CHƯƠNG MỘT
Ta là một tên nô lệ, từ thời khắc đầu tiên ta sinh ra, liền đã định phải nhận số phận nô dịch. Thế nhưng vì sao, vì sao trong đầu ta luôn chỉ có một ý niệm: chính là phản kháng, phản kháng số phận bất công này.
Lẳng lặng ngồi trong gian nhà tranh thấp bé, nương nhờ ánh trăng sáng, Dịch Thủy chăm chú viết hai chữ trên mặt đất: “vương hầu”. Đây là từ câu nói Tô gia gia đã dạy cho hắn: “Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ?” Nghĩa là vương hầu cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý, là người bình thường nhưng biết nỗ lực cũng có thể thành đại nghiệp.
Mười tháng trước, Tô gia gia vì tuổi già sức yếu mà bị ngã va vào một tảng đại thạch, sớm đã qua đời. Dịch Thủy có thể nhớ tường tận, ngoại trừ giọng nói và nụ cười ôn hòa của người, cũng chỉ còn hai câu nói này mà thôi. Hắn chỉ mới len lén học được trong đó hai chữ, thế nhưng hắn đặt quyết tâm nhất định phải học được hết tám chữ nọ.
“Thật là ‘vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ’ sao? Tô gia gia, vậy vì sao chủ nhân từ đời này qua đời khác sinh ra đã là cẩm y ngọc thực, sức vóc cao lớn, còn có hằng hà sa số nô lệ?”
Ném cành cây xuống, Dịch Thủy bắt đầu ngồi bó gối lẩm bẩm: “Mà chúng ta thế này, một khi bị in lên người dấu ấn nô lệ là cả đời cũng không có cơ hội vươn lên. Đến cả chinh chiến cũng không cho phép chúng ta tham gia. Người thường biết nỗ lực khả dĩ thành đại nghiệp. Thế nhưng… những nô lệ như chúng thì sao? Dù có tận sức nỗ lực liệu có thể có ngày cất được đầu lên ư?”
“Người xem, chúng ta đèn dầu không được phép thắp, chỉ có ánh trăng không khinh bỉ những kẻ nô dịch. Chúng ta đến họ cũng không được phép có, bởi vì thân phận chúng ta quá thấp hèn. Tô gia gia, lẽ nào cả đời này con đều phải khuất nhục như thế mà sống sao? Không… tuyệt đối không. Con tuyệt không cho phép bản thân mình từ đầu đến cuối rồi chỉ như một thân già bỏ đi, bị bóc lột đến hơi thở cuối cùng rồi ảm đạm chết đi. Kết cục bị chôn trong mộ phần tối tăm. Số phận như vậy… con tuyệt không chấp nhận!” Thanh âm vốn nhu nhuyễn trong chớp mắt vụt âm vang ngập tràn quyết tâm.
“Dịch Thủy à, ngươi lại đang nghĩ đến những điều… đại nghịch bất đạo ấy sao?” Từ ngoài cửa một giọng nói pha lẫn kinh sợ vang lên, đó là người cha già của hắn. Khẩn trương nhìn bốn phía cho đến khi chắc chắn không có ai nấp quanh nghe trộm, lão nhân mới đùng đùng nổi giận bước đến, nhằm chính con mình mà giáng xuống một cái bạt tai:
“Ngươi chẳng lẽ không biết đó là đại tội sao? Nếu bị người ngoài biết được ngươi có những ý nghĩ đáng sợ như vậy, sợ rằng cả nhà chúng ta không ai còn mạng. Nghe lời cha, cha không cho phép con còn tiếp tục mê muội trong những lời đầu độc của lão già Tô Hà kia nữa, kết cục của hắn con còn không tận mắt thấy sao? Tô Hà khi sống đã là nô lệ, thẳng đến lúc chết đi vẫn chỉ là nô lệ. Ôi, lão Thiên ơi, vì sao đến thế mà con vẫn bị lời nói của hắn ảnh hưởng?!” Vô pháp lý giải những ý niệm phản kháng đáng sợ trong đầu con mình, lão nhân đành chắp tay, lầm bầm cầu khẩn thiên thần tha thứ cho tội phản nghịch vạn lần đáng chết của nó.
