Lục Kiều không có được hồi ứng cũng không nhụt chí, tốt xấu gì cũng là người trọng sinh, cái khác không học được, nhưng da mặt dày hơn cô gái bình thường nhiều, cũng không quan tâm mà gõ cửa đi vào.
Vừa đi vào liền nói: “Chú, thím, con có lỗi với mọi người. Thật sự không ngờ bà nội lại làm như vậy, người bà ấy gài không chỉ một mình em Lục Ngọc, còn có con. Họ làm như vậy, danh tiếng của con cũng xong.”
Lục Đại Niên và mẹ của Lục Ngọc vốn dĩ trách cô ta, nhưng nhìn thấy Lục Kiều nói như vậy lại mềm lòng.
Lục Ngọc không biết lúc này cô ta đang tính toán điều gì, không ngắt lời cô ta.
Lục Kiều nói: “Tuy chuyện này không phải do con làm, nhưng cũng vì con mà ra, con muốn chính thức xin lỗi em Tiểu Ngọc, chúng ta đến sân sau nói.”
Sau đó, Lục Ngọc theo cô ta tới sân sau, bên này không có ai. Lục Kiều thử nghiệm nói: “Kỹ thuật khoa học là lực sản xuất gì?”
Trong tương lai, lời này được in thành nhãn giấy phát tán ở rất nhiều nơi.
Lục Ngọc lập tức hiểu ngay, Lục Kiều xin lỗi là giả, tới thăm dò mới là thật. Cô ta có thể hỏi cái này, xem ra cũng là người có cơ duyên.
Lục Ngọc có chút tức giận.
Xem ra Lục Kiều không vô tội, ở trong sách, cô ta có ý giẫm lên xác của cô đi lên. Loại người này không phải đần đồn thì là xấu xa.
Lục Ngọc nói: “Em không biết chị đang nói gì?”
Sau đó, Lục Kiều lại thăm dò vài câu, đều là chuyện phát triển trong tương lai.
Nhưng Lục Ngọc vẫn một mặt ngơ ngác, trong lòng cô ta càng vui sướng, quả nhiên loại cơ duyên trọng sinh này không phải ai cũng có!
Trong lòng Lục Ngọc đã có phòng bị, nào sẽ để dăm ba câu của cô ta bẫy, ngược lại là Lục Kiều đã tự để lộ bảy tám phần của bản thân.
Về cơ bản, Lục Ngọc biết cô ta trọng sinh.
Lục Ngọc đã đọc xong quyển truyện niên đại đó, miêu tả thời đại phát triển nhanh chóng từ thập niên 80 tới thập niên 90.
Lục Kiều trọng sinh từ thập niên 90 tới thập niên 80, tuy có một phần nhỏ dẫn trước người bình thường, nhưng rất nhiều suy nghĩ vẫn rất có giới hạn. Nhưng Lục Ngọc thì khác, thời đại mạng lưới liên kết trong tương lai, cô cũng biết rõ, so với Lục Kiều có thêm rất nhiều kiến thức dự trữ.
Nếu Lục Kiều dám ra chiêu, cô thật sự không sợ đấu với cô ta.
Lục Kiều xác nhận xong Lục Ngọc không phải người trọng sinh, đã biến mất bảy tám phần nhiệt độ với cô. Cô ta không xin lỗi, xoay người bỏ đi.
Lục Kiều còn đang hận Lục Ngọc ăn nói lung tung trước mặt Lý Dục Tài.
Từ sân sau tới sân trước, nhìn thấy Phó Cầm Duy còn đứng ở đó.
Lục Kiều nói: “Anh Cầm Duy, em gái Tiểu Ngọc vẫn đang rất giận.” Nói xong, đã ầng ậng nước mắt, giống như có ngàn vạn lời muốn nói.
Phó Cầm Duy nói: “Tôi biết.”
Lục Kiều ôm thâm tình nhìn anh, tuy Phó Cầm Duy ghét Lục Ngọc lừa anh, không lập tức nói cho anh biết, nhưng anh càng không có sắc mặt tốt với Lục Kiều.
Nhà họ Phó đã sớm ăn cơm xong, thấy Phó Cầm Duy vẫn chưa về, lập tức cử người đi tìm.
Chị ba Phó đi ra nghe ngóng, hóa ra là Lục Ngọc không đồng ý cùng Phó Cầm Duy về, bây giờ còn đang căng thẳng ở đó.
Chị ba Phó đi tới, trên đường còn nhìn thấy Lục Kiều bị người ta kéo lại không cho đi.
Mọi người biết chị ba Phó không giữ mồm giữ miệng, muốn nghe ngóng được gì đó, sau đó cũng gọi chị ta lại, nói chuyện nhà họ Phó.
Tuy đều biết đại khái, nhưng mọi người vẫn muốn biết họ phát hiện như thế nào, nghĩ ngợi đều cảm thấy kịch tính, người trong thôn đều thích buôn chuyện.
Ai cũng vô cùng nhiệt tình.
Hôm nay chị ba Phó có nhiệm vụ, mẹ chồng Tiêu Thái Liên bảo chị ta dẫn hai vợ chồng chú tư về, không để chị ta làm không công.
Tiêu Thái Liên nói nếu làm xong chuyện này, quay về múc cho chị ta một muỗng mật ong.
Mật ong là mẹ chồng lấy từ nhà mẹ về, mật ong rừng chính thống, muốn kiếm chút mật ong sẽ bị ong mật chích, thứ tốt này có tiền cũng không mua được.