Nam Nô

Chương 21



CHƯƠNG HAI MỐT

“Được rồi, giờ xung quanh đã không còn ai, tỷ tỷ có ý gì hay thì nói ra đi.” Vừa bước qua cửa, ngó tới lui trái phải xong San Hô vội vàng hỏi ngay.

Yến Niếp vốn tính toán thâm trầm, nghe thế chỉ nhẹ nhàng cười đáp: “Việc này cũng không khó, chúng ta chỉ cần khuyến khích Vương gia càng cố sức cưng chiều hắn ta thôi.”

Nàng vừa dứt lời đã nghe San Hô hoảng hồn kêu lên: “Cái gì?! Tỷ tỷ bộ điên rồi sao?! Ta còn hận không thể đem lên nô lệ đê tiện kia đi lột da róc thịt, ngươi lại bảo xúi Vương gia càng chiều chuộng hắn thêm. Ngươi… ngươi… muội muội thật không hiểu ý tứ của ngươi…”

Yến Niếp mỉm cười: “Muội muội cứ từ từ, chớ sốt ruột. Ta hỏi ngươi, Vương gia hận nhất là hạng người nào?”

San Hô cau mày nghĩ ngợi một hồi mới trả lời: “Cái này ta cũng không dám nói chắc, nhưng dường như Vương gia rất ghét người khác can thiệp vào chuyện của hắn. Thế nên tỷ muội chúng ta tuy là nữ chủ nhân trong Vương phủ, nhưng đều phải chịu khuôn phép quy củ như thường, có phải không?”

Yến Niếp gật đầu: “Muội muội nói không sai. Có câu ‘được cưng chiều tất sinh kiêu ngạo’, chúng ta chỉ cần để Vương gia càng cố sức chiều chuộng nam nô kia, đợi tới lúc hắn được sủng nịch ngất trời, ngươi lại khích thêm một chút… còn lo gì không nhổ được cái gai trong mắt. Thử so với việc chúng ta ra sức đòi Vương gia bỏ hắn chẳng tốt hơn sao? Tránh khỏi làm Vương gia ghét bỏ; đây cũng không phải vì ta nhát gan mà nói vậy, ngươi nghĩ một khi khiến Vương gia chán ghét rồi, hắn thật không dám vứt bỏ chúng ta sao?”

Nghe nàng nói xong San Hô gật đầu lia lịa, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ quả nhiên cao minh, nhưng không biết tỷ muốn ta giúp cái gì?”

Yến Niếp xích lại gần bên nàng ta, ghé sát vào tai thì thào mấy câu, chỉ thấy mặt mày San Hô càng lúc càng rạng rỡ, lại càng gật đầu dữ hơn. Cuối cùng nàng tươi tỉnh nói: “Tỷ tỷ, muội muội hôm nay thật bội phục ngươi rồi, làm như vậy còn sợ gì tiện nô kia không sớm cuốn gói khỏi đây.”

Những ngày sau đó mà nói, quả nhiên sự tình diễn ra đúng như các nàng dự đoán: Hạ Hầu Lan đối với Dịch Thủy càng lúc càng chăm chút quan tâm. Yến Niếp, San Hô mặc dù mắt thấy mọi chuyện đều phát triển đúng hướng mình mong muốn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thậm khó chịu, không khỏi càng lúc càng hận Dịch Thủy thấu xương. Các nàng cuối cùng chỉ còn âm thầm tính toán, đợi thời cơ ra tay.

***

Một ngày nọ, Dịch Thủy đang cùng Vong Nguyệt luyện tự, bỗng dưng Hạ Hầu Lan từ đâu phấn khích đi vào, hăng hái kéo tay Dịch Thủy, nói: “Đi, xem Bản vương chuẩn bị cho ngươi một thứ tuyệt hay.”

Hắn nói xong không buồn chờ Dịch Thủy viết nốt mấy chữ, ào ào lôi hắn đi ra, để lại Vong Nguyệt ngồi trong các nhìn theo bóng lưng bọn họ càng lúc càng xa; thẳng đến khi cả hai đã đi khuất hẳn, nàng mới khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Vương gia quan tâm đến mức này, thật trước nay chưa từng có. Cũng chẳng biết có phải hảo sự hay không nữa… Ai~ Dịch Thủy hắn đích thực là một hảo hài tử, chỉ có điều tính cách quá cường liệt, hiếu thắng; chỉ mong…” Nàng nói đến đây chợt ngừng lại, rồi chỉ yên lặng lắc đầu…

Lại nói Dịch Thủy bị Hạ Hầu Lan lôi kéo đi tới thư phòng, vào đến nơi đã thấy Hạ Hầu Thư đang bưng khay phỉ thúy đứng bên trong. Thấy bọn họ tới, hắn liền đem khay dâng lên, miệng cười nói: “Vì hai thứ này Vương gia thật đã nhọc lòng nhiều lắm a.”