Dịch Thủy lặng lẽ không nói gì. Hắn nhìn người cha đáng thương của mình, chẳng lẽ hắn cũng sẽ giống như cha sao? Thành hoàng thành khủng*, cả đời để cho người ta ức hiếp? Không, không được! Nếu cả đời chỉ có như vậy, không bằng ngay bây giờ chấm dứt sinh mệnh thảm thương này đi.
Thế nhưng hắn không đem những ý niệm tâm can ấy nói thành lời, bởi hắn không muốn khiến cha vốn nhu nhược lại bị kinh hãi và bất an cực độ; thân thể ông giờ đâu còn khỏe mạnh như xưa nữa.
Cánh cửa vốn chỉ may từ mấy tấm vải bố lại mở ra, mẹ cùng với em gái hắn theo nhau bước vào, trên mặt cả hai người đều lộ ra thần sắc thập phần uể oải. Dịch Thủy vội vã mở nồi, bưng ra cháo khoai lang loãng và cơm nắm thổ khang*. Sau đó cả nhà yên lặng ngồi bên bàn, dưới ánh trăng nhợt nhạt, vội vã ăn cho xong bữa cơm đơn sơ.
“Dịch Thủy à, mẹ nghe nói đã bắt đầu kỳ tuyển tính nô rồi, con phải cố gắng thể hiện cho thật tốt, biết không? Cả nhà chúng ta đều trông cậy vào con đó.” Mẹ hắn lên tiếng, giọng ngập tràn hi vọng.
‘Tính nô’ giữa đám nô lệ kể như là những kẻ may mắn nhất, bọn họ có thể được ở phòng ở rộng rãi, được ăn cơm trắng, được mặc áo vải. Nếu như vận khí tốt được chủ nhân chọn thị tẩm, dù chỉ một đêm, cũng sẽ được ban cho ít nhiều ân huệ, tự nhiên đời sống cả gia đình hắn đều sẽ được cải thiện.
Em gái của Dịch Thủy kế thừa tướng mạo hết sức bình thường từ cha mẹ, nhưng Dịch Thủy lại không như vậy. Hắn năm nay mười tám tuổi, dáng người dong dỏng cân đối, khuôn mặt mỹ ngọc, đôi mắt như nước hồ thăm thẳm, sống mũi thẳng tắp cùng với đôi môi đẹp tươi ướt át; có thể nói là một nam hài phi thường tuấn tú. Bởi vậy cha mẹ hắn luôn cố sức làm thay mọi phần việc của hắn, chỉ mong hắn có thể tự chăm chút thật tốt, cố sức để được tuyển làm tính nô. Được như vậy cả gia đình mới khả dĩ thoát được bể khổ vô biên này.
Dịch Thủy lại lặng lẽ ngồi yên, trong lòng hắn phi thường chán ghét việc đem thân thể chính mình ra thỏa mãn những tên chủ nhân phì nộn háo sắc. Dù cho làm vậy có thể cải thiện cuộc sống cả nhà mình, hắn cũng không nguyện ý dùng phương pháp này hòng ngoi lên. Hơn nữa, như thế trong mắt hắn, căn bản không thể gọi là mở mày mở mặt. Vạn nhất phải đem chính thân mình ra trao đổi, thì phải được làm Vương phi mới xứng đáng. Bằng không hắn nguyện bằng chính sức mình lăn lộn vượt ra bể khổ, dù cho việc ấy thoạt nghe giá nào cũng là vô vọng.
“Phải rồi, mẹ à, mẹ đã nghe nói gì chưa? Nghe đâu có một quốc gia rất mạnh tiến đánh chúng ta, nên Vương gia anh minh cơ trí đã quyết định tuyển trong đám nam nô lệ vài trăm người khỏe mạnh cường tráng ra chiến trường. Nếu bọn họ thể hiện thật tốt có thể được người cởi bỏ thân phận nô lệ. Đả thạch trường chúng ta đã có rất nhiều nam nhân rục rịch xắn tay, hăng hái chờ được ra trận đấy.”
Câu nói của em gái chỉ tựa như một hòn đá nhỏ, lại nhất thời khiến trong lòng Dịch Thủy vốn đã trào cuộn sóng ngầm nổi lên một cơn phong ba động trời.
—-
*thổ khang: cám đất ‘_’ ~ mình nghĩ đây là một trong những loại ngũ cốc rẻ tiền nhất, và nhà em Thủy trộn cám này với gạo để nấu cơm ^^.
*thành hoàng thành khủng: lo lắng, sợ hãi.
***