Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 350: Giao lưu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc. Phần lớn người của viện nông học đều cúi đầu làm nghiên cứu, không biết những rườm rà của thương nghiệp, cho nên mới có đại hội rau củ này.

Chính là muốn đẩy đồ tốt ra, không ngờ họ đã tìm xong người hợp tác rồi.

Lục Ngọc giới thiệu thôn của mình, còn nói lều rau củ trái vụ của họ được chính phủ huyện ủng hộ.

Mọi người nghe xong, còn có chút ngưỡng mộ. Loại mô thức hợp tác này rất mới lạ, nếu có thể được, vừa làm nghiên cứu, vừa làm giàu, kinh nghiệm này thật sự rất đáng tham khảo.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều xúm lại, hỏi giáo sư mập và Lục Ngọc rốt cuộc hợp tác như thế nào.

Lại ăn mấy sản phẩm giống mới nghiên cứu của họ.

Dưa leo rất giòn, cà chua chua ngọt vừa vặn, trong đó dưa lưới khiến giáo sư và bên chiêu thương khen không ngớt.

Khẩu vị trông như bình thường được cải tiến, cần tâm huyết của rất nhiều người mới có thể hoàn thành.

Tất cả mọi người đều vây lại đây, đợi tới khi sắp mở hội, bên bục chủ trì không có ai.

Phía tổ chức phát hiện phần lớn lão giáo sư thế mà đều ở vị trí cuối cùng nhất nói chuyện say sưa với Lục Ngọc bọn họ.

Đợi khi người chủ trì tìm tới, cần họ phát biểu, họ lại nói: “Bây giờ chúng tôi đang giao lưu!”

Một lần chia sẻ kinh nghiệm thành công, đủ để khiến họ giảm thiểu đi đường vòng rất nhiều.

Người bên phía tổ chức ngơ ra, nhưng tính tình của những lão giáo sư này quật cường, ai cũng là người có thân phận, thật sự không tiện cưỡng ép yêu cầu họ.

Chỉ đành ở đây cùng họ.

Những người tới sau đó xa xa nhìn thấy họ náo nhiệt, cũng đều tới! Người tụ tập ở đây ngày càng nhiều!

Những lão giáo sư này hỏi suốt, Lục Ngọc cũng không che giấu, nói mô thức hợp tác này cho họ nghe.

Mấy lão giáo sư khen Lục Ngọc không ngớt.

Loại phương thức hợp tác với thôn này thật sự rất tiên tiến, tự cung tự cấp, tốt hơn họ tìm người chuyên nghiệp nói chuyện gấp trăm lần. Hận không thể trực tiếp đào Lục Ngọc đi, thật sự có người nói: “Chúng tôi muốn xây dựng một mô hình cũng giống như các cô, cô tới trực tiếp làm giám đốc, chuyện đãi ngộ có thể nói tùy ý.”

Trong lòng Đại Tráng có hơi cảnh giác, trước đây anh ấy cảm thấy trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ luôn mang dáng vẻ sợ bảo bối nhà mình bị người khác cuỗm đi, có hơi buồn cười.

Bây giờ mình gặp phải, loại cảnh giác này cũng lập tức tràn đầy, chỉ sợ Lục Ngọc bị người ta đào đi, bây giờ thôn họ đâu đâu cũng cần Lục Ngọc.

Anh ấy rất lo lắng, sợ Lục Ngọc đồng ý, anh ấy về thôn không giải thích được.

Lục Ngọc nói: “Ngày mai tôi vẫn còn ở đây, sẽ viết một bản kiến nghị chi tiết, tới lúc đó có thể dựa theo làm là được!”

Các lão giáo sư thấy Lục Ngọc đại công vô tư chia sẻ như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.

Mỗi một người dò đường đều hao kiệt tâm huyết mới có thể tìm được một con đường phù hợp, không ngờ cô lại vô tư chia sẻ ra: “Cô thật sự nguyện ý?”

Lục Ngọc nói: “Đương nhiên!” Họ vốn là một nước nông nghiệp lớn, thà gây trồng thêm vài sản phẩm tốt còn hơn lãng phí thời gian suy nghĩ làm sao hòa nhập với thị trường.

Trong lúc này, Lục Ngọc còn tiếp nhận được mấy đơn đặt hàng lớn. Đặc biệt là dưa leo, cà chua và dưa lưới của họ, dưa lưới được đặt nhiều nhất.

Một cuộc đại hội rau củ, vốn dĩ ở vị trí sau chót, họ thế mà lại thành người thắng đậm.

Vốn dĩ là hành trình hai ngày, không ngờ ngày đầu tiên đã giải quyết chuyện quan trọng nhất rồi.

Còn một ngày còn lại, lão giáo sư cật lực mời Lục Ngọc đến xem thử giống cây do họ gây trồng, đặc biệt là nho thủy tinh đỏ, là nghiên cứu đủ để khiến người ta kiêu ngạo.

Lục Ngọc đồng ý, các lão giáo sư rất vui, lời hay không mất tiền, họ khen không ngớt, mặt của cán sự Lý cũng sắp cười tê rồi.

Dẫn Lục Ngọc ra ngoài, hãnh diện như vậy.

Cùng nói chuyện với những lão giáo sư này, thời gian trôi qua rất nhanh.

Buổi trưa khi ăn cơm, Lục Ngọc lấy phiếu cơm ra, mời những giáo sư này ăn cơm. Số phiếu cơm này chính là chủ nhiệm nhà nghỉ cho cô, trở về không dùng được, chi bằng ở đây tặng nhân tình.

Những giáo sư này đều là bảo bối, bây giờ tiếp xúc tốt, sau này nói không chừng có thể hợp tác.

(phiếu cơm ở đây giống như 1 dạng voucher, chứ không phải phiếu cơm áp dụng chế độ cũ)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.