Trong một ngọn núi nhỏ, một nam tử tóc dài buộc cao, không có ý mà tùy tiện bay xuống, lẳng lặng ngồi bên suối, nhìn lên bầu trời đêm.
Nửa năm, từ khi sư phụ đem mình rời khỏi kinh thành, cũng đã nửa năm trôi qua.
Một lần lại một lần, trong mộng, người nọ tựa hồ ngồi bên gối của mình, lại khóc lóc kể lể gì đó. Ngẫu nhiên, cũng sẽ nhìn thấy thời thơ ấu của hắn, trơ trọi ngồi trên thềm đá, không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung.
Hắn… có khỏe không? Đè nén trái tim, hoài nghi nó có phải không còn sống. Nếu đã chết, vì sao còn có thể đau như vậy chứ?
Nghe tin tức trong kinh truyền ra, hắn dường như lại ngự giá thân chinh, mà trong kinh lại bị Chu gia nắm trong tay, Thục phi cũng có thai…
Bây giờ mình còn tâm nguyện cuối cùng vẫn chưa làm, bây giờ có lẽ là thời cơ tốt nhất. Chờ giải quyết Chu gia, việc của chính mình cùng hắn cũng đã hoàn toàn được giải quyết. Bất quá, muốn đi ra ngoài, có thể phải gạt sư phụ.
“Trọng Sinh! Trọng Sinh! Là ta a! Cổ Tiểu Mộc! Sư phụ ngươi gọi ngươi giúp ta tìm dược ──” Một thanh âm thì thì thầm thầm như tiếng thú lời trùng, tiếng suối rì rào trong sơn cốc vang vọng khắp nơi.
Nam tử nghe tiếng cười, quay đầu lại nhìn về phía người tới, “Đã trễ thế này ngươi còn chưa ngủ, đêm hôm khuya khoắc thì tìm dược cái gì? Tiêu chảy sao?” Vẻ mặt ban đầu đã bị che dấu hoàn mỹ, cũng không tìm thấy dấu vết.
“Tiểu Sinh ta bị tiêu chảy tuyệt đối sẽ không đi tìm dược, trực tiếp đi tới nhà xí! Còn nói ta, ngươi không phải đêm hôm khuya khoắc chui vào trong này, làm sao học người tao nhã nửa đêm câu cá a?” Một đại hán bừng bừng nhảy tới, kéo nam tử thuần hậu ra đường.
“Ngươi gấp cái gì, được rồi được rồi, nhất định ta giúp ngươi tìm, không cần kéo ta chạy, ta lớn tuổi không chịu được dày vò như vậy.” Nam tử kêu sống lại cười nói.
“Hì hì, như thế nào ngươi đi xa một chuyến, trở về chẳng những cải danh, ngay cả tuổi tác cũng tăng lên a! Ta nhớ ngươi chỉ hơn ta hai, ba tuổi? Đại lão gia Trọng Sinh!” Đại hán tử cợt nhả, dường như cùng nam tử hay nói giỡn.
“Ngươi lầm rồi.” Gương mặt Trọng Sinh đoan chính, đứng đắn nói: “Không phải ta đi xa, quay lại lớn tuổi, mà là ngươi mỗi lần ngươi tới tìm ta, tuổi của ta sẽ đảo lộn cả lên.”
“Có ý gì?” Mặt hán tử nhăn như cái bánh bao.
“Lần này ngươi vừa gây tai vạ ai? Nói cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi phối độc dược, trừ phi dùng để độc ngươi. Đúng rồi, ngươi có nghĩ thử cửu chuyển hoàn hồn đan ta mới luyện không? Ăn vào công lực có thể tăng lên nga.”
Thấy nam tử vô cùng nhàm chán, mỗi ngày chờ ở trong sơn cốc chỉ chế thuốc với chế thuốc. Thật không dễ dàng có cái thử dược trên cửa, cũng không thể dễ dàng lưu hắn lại được như vậy.
“Ách, tiểu Sinh cũng không được cự tuyệt?” Vẻ mặt hơi sợ của đại hán đường đường.
