đã dễ dàng bắt con người làm tù binh.
Mà Tiểu Bạch được Tiểu Hỏa tặng cho mấy cọng lông tơ làm một nhúm lông màu đỏ liền được người trước mắt này để ý.
“Chít chít, chít chít~” Vậy phải làm sao bây giờ? Anh muốn đi theo hắn sao? Tôi biết hắn là một minh tinh rất hot, ở cùng hắn anh có thể thường xuyên đến đây khám bệnh rồi.
Nhóc con chít chít kêu, mèo trắng thỉnh thoảng cũng phụ theo meo meo vài tiếng, nhân viên y tế lần đầu tiên thấy được cảnh kì lạ này, ngạc nhiên khi thấy hai loài động vật khác nhau giao tiếp.
Ảnh đế Ôn Minh Thành lại thấy tò mò nhiều hơn đối với quái vật nhỏ này.
“Vậy ta ôm nó về nuôi một thời gian đi, vật nhỏ này nhìn cũng thật đáng thương.” Hắn cúi người ôm lấy mèo trắng gầy nhom đang co người lại, mặc nó kháng cự mà ôm trong khuỷu tay.
Tiểu Bạch gác đầu lên cánh tay chủ nhân mới này, đôi mắt xanh lam cụp xuống trông tội nghiệp vô cùng.
“Này Hàn Thiên Hữu, ta đi trước, chờ mấy ngày nữa lại đến nhà ngươi.” Ôn Minh Thành nhìn bạn mình, thấy khối băng kia tự nhiên đi đến quầy hàng, che chở thú cưng của hắn trong lòng bàn tay, theo ý nhóc con mua mấy món đồ cho nó.
Cái cục lông manh manh kia chỉ cần vung móng vuốt nhỏ lên, tảng băng lúc đối với hắn thì lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa cư nhiên khóe mắt nhếch lên ý cười chiều theo ý cục lông, hết thảy thứ nhóc muốn hắn đều mua.
"Σ( ° △°|||)
Hai mắt ảnh đế đều trừng đến sắp rớt ra ngoài!
Ơ kìa bạn thân, ngươi uống lộn thuốc à?
Ngươi khôn khéo đâu, ngươi lãnh khốc đâu, ngươi cơ trí đâu, đầu óc của ngươi đâu!!! Nó chỉ là một con sóc nhỏ, ngươi làm sao có thể nghe lời nó?!
Ảnh để nhíu mày suy nghĩ sâu xa một giây đồng hồ, cho ra kết luận.
Nhất định là HànThiên Hữu bị trúng yêu thuật!
Cúi đầu nhìn mèo trắng trong khuỷu tay, thấy ánh mắt nó tựa hồ luôn nhìn về phía cục lông...
Chà chà, làm chủ nhân có phải hắn nên thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của tiểu quái vật không.
Hết chương 13. (3/2/2021)
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Tui trở lại rồi đây, lần này vắng lâu thật.
Chả là dạo này tui có hơi buồn một tí, do là tui có cờ-rút một người, người ta biết hết ấy nhưng người ta không đáp lại cũng không từ chối, chỉ thảng nhiên nhận tình cảm của tui thoi, lâu lâu thả tui miếng thính🥲🥲
.....
Nên tui quyết định dẹp cmn đi cho rồi đéo cr qq dì nữa. Trở lại dứ cục cưng của tui đây:)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.