Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 186: Nhậm chức



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngày hôm sau Lục Ngọc phải chính thức đi làm. Tiêu Thái Liên còn dặn dò cô mấy công như cố gắng làm việc.

Lục Ngọc bị bà nhắc nhở nhiều cũng có chút căng thẳng.

Tối đó, cô mất ngủ, nằm trên giường trở qua lật lại.

Không biết ngày mai sẽ như thế nào, cô cho rằng Phó Cầm Duy đã sớm ngủ rồi, ai biết Phó Cầm Duy ôm cô, dịu dàng nói: “Sao không ngủ?”

“Ồn đến anh rồi?”

“Không có!” Phó Cầm Duy rất nghiêm túc nhìn cô, trong mắt giống như có ánh sao.

Lục Ngọc nói: “Ngày mai em phải đi làm rồi!”

Phó Cầm Duy trêu chọc nói: “Cán bộ duy nhất trong nhà chúng ta!”

Lục Ngọc nghe anh nói vậy, tai nong nóng, căng thẳng trong lòng thế mà lại biến mất một cách kỳ lạ, sau đó nói: “Ngủ thôi!”



Sáng hôm sau Lục Ngọc tới ủy ban thôn rất sớm.

Lúc cô đi, rất nhiều người đều đã bắt đầu làm việc, chủ yếu cô theo phía sau chủ nhiệm phụ nữ.

Chủ nhiệm phụ nữ dẫn cô đi vòng vòng trong thôn.

Tuy Lục Ngọc sinh ra và lớn lên trong thôn, nhưng khu vực hoạt động chỉ có xung quanh nhà mình. Cùng lắm cộng thêm bờ sông và trên núi.

Thôn có hơn trăm hộ, người ra riêng ít, đều là nhà lớn cổng lớn, một hộ rất nhiều người.

Dẫn Lục Ngọc đến từng nhà, đây cũng là quy tắc trong thôn, mỗi cán bộ nhậm chức đều sẽ đi làm quen với cả thôn.

Hai người đến từng nhà, có đôi lúc gặp người già thì tán gẫu chuyện nhà với họ. Chủ nhiệm phụ nữ không hổ là làm quen việc, ngày thường có chút nghiêm túc, nhưng lại vô cùng khách sáo với người già.

Lục Ngọc quan sát, kinh ngạc phát hiện một chuyện, trong thôn thật nghèo.

Ngoài mấy nhà khá giả, những người khác vẫn đều sống trong căn nhà rất cũ nát, nhìn căn nhà liền biết đã có tuổi rồi, trông giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Mỗi người ăn mặc cũng rách rách rưới rưới, mọi người đều biết thu nhập ở nông thôn, sau mỗi một năm kết thúc, một nhà ngoài chia lương thực, cùng lắm cũng chỉ được chia một trăm mốt tệ. Nhưng san sớt tới mỗi người có thể chỉ có tám tệ mười tệ, ngày nào cũng như ngày ấy, mọi người vốn không nuôi nổi con cái, cũng căn bản không lấy ra được sính lễ giá cao.

Trong huyện mở trường tiểu học, giáo dục miễn phí, chỉ cần lấy chút tiền lặt vặt là được.

Nhưng phần lớn người trong thôn đều không đi.

Thứ nhất là phải tốn tiền, thứ hai, con trai mười mấy tuổi đã có thể làm lực lao động. Con gái cũng có thể chuẩn bị xuất giá, đi học ngược lại đối với họ mà nói là một chuyện ngoài lề.

Chủ nhiệm phụ nữ lén lút nói với Lục Ngọc, năm đó khi Phó Cầm Duy đỗ đại học, từng khiến một tốp người trong thôn học tập. Nhưng mọi người không giỏi mảng học tập, sau này cũng từ bỏ.

Lục Ngọc lại có chút băn khoăn.

Tri thức thay đổi vận mệnh là thật! Bây giờ chính là thập niên 80, bản thân thế giới này chính là sự thay đổi to lớn.

Nếu mù chữ, sau này sẽ rất khó sống.

Chung quy lại là tam quan và ý thức của mọi người đều quá nghèo nàn.

Lục Ngọc nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng. Lúc quay về, trưởng thôn đang uống trà đọc báo.

Thấy họ về, trưởng thôn còn hỏi Lục Ngọc vài câu: “Cô cảm thấy thôn như thế nào?”

Lục Ngọc nói: “Quá nghèo!”

Mắt trưởng thôn lập tức sáng lên: “Đúng vậy, cô có thể nói với lãnh đạo trong huyện, cho chút khoản trợ cấp!” Giống như Bạch Gia Thôn bên cạnh chính là được chính sách trong huyện nâng đỡ, bây giờ thôn họ mới giàu tới chảy dầu.

Còn mua xe kéo!

Nhưng mỗi lần trưởng thôn Vương đi xin kinh phí, đều sẽ bị lãnh đạo huyện đuổi về, lãnh đạo nói trong huyện cũng không có tiền.

Lục Ngọc được lãnh đạo huyện yêu thích. Ông ta đề bạt cô, cũng hi vọng cô có thể góp sức cho thôn.

Lục Ngọc lại nói: “Cầu người chi bằng cầu mình. Mình tự đứng dậy, người khác cũng dễ giúp! Nếu không chỉ ngay cả chuyện muốn làm gì cũng không biết, làm sao lấy được tiền trong huyện?”

Trưởng thôn nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, hỏi cô muốn làm thế nào.

Thực ra trưởng thôn chỉ là tùy tiện hỏi, không thật sự mong đợi nghe được gì từ cô.

Trong thôn nghèo nàn, ông ta cũng từng nghĩ rất nhiều cách, nhưng đều vô dụng, nếu không cũng sẽ không nghèo tới bây giờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.