“Ngươi không phải muốn ta giúp ngươi tìm phối dược?” Khương thái công câu cá, nguyện kẻ mắc câu.
“Ôi… Trọng Sinh, vì sao ngươi cứ thích ức hiếp ta vậy!”
“Bởi vì ta thích ngươi a.” Nam tử mặt không đỏ tim không nhảy.
Cuối tháng tư, kinh thành bị đại quân hoàng đế vây quanh. Dân chúng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hôm sau, Thịnh Lẫm đế yêu cầu mở cửa thành để cho hắn hồi cung, bị Chu Sĩ Phú tim mật nứt ra cự tuyệt, dù sao đều là chết, càng không có cái long chủng không tồn tại kia làm chỗ dựa, cũng chỉ có thể cố chấp chiến đấu tới cùng.
Hoàng Phủ Thoán hạ lệnh công kích, binh sĩ phái hoàng đế lập tức đầu hàng, binh lính thân tín Chu gia khó khăn chống đỡ, không tới một ngày thì lập tức bị công phá.
Ngay lúc Chu Sĩ Phú chờ rút khỏi hoàng cung, khi chuẩn bị chạy ra kinh thành, bị nhân mã của Đỗ Uyên âm thầm mai phục dẫn đầu vây quanh.
Sau đó, Chu thừa tướng vì khi quân phạm thượng, tội danh ý đồ phản loạn bị sao gia diệt môn, chu di cửu tộc. Chứng cớ vô cùng xác thực, mất tội đồng phát, thế lực Chu gia hoàn toàn bị nhổ tận gốc.
Chu thái hậu vì có công dưỡng dục thánh thượng, miễn tử tội, bị đưa vào lãnh cung. Ba ngày sau, không hiểu sao lại chết trong lãnh cung, được Thịnh Lẫm đế bí mật an táng tới bãi tha ma Chu gia.
Thục phi ở thiên lao cắn lưỡi tự sát, thi thể bị tha đi, không biết ở nơi nào.
Trân quý phi bị đuổi về Nam Hi quốc. Lễ giam thân sủy Thịnh Lẫm đế tự tay viết thư giao cho quốc chủ Nam Hi, trên thư là nguyên nhân công chúa Trân Trân bị trả về.
Quốc chủ Nam Hi sau khi nhận thư, mặc dù mất mặt mất mũi, lại cũng không chỗ phát tiết. Đành phải âm thầm nuốt nỗi buồn bực này, chuẩn bị cùng nước khác tiến hành kế hoạch lấy lại thể diện. Công chúa Trân Trân bị nhốt trong thâm cung, một tháng sau, được làm như lễ vật đưa đến nước láng giềng một cách lặng lẽ.
Tần phi trong cung bị đuổi ra toàn bộ, xuất giá thì xuất giá, phong hàm thì phong hàm, hậu cung trở nên trống không. Chúng thần đều nghĩ hoàng đế chuẩn bị tuyển tần phi lần nữa.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, Thịnh Lẫm đế đem văn võ bá quan hoàng triều Đại Á chỉnh chu trên dưới lần nữa, mới phong giữ chức thừa tướng quan trọng này. Đỗ Uyên trở thành tân thừa tướng, ban đầu vị trí này lại bổ sung từ người khác. Thân tín của hoàng đế được len vào các quan chức hàng đầu trong triều.
Đến tận đây, vương quyền của hoàng triều mới chính thức rơi toàn bộ vào tay của vị hoàng đế trẻ tuổi.
Đầu tháng năm, Thư vương cùng Thanh vương được triệu hồi chủ trì triều chính.
“Thần tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Thư vương cùng Thanh vương nguyên tứ hoàng tử đã phong vương cùng quỳ xuống.
“Hai khanh bình thân. Hai người các ngươi trở về đúng lúc, trẫm có một số việc muốn dặn dò các ngươi. Ban ngồi.”
“Hoàng huynh có việc gì hãy phân phó.” Thư vương cùng Thanh vương cùng nhau ngồi xuống. Thanh vương không mất tính tình tiểu hài tử, ngồi xuống dõi theo hoàng thượng nhị ca không ngừng. Không cách nào, ba, bốn năm không gặp rồi.
