Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 344: Mắng như tát nước



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô gái trước quầy đỏ bừng mặt, giọng nói còn lớn hơn: “Bây giờ tôi bảo các người lập tức cút ra ngoài!”

Cô ta có ý muốn gọi người, nếu khách bên trong nhìn thấy người như bọn họ, chắc chắn đều sẽ đứng về phía cô ta.

Quả nhiên giọng nói của cô gái trước quầy to lên, rất nhanh một người đàn ông mặc bộ đồ Mao đi ra, người đàn ông đó tướng mạo xấu xí.

Cô gái trước quầy vừa thấy anh ta lập tức cười nói: “Giám đốc Lý, không phải tôi muốn quấy rầy mọi người, là những người này cứ đòi chui vào.”

Giám đốc Lý này năm nay đã hơn ba mươi, trong nhà có vợ con, nhưng vừa nhìn thấy cô gái trẻ đẹp liền không nhịn được muốn bỡn cợt.

Cộng thêm bình thường cô gái trước quầy liếc mắt đưa tình với anh ta, lúc này nghe vậy, lập tức anh hùng cứu mỹ nhân đứng ra, nói: “Bây giờ các người lập tức ra ngoài, đây không phải nơi các người ở.”

Ngữ khí của anh ta rất nghiêm khắc.

Cô gái trước quầy vừa thấy giám đốc Lý chống lưng, lại hăng lên, nói với họ: “Còn không mau cút!”

Lục Ngọc không hề sợ chút nào, ngược lại nói với giám đốc Lý: “Chúng tôi muốn ở nhà nghỉ, là chính quy! Có liên quan gì tới anh? Làm sao, anh có thể đổi trắng thay đen sao?”

Thiết Ngưu và Đại Tráng đã sợ đến phát ngốc, họ không biết giám đốc Lý này, nhưng cũng biết đã vướng vào rắc rối rồi.

Thực ra nếu nói về thể lực, cho dù là hai giám đốc Lý cũng không đánh lại một mình Đại Tráng, chẳng qua trước khi ra ngoài bọn họ đã được nhắc nhở, tuyệt đối đừng gây họa cho huyện, không thể làm mất mặt huyện và thôn.

Như vậy giống như đeo còng tay và xích chân, sợ đầu sợ đuôi.

Thấy bọn họ xem thường mình, không biết làm sao mới tốt, giọng nói của Lục Ngọc còn to hơn cô gái kia, khách bên trong cũng đều lần lượt mở cửa, nhìn ra ngoài.

Không may, lão giáo sư tới thành phố bị bạn học cũ gọi đi, cán sự Lý cũng không ở đây, không ai giúp họ cả.

Giám đốc Lý vừa nhìn thấy Lục Ngọc, trong mắt có hơi kinh ngạc.

Mới đầu anh ta muốn giúp cô gái trước quầy xả giận, bây giờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện hóa ra Lục Ngọc mới là tuyệt sắc.

Bình thường anh ta nhìn thấy rất nhiều người đi ra từ những nơi nhỏ bé, trời sinh mang theo cảm giác sợ hãi, cô lại rất to gan.

Lúc này, chủ nhiệm của nhà nghỉ tới, vừa thấy chủ nhiệm tới, cô gái kia giống như ống trúc rót hạt đậu, cáo trạng bọn họ! Lục Ngọc cũng ở bên cạnh, sao có thể để một mình cô ta điên đảo thị phi, nói: “Các người đối đãi khách như vậy sao? Còn chê bai nhân dân lao động.”

Lục Ngọc dừng lại một chút mới nói tiếp: “Hóa ra đây là dáng vẻ của nhà nghỉ thành phố, bây giờ tôi đã rõ rồi, những chuyện này tôi sẽ quay về viết một bài báo cáo chân thật!”

Chủ nhiệm bình thường cũng chán ghét những người dân lao động này, khoe khoang cao quý, nhưng vừa nghe Lục Ngọc nói như vậy lập tức cả kinh, đây đâu phải lời người nông thôn bình thường có thể nói ra, vừa hay đánh rắn bảy tấc.

Chủ nhiệm lập tức cảnh giác hỏi: “Xin hỏi cô là?”

Lục Ngọc nói: “Tôi là người dân bình thường, tới tham gia đại hội rau củ.”

Chủ nhiệm nghe vậy lập tức có ấn tượng, dù sao khách nữ ở đây rất ít.

Vừa nãy cô gái trước quầy thấy chủ nhiệm tới, tung tăng vui vẻ, bây giờ thấy chủ nhiệm cũng im lặng, trong lòng rất khó tin.

Nhìn thấy các vị khách tôn quý đều đứng ở cửa nhìn về phía này.

Lục Ngọc nói: “Còn có giám đốc Lý này là gì của các người, kêu còn vang hơn cả người đương sự!” Lời này nghe giống như anh ta là chó vậy.

Vừa nãy giám đốc Lý còn thèm thuồng mỹ sắc của Lục Ngọc, nhưng vừa nghe cô nói như vậy, lập tức giống như bị giẫm trúng đuôi, tức giận nói: “Cô nói kiểu gì vậy? Không có chút giáo dưỡng nào.”

Lục Ngọc nói: “Tôi có giáo dưỡng hay không không cần anh bình phán, anh cho rằng mình là ai, anh có giáo dưỡng còn ở đây kêu la, đồ đàn ông vô liêm sỉ!”

Nếu luận về mắng người, ở đây không có ai là đối thủ của Lục Ngọc.

Giám đốc Lý tức tới run người.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Mao màu đen từ bên trong phòng đi ra.

Tuy không biết thân phận của ông ta là ai, nhưng chủ nhiệm và cô gái kia vừa thấy ông ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Xin lỗi, đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi rồi.”

Người trung niên tới nhìn Lục Ngọc, nói: “Cô gái mồm mép rất lưu loát!” Lục Ngọc ngó lơ ông ta.

Chủ nhiệm thấy tình hình không ổn, vội vàng gọi Lục Ngọc, nói: “Các người mau vào ở đi, đây có thể là hiểu lầm!” Ngay cả xin lỗi cũng nói hời hợt.

Muốn nhanh chóng êm xuôi sự việc, nhưng Lục Ngọc lại không chịu: “Vừa nãy các người nói bla bla một đống, cứ thế mà xong à? Hôm nay ông đụng phải tôi, nếu đụng phải một nông dân bình thường tới dự đại hội, các người cũng mắt chó nhìn người như vậy?”

Lục Ngọc vô cùng khó hiểu: “Tới từ nông thôn thì sao? Các người cách ly với nông thôn thì cao quý hơn người khác sao?” Một câu nói khiến cô gái trước quầy và chủ nhiệm nhà nghỉ không thể xuống đài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.