Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 192: Làm ruộng cũng có thể làm giáo sư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông ấy dẫn hai giáo sư đi theo, tổ thành một đội ba người, định khảo sát một chút tình hình nước, đất bên đó và kích thước của địa điểm.

Quay về phải chuyển mấy lần xe, từ huyện thành này bắt xe tới huyện của Lục Ngọc trước, sau đó còn phải ngồi xe về thôn, phải tốn ít nhất ba tiếng…

Buổi tối người trên xe không nhiều, họ đều tìm được chỗ ngồi, còn trò chuyện với nhau.

Tuy Lục Ngọc không hiểu nông học nhưng cô có mô thức tư duy của sau này, nói một số chuyện như phương thức làm lều, khống chế độ khô ẩm, nóng lạnh, khiến mấy vị lão giáo sư cũng tán thưởng không thôi, một mực muốn tuyển cô làm học sinh của viện nông học.

Hai lần bắt xe, cuối cùng cũng về tới thôn, trời đã hoàn toàn tối đen.

Trưởng thôn vẫn ở cổng thôn đợi Lục Ngọc.

Ông ta lo lắng, dù sao thì Lục Ngọc cũng là một nữ đồng chí, có hơi hối hận khi để cô ra ngoài một mình, nên bảo chủ nhiệm phụ nữ đi cùng cô.

Cuối cùng xa xa nhìn thấy Lục Ngọc quay về, thấy cô dẫn theo mấy lão đồng chí.

Trưởng thôn hỏi Lục Ngọc: “Như thế nào?”

Lục Ngọc nói: “Mấy vị giáo sư này đều là người của viện nông học, họ định tới đây nghiên cứu một chút, trong huyện nói rồi, có thể cấp ngân sách!”

Trưởng thôn nghe xong liền cả kinh, không ngờ Lục Ngọc thế mà lại có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.

Đây là chuyện rất khó, cô không chỉ giải quyết lãnh đạo trong huyện, ngay cả giáo sư cũng đưa tới.

Ông ta lập tức tôn kính mấy ông lão tướng mạo giản dị này, lập tức mời họ: “Các lão tiên sinh, sắc trời đã muộn rồi, hôm nay các người cứ ở nhà tôi đi!” Nhà trưởng thôn là khí phái nhất.

Tuy trong lòng mấy lão giáo sư có chút sốt ruột, nhưng cũng biết bây giờ không tiện lắm, khách sáo nói: “Làm phiền rồi!”

Trưởng thôn lập tức cười nói: “Không phiền, các người có thể tới thôn chúng tôi chính là rồng đến nhà tôm.” Trong thôn còn chưa từng tiếp đãi giáo sư bao giờ, người làm ruộng trời sinh đều có hảo cảm với người đọc sách.

Tin tức lập tức truyền khắp thôn Đại Vũ.

Lục Ngọc thế mà lại dẫn giáo sư về, trưởng thôn đích thân chiêu đãi.

Rất nhiều người phục Lục Ngọc. Trước đây rất nhiều người cảm thấy Lục Ngọc quá trẻ, nhưng người ta lại có thể chiêu mộ cả giáo sư tới. Lục Ngọc về tới nhà, nhà họ Phó đã nấu cơm xong rồi.

Phó Cầm Duy cũng đã về từ sớm, nhìn thấy cô, thì thầm nói một câu: “Cán bộ nhà chúng ta về rồi à?”

Sau đó còn lén lút nhét cho cô một viên kẹo sữa Hươu Sao.

Gò má Lục Ngọc hơi nóng lên.

Nhà họ Phó để cơm cho Lục Ngọc, cô đơn giản ăn một miếng, rất nhanh đã về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Lục Ngọc làm xong việc trong nhà, sau đó ra ngoài xem một chút. Ba giáo sư đã dậy sớm đi ra đồng, thấy xu thế phát triển lương thực ở chỗ họ cũng không tồi.

Sau đó trưởng thôn còn đặc biệt nói phương thức ủ phân của Lục Ngọc cho giáo sư nghe. Giáo sư vừa nghe càng thêm tiếc nuối, nói với Lục Ngọc: “Cô thật sự không suy nghĩ thi nông học sao?” Đây là một thiên tài!

Lục Ngọc lại lần nữa lịch sự từ chối.

May mà các giáo sư cũng không quá dây dưa.

Đều là giáo sư của viện nông học, họ cũng có một số phương pháp làm phân.

Giao lưu với trưởng thôn một chút.

Giáo sư ở bên đây nên rất nhiều người đều để ý tới, vừa thấy giáo sư lên tiếng, đều hận không thể lập tức đi thử.

Trưởng thôn cũng cực kỳ hưng phấn, sau này cho dù không được huyện hỗ trợ phân bón. Có những phương pháp ủ phân này cũng đủ chống đỡ một trận.

Những giáo sơ này ai cũng có tuyệt kỹ, trưởng thôn hạ quyết tâm, cho dù dùng hết bản lĩnh cũng phải giữ những đại lão của viện nông học này ở lại thôn Đại Vũ.

Người dân trong thôn cũng vô cùng tôn kính các giáo sư, lão giáo sư đều có hơi ngại.

Đám phụ nữ trong thôn đều chụm lại: “Hóa ra làm ruộng cũng có thể làm giáo sư à?”

“Chứ gì nữa, ba trăm sáu mươi ngành, ngành nào cũng có trạng nguyên!”

‘Vậy chồng tôi, ông ấy có thể làm giáo sư không?” Ông ấy là người giỏi làm ruộng được công nhận nhất trong thôn.

Người bên cạnh nói: “Khó nói, không thì để ông ấy đi giao lưu với giáo sư thử, nói không chừng sau này cũng có thể làm một giáo sư!” Mỗi người nói mỗi kiểu, cũng rất náo nhiệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.