Hoàng Phủ Thoán trầm mặc, thói quen dùng ngón áp út gõ gõ mặt bàn, tự hỏi nên nói thế nào.
“Hoàng nhị ca, sắc mặt ngươi thật khó coi! Nghe nói ngươi chém đầu lão hồ ly họ Chu rồi, ngươi mất hứng sao? Các đại thần đều nói ngươi có tâm sự, ngươi có tâm sự gì a?” Thanh vương bị tam ca hắn nuông chiều cũng không sợ hoàng đế tức giận, cứ hỏi han thế.
Hoàng Phủ Thoán liếc đệ đệ của mình một cái, thấy Thư Vương vươn tay nhéo lưng hắn một cái, đau đến nỗi lông mày nhăn tít, không khỏi buồn cười, tức thì trái tim ẩn ẩn cơn đau. Nếu Đường Trì còn sống, hắn không phải cũng sẽ yêu ta như vậy, sợ ta nói lung tung, sợ ta đắc tội với người, một lòng lo lắng cho ta?
“Trẫm đang nghĩ sau trăm tuổi…”
Thư vương kinh ngạc, làm sao hoàng huynh còn trẻ, bây giờ lại bắt đầu suy nghĩ chuyện trăm tuổi.
“Trẫm muốn hợp táng cùng Đường Trì.”
Thư vương, Thanh vương há hốc miệng.
“Sau khi trẫm rời đi, hậu duệ có thể sẽ ngang ngược cản trở, thậm chí phá tan phần mộ hợp táng của trẫm cùng Đường Trì. Vì thế, trẫm muốn xây lại hoàng lăng, bày cơ quan mê đồ, không cho tiểu nhân tìm được chỗ hợp táng của trẫm và Đường Trì, tìm được cũng không cách nào phá nát.”
“Công trình này, trẫm đã bí mật tiến hành. Báo cho các người biết, là vì sau khi phần mộ hoàng lăng sửa xong. Điều này nhất định sẽ dẫn tới tố cáo của đại thần trong triều, trẫm cần nhận sự đồng ý của các ngươi. Trẫm không muốn Đường Trì bất an.”
Vẻ không do dự cùng hiệp thương trên mặt hoàng đế, y nói ra ý tưởng của mình, chỉ chờ hai người gật đầu.
Thư vương cười khổ, ngươi đây không phải buộc người đáp ứng! Nếu bọn ta phủ quyết, ngươi chuẩn bị đem chúng ta hạ phóng đến một nơi xa xăm nào?
Thanh vương gãi gãi đầu, “Hoàng nhị ca, ngươi cùng với Đường đại nhân hợp táng a, ta giúp đỡ! Bất quá, Đường đại nhân là thần tử cũng không phải hoàng hậu, làm sao mới có thể thuyết phục người trong thiên hạ để cho hắn cùng ngươi sau trăm năm hợp táng a? Ôi… Khó!”
“Vậy trẫm lập tức phong cho hắn làm hoàng hậu.” Nhẹ nhàng Thoán ném ra một câu như vậy ── là một câu như vậy, trăm năm sau, Đường Trì quả nhiên với tên hoàng hậu Nhân Thanh cùng Thịnh Lẫm đế hợp táng ở hoàng lăng Bắc Dã.
Ta biết ngươi sẽ nói như vậy! Thư vương đau đầu. Nhị ca này làm việc luôn không ngờ đến, nhất là sau khi y làm hoàng thượng, thiên hạ lại như bị y sờ mó trong lòng bàn tay, ngoại trừ Đường Trì, có lẽ không có ai có thể bóp méo ý của y được.
“Hoàng huynh, việc này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn. Đợi toàn bộ hoàng lăng tu sửa xong cũng mất vài năm, trong thời gian này, không có cản trở gì để chúng ta nghĩ ra một lý do để người trong thiên hạ đều chấp nhận. Dù sao, Đường Trì cũng là nam thần. Mà… Hoàng hậu…” Thư vương xuất phát từ lập trường hoàng gia, khuyên bảo.
