Lúc này đi về, xi măng đã khô, cha mẹ Lục bắt đầu thu dọn một lượt, chỉ đợi thả heo vào. Tổng cộng ba cái chuồng, một căn nhà nhỏ, còn có một kệ bếp lộ thiên, lúc nấu đồ ăn cho heo có thể dùng tới.
Cha mẹ Lục Ngọc cũng bê cái lu nước lớn trong nhà tới, còn chê không đủ, muốn mua thêm một cái, tốn mất hai tệ.
Thứ này nhìn tầm thường, cũng nặng, nhưng lại là vật không thể thiếu ở nông thôn.
Bọn họ làm việc hăng say, rất nhanh đã có không ít người vây lại.
Hàng xóm lâu năm nhà Lục Ngọc nói: “Sao lúc này đã bắt đầu dọn dẹp rồi, hơi sớm quá rồi đó.”
Mẹ Lục tươi cười: “Không sớm, heo con đã mua về rồi, đang trên đường.” Trong lúc nói, xe ba bánh của Phó Cầm Duy đã tới, quả nhiên bên trên có thức ăn còn có heo con.
Tuy nói heo lớn có hơi xấu, nhưng lúc nhỏ núng nính mập mạp vẫn rất đáng yêu.
Trẻ con nửa thôn đều chạy tới xem heo con.
Đi hết chặng này, heo con đã đói lã, không thể lập tức cho chúng ăn. Chỉ là bỏ chút nước vào trong máng nước.
Mấy con heo con nằm bò ở đó uống nước, bất luận là người lớn hay trẻ con, đều nhìn một cách đầy mới mẻ.
Sáu con heo còn nhỏ, không cần tách chuồng, ở chung một chuồng là được.
Lục Ngọc còn nghĩ mua lương thực chính, cám đậu gì đó. Cùng Phó Cầm Duy tới xưởng gia công hỏi giá.
Người của xưởng gia công lương thực nói: “Một xe hai mươi, mặc kệ cô chất bao nhiêu.”
Lục Ngọc nói: “Nhưng xe của chúng tôi nhỏ, có thể tính mười tệ không.” Xe ba bánh và xe kéo chắc chắn không cùng một sức chứa rồi.
Nhưng người của xưởng gia công rất cứng nhắc, hai mươi một xe là hai mươi một xe, không chịu cơi nới.
Lục Ngọc nói gì cũng không được, bèn nói với Phó Cầm Duy: “Vậy chất đi.” Dù sao trước kia cũng từng học vật lý, chống đỡ một chút là được, có thể chất bao nhiêu thì chất. Nếu anh ta đã không coi trọng nhân tình như vậy thì dạy cho anh ta một bài học.
Sau khi Lục Ngọc xác nhận nhiều lần, người của xưởng gia công thực phẩm chốt giá hai mươi tệ một xe, không chịu nhượng bộ.
Còn nói: “Chỉ cần cô có thể chất lên kéo đi, cô muốn bao nhiêu cũng được.” Lục Ngọc đưa cho anh ta hai mươi tệ.
Sau khi người đó nhận được tiền, tâm trạng rất tốt. Nếu đã nói như vậy, Lục Ngọc bọn họ chỉ đành bắt đầu chất, vừa hay Phó Cầm Duy cũng ở đây. Hai người bắt đầu chất, xe ba bánh bình thường chất mười mấy bao cám đã không chất nổi.
Nhưng sau khi họ tạo điểm chống đỡ, chất từng lớp từng lớp, cao hơn hai mét.
Ngay cả người của xưởng thực phẩm cũng đi ra xem náo nhiệt.
Bình thường cho dù người khác lấy xe kéo ra chất, có thể chất được ba bốn chục bao cũng không tồi.
Trong thôn quanh đây, chỉ có Bạch Gia Thôn có máy kéo, coi như bảo bối, người bình thường vốn không có cơ hội sờ được máy kéo đó.
Xưởng thực phẩm lợi dụng điều này đặt ra quy tắc, cám trước đây mua một tệ một bao, như vậy có thể bán ra giá lời.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy có thể chất như vậy!
Lục Ngọc bọn họ chất hẳn năm mươi tư bao.
Tính toán một chút, bọn họ đau lòng muốn chế.t.
Người vừa nãy nói chuyện muốn nuốt lời. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, chỉ có thể xót của nhìn nhiều lương thực như thế được chuyển lên xe, tim cũng đang rỉ máu!
Họ vừa đi, kho hàng liền trống hơn phân nửa. Càng huống hồ lớp bên dưới đều là thức ăn quý như đậu.
Lục Ngọc đã tốn hai tệ mua sợi dây thừng năm mươi mét, buộc chặt lại, trên đường vẫn phải chú ý an toàn.
Họ đẩy suốt đường về. Xe nặng như vậy, căn bản không nhìn thấy đường phía trước. Thi thoảng Lục Ngọc sẽ chạy trước chạy sau ngó. May mà đường trong thôn không có xe cộ gì, người cũng rất ít.
Có đôi lúc gặp phải đồng nghiệp nhiệt tình, còn có thể đẩy phụ.
Xe hàng này nặng hơn tưởng tượng nhiều, giống như xê dịch một ngọn núi vậy.
Mồ hôi trên trán Lục Ngọc không ngừng chảy xuống, quần áo bị mồ hôi thấm đẫm, ướt rồi khô, khô rồi ướt.
Cuối cùng sắp tới thôn, chân của Lục Ngọc giống như đổ chì, thực sự đi không nổi nữa.
Cô nói với Phó Cầm Duy: “Anh ở đây đợi chút, em đi gọi cha em ra giúp.”
Phó Cầm Duy đồng ý.