Nhà họ Phó, Tiêu Thái Liên thấy chị hai Phó ở trong sân cứ láng cháng bên cạnh mình.
Chốc thì cầm giẻ lau, chốc thì cầm chổi.
Dù sao Tiêu Thái Liên cũng đã sống từng này tuổi, lập tức nói: “Vợ thằng hai, con theo mẹ tới đây chút!” Thấy chị hai Phó thở phào một hơi, sau đó theo mẹ chồng vào phòng.
Tiêu Thái Liên nói: “Con đi qua đi lại trước mặt mẹ, mẹ hoa hết cả mắt, có gì cứ nói thẳng.”
Chị hai Phó nói: “Mẹ, con nghe nói vợ chú tư kinh doanh đồ ăn rất tốt, con cũng muốn tới phụ!” Bây giờ anh hai đã đi làm ở xưởng lò xo rồi.
Người ở xưởng lò xo đều nói ma lạt thang ngon, còn nghe nói Lục Ngọc đưa chị cả của cô tới, chị hai cũng muốn vào.
Hai vợ chồng đều có thể ở huyện.
Nếu chỉ có một mình anh hai Phó kiếm tiền, cũng không đủ cho cả nhà sống.
Chị ấy muốn cả hai người đều có việc, chỉ là lời này ngại nhắc tới nên muốn nhờ Tiêu Thái Liên nhắc.
Tiêu Thái Liên nói: “Dù sao chị cả nó cũng là chị ruột, tới phụ cũng không có gì để nói, hơn nữa Lục Ngọc cũng đủ tốt với các con rồi, tiền cổ vịt này nó không lấy một xu, nhiều năm như vậy cũng không ít tiền, làm người cũng không thể quá tham lam!”
Tuy mẹ chồng mong muốn các anh em ở chung một chỗ, nhưng cũng không phải là bà già hồ đồ, biết chị em dâu ở chung với nhau, độ khó sẽ cao hơn chị em ruột.
Hơn nữa Lục Ngọc không phải loại người không biết điều, mỗi lần quay về đều xách túi lớn túi nhỏ về nhà.
Không chỉ cho tiền, còn mua đồ mới cho bọn trẻ.
Bây giờ anh hai cũng được sắp xếp cho công việc vẻ vang ở huyện.
Công việc đó, bán cho người khác cũng được năm sáu trăm. Họ đều đã chiếm hời rồi, nếu chỉ muốn chiếm hời không, vậy thì trông quá ích kỷ.
Chị hai Phó nghe mẹ chồng nói như vậy, gò má hơi nóng lên: “Mẹ, con không phải ý đó, con chỉ là muốn tùy tiện kiếm một phần lương, cho dù lấy ít hơn người khác một chút cũng được.” Sợ mình nói chuyện bị hiểu lầm, lập tức nói: “Mẹ còn không tin con sao? Đều là đứa bình thường siêng năng nhất!”
Chỉ là không nên nhắc lời này, sợ nói ra khiến Lục Ngọc có định kiến, nếu Tiêu Thái Liên nhắc, chuyện này khá viên mãn.
Chị hai Phó dằn lòng nói: “Nếu con ở đó, con không lấy cổ phần cổ vịt đó nữa, chuyển cho mẹ! Không phải thiếu tiền, chỉ là không muốn hai vợ chồng tách ra.”
Lợi nhuận cổ vịt, một tháng cũng không ít. Chị hai nghĩ kỹ, sau này chị ấy vào huyện không ở nhà giúp nữa, cũng không thể lấy không số tiền này.
Thà rằng tự mình nói trước còn hơn để người khác nói.
Tiêu Thái Liên nói: “Con đó!” Thấy vợ thằng hai nói chân thành như vậy, mẹ chồng cũng không biết nói thế nào nữa.
Từ chối thì giống như không nể tình, nhưng phải nói thế nào, mẹ chồng vẫn chưa nghĩ xong.
Thấy Tiêu Thái Liên không dứt khoát từ chối giống như vừa nãy, trong lòng chị hai lại nhen lên ngọn lửa hi vọng.
Chị hai Phó tiếp tục nói: “Chúng ta cũng thực sự thân thiết! Không phải người ngoài. Con người con mẹ cũng biết, một là một, hai là hai, tuyệt đối sẽ không tham lam một xu của người khác, chỉ muốn kiếm chút tiền ăn thôi.”
Tiêu Thái Liên nói: “Chuyện này chúng ta không giúp cũng không thể thêm loạn! Lát nữa mẹ gọi người tới, con tự nói đi!”
Chị hai vui mừng như điên, vội vàng nói: “Cảm ơn mẹ.”
Chiều hôm đó, chị hai Phó vừa hấp trứng cho Tích Niên, vừa khen Phó Cầm Duy, nói anh đã tìm được một cô vợ tốt.
Dáng vẻ cần mẫn này ngay cả chị ba Phó cũng nhìn ra manh mối, ánh mắt dồn lên người chị ấy.
Chị hai Phó không hề thấy mất tự nhiên chút nào. Đợi buổi tối, khi Lục Ngọc phải đón Phó Cầm Duy và con cùng về.
Liền bị Tiêu Thái Liên gọi vào phòng, chị hai cũng ở trong phòng, chỉ có Lục Ngọc như có trầm tư, hỏi: “Mẹ, sao vậy?” .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tiêu Thái Liên nhìn chị hai Phó một cái.