Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 306: Tuyết rơi rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc sẽ không may đồ đâu, chuyển chủ đề này đi.

Phó Cầm Duy cười cười, cũng không so đo với cô, nói: “Lưu Bàng hỏi em có lấy dê không?”

Lục Ngọc có hơi m.ô.n.g lung hỏi: “Dê gì?”

Phó Cầm Duy nói: “Lưu Bàng có một người bạn cho năm con dê. Ở lò mổ mổ thịt rồi, cậu ấy giữ lại hai con, còn có ba con để đó, hỏi em có lấy một con không, sáu mươi tệ!”

Bây giờ không phải sắp đến Tết rồi sao, mọi người cũng sẽ tặng cho nhau một số quà.

Giống như trại heo, mỗi năm đều được nịnh hót. Năm nay giá heo đắt, đối phương tặng trước ít con dê bày tỏ, hi vọng lúc phân phối, phân cho họ thêm chút thịt heo.

Vùng của họ không có dê rừng, toàn là từ bên ngoài đưa tới. Cũng rất béo, làm xong hết một con dê cũng tầm ba bốn mươi cân.

Trọng lượng đều không bao gồm nội tạng và đầu dê, chỉ có thịt dê, đùi dê, sườn dê gì đó.

Lưu Bàng biết Lục Ngọc giỏi nấu nướng, đặc biệt hỏi một chút.

Tuy giá dê rẻ, người bình thường cũng không mua được, Lưu Bàng còn không đồn ra, nếu không đám bạn từ nhỏ đó đều tới lấy!

Mùa đông ăn chút thịt dê hầm ngon hơn bất cứ món gì.

Lục Ngọc vừa nghe tới thịt dê, mắt liền sáng lên.

Dạo này cô ăn quá thanh đạm, vừa nhắc tới thịt dê đã không ngồi yên được nữa: “Lấy!” Sáu mươi tệ bốn mươi cân thịt dê, giống như nhặt hời vậy.

Có thể làm chút thịt dê xiên, thịt dê nhúng gì đó.

Hơn nữa Lục Ngọc còn có một cái tủ lạnh nhỏ, ăn không hết có thể để đông.

Phó Cầm Duy nói: “Được, ngày mai anh sẽ nói với cậu ta, bảo cậu ta buổi sáng mang tới cho em!” Thịt dê này còn phải đặt trước, xong rồi mới được đưa đi.

Đây là Lưu Bàng có quan hệ tốt với họ mới đưa.

Lục Ngọc nói: “Giúp em cảm ơn Lưu Bàng!”

Phó Cầm Duy gật đầu.



Ngày hôm sau, quả nhiên Lưu Bàng mang thịt dê tới, đã xử lý sạch sẽ. Cũng giúp Lục Ngọc đỡ phải phí công.

Lục Ngọc nói: “Đợi khi tôi làm thịt dê nướng xiên, gọi anh tới ăn!”

Lưu Bàng chưa từng ăn kiểu vậy, nghe xong liền cười. Tuy trong lòng cực đồng ý, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo nói: “Thế không hay lắm.”

Lục Ngọc đâu thể không biết ý của anh ấy, lập tức trêu anh ấy: “Vậy thì tôi không gọi anh nữa!”

Lưu Bàng không làm giá nữa, chớp mắt mong mỏi nhìn cô.

Lục Ngọc chỉ đành nói: “Trêu anh thôi, tới lúc đó chắc chắn sẽ gọi anh tới.”

“Được!” Lúc này Lưu Bàng mới yên tâm, quả nhiên dè dặt gì đó không phù hợp với anh ấy.

Lục Ngọc: “Phải rồi, tôi muốn mua một cái nồi đồng, dùng làm lẩu dê nhúng, có thể mua được không?” Loại hàng hiếm cao cấp này vẫn phải dùng tới con đường đặc biệt để mua.

Lưu Bàng nói: “Nhà tôi có.” Con người anh ấy khá thích ăn uống, mỗi lần cha anh ấy ra ngoài đều sẽ mang về cho anh ấy chút đặc sản.

Nồi đồng này cũng là cha anh ấy mang về. Nhưng chưa dùng lần nào, Lưu Bàng nói: “Cái nồi đó của nhà tôi bỏ không đó cũng đáng tiếc, thế này đi, chị mời tôi ăn thịt xiên, tôi tặng nồi cho chị.”

Dù sao anh ấy cũng không dùng, vừa hay tiện tay tặng đi.

Lục Ngọc nói: “Vậy thì cảm ơn anh.”

Lưu Bàng vẫn ngại, nói: “Có gì đâu chứ!” Sau đó phóng khoáng khen Phó Cầm Duy, nói: “May mà anh ấy đi cùng tôi, các điều khoản quy tắc văn phòng, đọc vào là đau đầu.”

Lần này may nhờ có Phó Cầm Duy, nếu không một mình anh ấy chắc chắn không làm xuể.

Lưu Bàng ngồi chơi một chút rồi đi.

Lục Ngọc xử lý thịt dê, chọn một ít thịt nạc nhiều mỡ ít cuộn thành một cuộn thịt dê mười cân bỏ đông, còn lại cũng phân ra bỏ vào trong tủ lạnh.

Đợi khi tuyết rơi ăn lẩu dê nhúng, đã lâu không ăn như vậy rồi, rất thèm.

Sau đó lại ra ngoài mua ít tương vừng, hẹ, tương đậu cay các loại.

Buổi tối Phó Cầm Duy về, cầm một cái nồi đồng mới toanh tới: “Đây là Lưu Bàng bảo anh mang cho em.”

Lục Ngọc vừa nhìn thấy liền vui vẻ nói: “Lúc tuyết rơi nhất định phải về sớm một chút, chúng ta ăn lẩu, cũng mời cha mẹ em và mẹ anh tới.”

Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc hưng phấn, khóe miệng vểnh lên nói: “Được, anh nhất định sẽ về sớm.”

Không ngờ ngày hôm sau hai người phát hiện, tuyết rơi rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.