Hoàng Phủ Thoán đứng lên, “Trẫm không muốn ủy khuất hắn nữa! Cũng không muốn sau khi hắn chết lại bị người khác đoạt mất!”
Phong hắn làm hoàng hậu, âm ty tuyệt không dám đem hắn phối cùng người khác, cũng sẽ không có trẫm bên cạnh mà đầu thai chuyển thế đi tìm hắn. Mặc kệ còn sống hay đã chết, trẫm không muốn hắn cùng người khác bên nhau!
Thư vương cùng Thanh vương nhìn nhau, biết việc này đã định, ngay cả bọn họ có phản đối cũng không cách nào nói ra.
Thoán từ ngự thư phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt không chút biểu cảm đi đến cung Vị Ương. Đi theo phía sau y là Trương Lương Thủ thủ lĩnh cấm vệ quân phụ trách bảo hộ y nhìn sắc mặt y, lo lắng vạn phần, muốn mở miệng an ủi lại không biết bắt đầu từ đâu.
Y không đi vào tẩm cung của mình, bỏ lại bọn thị vệ mà đi đến Thiên Điện. Đẩy cánh cửa ra, không cho thái giám đi vào, một mình đi vào trong phòng.
Một lúc sau, nam nhân ôm vò rượu nhỏ ngon nhất, mang theo một mùi rượu Quế Hoa, lay lay lắc lắc từ trong phòng bước ra.
Y cũng chưa về tẩm cung của mình, mà hướng cung Úc Vinh đi đến.
Từng ngày từng ngày, quốc sự nặng nề, tịch mịch hư không, không người nào hiểu được bi ai làm cho hoàng đế trẻ tuổi càng ngày càng muốn rời khỏi thiên hạ. Y suốt ngày tìm kiếm dấu vết người nọ lưu lại, ôm di vật của người nọ, trong mộng tìm kiếm thân ảnh của người nọ, vô luận nhìn đến cái gì cũng luôn liên tưởng đến người kia.
Ngồi trong một Thiên Điện của cung Vị Ương, sai người đem tất cả những gì tìm kiếm trước đó. Không vì gì khác, chỉ muốn tìm thân ảnh của người nọ trong đó mà thôi.
Vì sao, vì chính mình lại không có ký ức về hắn? Rõ ràng vừa nhìn thấy hắn đã có cảm giác quen thuộc, rõ ràng đợi bên cạnh hắn sẽ cảm thấy an tâm, chẳng lẽ thơ ấu chính mình thật không có dấu vết của hắn sao?
Vậy hắn vì sao tìm đến? Vì sao muốn đến bên cạnh trẫm? Hắn không phải có ký ức mà trẫm không có, tựa như thơ ấu ấm áp của lão tam cùng tiểu tứ?
Ba người thái giám hầu hạ chia nhau ôm mớ gì đó trải ra trước mặt hoàng đế.
“Hoàng thượng, đây là thư họa.”“Hoàng thượng, đây là đồ chơi trẻ nhỏ.”
“Hoàng thượng, đây là rương nhỏ mà ngài lệnh cho nô tài cất trong lầu các.”
“Trẫm lệnh cho ngươi? Khi nào?” Thoán hỏi thái giám trung niên.
“Hoàng thượng có thể không nhớ, nô tài là Tần Bính hầu hạ ngài lúc luyện võ. Sau đó ngài đến bên cạnh Chu thái hậu, nô tài đã bị điều sang phòng khác.” Thái giám trung niên Tần Bính khom người đáp.
“Vậy lúc đó trẫm bao nhiêu tuổi?” Đưa tay nhận lấy rương gỗ nhỏ.
“Bẩm hoàng thượng, lúc ấy nô tài hầu hạ ngài đến năm tuổi.”
“Năm tuổi?” Thoán ngừng tay, “Vậy ngươi vẫn còn nhớ rõ bên cạnh trẫm có xuất hiện tiểu hài tử cùng tuổi hay không?”