Hạ Hầu Lan vừa cười vừa lật miếng vải đỏ che phủ trên khay, bên dưới lộ ra một quyển tự thiếp* và mấy cây bút lông; lại nói: “Dịch Thủy, ngươi không phải đang học viết chữ sao? Đây chính là tự thiếp do chính tay tiền triều đại thư pháp gia Liễu Nhan viết lại, còn có bút lông hắn dùng trước đây nữa. Hiện nay những thứ này trên đời sợ cũng không còn bao nhiêu đâu, ta cũng là tình cờ gặp được thôi.”

Hạ Hầu Thư âm thầm ở trong lòng thay hắn nói tiếp: ‘Sau đó lập tức bắt chẹt, ép người ta phải dâng bảo vật tới đây’. Nhưng ngoài miệng hắn cũng nhịn không được giúp chủ nhân khoe khoang một phen, hào hứng nói theo: “Dịch công tử a, hai thứ này đều là vật vô giá đó. Đến Thánh thượng hiện nay cũng chưa từng dùng qua loại bút lông tốt như vậy, công tử nhất định phải quý trọng… không nên phụ một mảnh tình ý của Vương gia a.”

Hạ Hầu Lan ngoài mặt lên giọng trách cứ: “Nói bậy, ai cần ngươi lắm miệng.” trong lòng lại hỉ hả khen: Ừm, cuối cùng thuộc hạ của ta chính là đắc lực nhất a.

Lại nghe Dịch Thủy thản nhiên nói: “Vậy ư? Vật quý giá như vậy, nô lệ như ta sao xứng dùng chứ? Vương gia nên đem dâng cho Hoàng thượng mới phải. Ta bất quá chỉ là nhân rảnh rỗi thì học viết chữ thôi, đâu cần dùng đến những thứ này… Vương gia nếu thật lòng muốn ưu đãi, xin đáp ứng ta một việc này, coi như là thành toàn cho ta rồi.” Hắn nói đến đó, khóe mắt bỗng không giấu được ánh lệ quang.

Hạ Hầu Lan thân quyền cao chức trọng, có bao giờ bị người khác cự tuyệt quà tặng thế này, trong lòng vừa không khỏi có chút bất mãn; nhưng khi nghe được câu tiếp theo Dịch Thủy nói, bao bực bội đều thư thư chìm xuống, hắn ân cần hỏi: “Ngươi có chuyện gì cứ nói ra, sao lại thành ra xúc động thế này? Ta còn chưa bao giờ thấy ngươi rơi lệ đâu.”

Dịch Thủy nhoẻn cười, gật đầu nói: “Vậy ta xin tạ ơn Vương gia trước. Ta xa nhà đã lâu, lần trước vất vả lắm mới chờ được tới lúc trở về Tuyết Duyên, lại bị Vương gia… ừm, chọn ở lại bên người. Nghĩ lại đến giờ thật là một thời gian dài không được cùng người nhà gặp mặt. Ta dù đã nghe tổng quản nói cha mẹ và em gái được Vương gia ban ân, sắp xếp chu đáo… thế nhưng lòng mong nhớ… một khắc cũng không vơi được. Ta chỉ mong Vương gia ân chuẩn cho phép ta được về thăm nhà ít ngày, coi như để toàn gia được một lần đoàn tụ, đỡ cho cha mẹ già mong nhớ mòn mỏi.”

Tính tình Dịch Thủy vốn quật cường, chưa bao giờ Hạ Hầu Lan thấy hắn nói chuyện với mình mà nhu thuận như vậy, lại nghe lời lẽ tha thiết, trong lòng không khỏi cảm động. Xung quanh hắn xưa nay chỉ nhiều những kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, nào ai giống như Dịch Thủy sống phú quý rồi lòng vẫn nghĩ tới cha mẹ anh em, lại càng không chán ghét thân phận bọn họ. Hắn thầm nghĩ xem một gia đình nô lệ nghèo khổ, sao biết được hài tử họ sinh ra lại ưu tú nhường này; liền cười, nói:

“Ngươi chính là một mảnh hiếu tâm, ta tất nhiên sẽ thành toàn. Có điều muốn đi nhiều ngày thì không được, nơi cha mẹ ngươi ở cũng không xa lắm, xe ngựa đi nhanh nửa ngày là tới rồi. Sáng sớm mai ngươi đi luôn cũng được, hạn tới trước giờ Tý phải trở lại, ta sẽ phái vài cao thủ hộ tống ngươi.”

—–

*tự thiếp: bảng chữ mẫu.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.