Tần Bính trên mặt xuất hiện do dự, nhìn hai gã thái giám kia, không dám mở miệng.
“Hai người các ngươi lui ra. Không gọi không được vào!”
“Dạ.” Hai thái giám đặt vật trong tay xuống, lặng lẽ lui ra.
“Ngươi nói đi!”
“Dạ, khởi bẩm hoàng thượng, lúc ấy tiên hoàng đã từng cảnh cáo mọi người trong cung, không được nhắn đến hài tử… kia trước mặt ngài. Hơn nữa nô tài liên can hầu hạ ngài ban đầu đều bị điều đến chỗ khác…”
“Trẫm muốn nghe trọng điểm!”
“Hoàng thượng bớt giận.” Tần Bính vội vàng quỳ xuống, “Lúc ấy quả thật có một tiểu hài từ thường xuyên tìm đến cùng chơi với ngài. Hình như… Ban đầu Vinh quý phi mang hạ nhân tới, mỗi lần ngài thấy hắn rất vui vẻ, cho dù nô tài có gọi ngài thế nào, thì luôn bỏ kiếm gỗ lập tức chạy tới chỗ hắn.”
Trái tim Hoàng Phủ Thoán đập ngày càng kịch liệt, “Ngươi còn nhớ đứa bé kia tên gì không?”
“Này… Nô tài không biết. Chỉ nhớ rõ ngài hay gọi hắn ná ná… Thất Thất hay sao đấy.”
“Thất Thất…” Hắn là Đường Trì sao? Là hắn sao?
“Ngươi còn biết gì nữa?”
“Thứ cho nô tài chỉ biết như thế. Sau đó, trước một ngày ngài đi đến chỗ của Chu thái hậu, ôm rương gỗ nhỏ này, lệnh cho nô tài cất vào trong lầu các. Ngày ấy, ngài đứng bên cạnh nô tài, nhìn nô tài đem rương gỗ cất đi mới an tâm rời đi. Ngài không nhớ sao?” Tần Bính thử thăm dò.
Hoàng Phủ Thoán không trả lời, cọ cọ tay trên rương gỗ, đoán rằng bên trong giấu bí mật gì mà mình không biết. Phía trên còn có ổ khóa đồng nho nhỏ. Chìa khóa đâu? Ha ha, chìa khóa có lẽ đã sớm bị mình ném chỗ nào rồi.
“Ngươi cũng lui đi.”
Tần Bính tuân mệnh lui ra.
Hoàng Phủ Thoán sờ sờ khóa đồng, rút chủy thủ vận công lực chém xuống. Chặt đứt ổ khóa.
Mang theo chút hưng phấn, chút chờ mong, cũng có chút sợ hãi, từ từ mở rương gỗ.
…
Lệ từ khóe mắt đương kim thánh thượng rơi xuống.
…
“Thoán Thoán, cho ngươi.” Một con gì đó là lạ bỏ vào tay mình.
“Thất Thất, đây là cái gì a?” Chui chui chui, vùi trong lòng của tiểu ca ca mình thích nhất. Hì hì, Thất Thất ca ca nghe thật hay nga!
“Châu chấu.”
“Châu chấu? Châu chấu là gì?” Không hiểu. Lời của ca ca nói, vì sao Thoán Thoán cũng không hiểu? Nghiêng đầu nhỏ cố sức nghĩ.
“Ưm… là một loạitrùng,”
Trùng? Sẽ cắn người chứ? Cầm lên nhìn, có chút lo lắng. Thoán Thoán không thích trùng trùng rồi!
Khanh khách, hôn nhẹ, Thoán Thoán thích hôn nhẹ, ta còn muốn! Cọ tới cọ lui, muốn nữa, còn muốn nữa…
“Oa! Ta muốn Thất Thất! Ta muốn Thất Thất! Ta muốn mẫu thân! Oa a ──”
…
“Bọn họ không cần ta! Bọn họ là người xấu!”
Không hiểu, không hiểu, ta muốn chơi cùng Thất Thất, ta muốn tìm mẫu thân.
Trong động động không có Thất Thất, không có ai… ô… Oa a! Dáng vẻ nho nhỏ đang cầm hai miếng điểm tâm, đứng ở trong hoa viên thật to khóc lớn. Nương… Thất Thất ca ca…
Thất Thất ca ca, ngươi ở đâu? Thoán Thoán không tìm thấy ngươi… Ô ô…
Tìm từng ngày lại từng ngày, khắp nơi đều không thấy hình bóng của tiểu ca ca, dáng vẻ nho nhỏ đứng cô đơn trong hoàng cung to lớn, xoa xoa đôi mắt khóc thúc thít.
Không có, đều không có! Làm sao cũng không có! Thất Thất không cần Thoán Thoán sao… Ô…
…
Gió mùa hè thổi qua cửa sổ thiên điện, vén xiêm áo của thiên tử, thổi tờ giấy trong tay thiên tử nhíu mày.
Đèn cung đình không biết khi nào được thắp lên, ngọn đèn ngu hoàn làm nội thất nhìn như mộng ảo.
Một con gì đó bằng tre vàng ố khô khan, thoạt nhìn chạm vào sẽ nát đi, lẳng lặng nằm dưới đáy rương gỗ, phía dưới còn cẩn thận lót chiếc khăn tay tơ vàng nhạt. Cách đó có một mảnh, như vật gì đó.
Vật kia hiện ở trong tay hoàng đế.
Kia như một bức họa, không đúng, nói là tranh dường như có chút không thích hợp, hay là nét bút nghệch ngoạc của tiểu hài tử ── miễn cưỡng nhìn ra bức họa chính là hai bàn tay nho nhỏ nắm tay nhau, bên trái có đề bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Thoán Thoán Thất Thất. Hai chữ Thoán Thoán viết đến vụn nát, hai chữ Thất Thất lại viết rất ra dáng chữ.
Cả cung điện im ắng, không ai dám quấy rầy đương kim hoàng thượng, tự nhiên, không người nào biết hoàng đế trẻ tuổi đang khóc trong mộng.
Đêm càng đen, có người cố hết sức đi trên đường dùng yên tĩnh, thủ vệ tuần tra ban đêm nhìn y, vội vàng khom người cúi chào. Nhưng người nọ như cái gì cũng không thấy, chỉ hướng đi về phía trước.
Ta muốn thấy hắn, chỉ cần liếc một cái cũng được. Ta muốn nhìn hắn, muốn ôm hắn, muốn, muốn lắm!
Trì, Thất Thất, ta đến đây, ta đến thăm ngươi.
Cung Úc Vinh trước sau yên tĩnh như tờ, không sức sống. Thạch mộ tròn được xây ở giữa hoa viên vẫn như cũ.
Quan tài đã trong mộ thất vẫn lạnh như băng, đèn luôn thắp mà vẫn u ám như vậy, bóng dáng trong quan tài không biết vẫn còn nguyên dạng hay không.
Nam nhân bổ nhào đến quan tài đá, xuất chưởng! Quan tài đá phát tiếng đá nặng nề, dời đi một chút.
Còn một chút, còn một chút, ta có thể thấy hắn. Trì, Đường Trì của trẫm!
Bỗng nhiên, nam nhân dừng tất cả hoạt động. Y nhớ tới phong thái chữa bệnh cùng lời hắn nói.
Muốn mở quan tài, muốn ôm Đường Trì, nhưng, nếu nhìn thấy thi cốt vô hồn của hắn…
“A… Ha… ha ha ha, Trì, ngươi ở bên trong đúng không, ngươi nhất định ở bên trong, thật xin lỗi, ta không nên quấy rầy giấc ngủ của ngươi, thật xin lỗi… Ngươi ngủ đi, ngủ ngon đi, ta sẽ không ồn ào ngươi…”
Quan tài nặng nề từng chút khép lại, nam nhân dán người lên quan tài, vuốt ve mặt ngoài lạnh như băng của quan tài, thì thào gọi tên người nọ, ánh mắt tràn ngập tơ máu chậm rãi khép lại.