Ở đây được nhận lương, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, dù sao chị ấy cũng là chị dâu của bà chủ, mọi người cũng kính nể chị ấy vài phần.
Chị cả Lục buổi trưa còn đặc biệt nấu riêng chút đồ cho chị ấy ăn, ở đây rất thoải mái.
Lục Ngọc nói: “Hôm qua còn có một đơn, muốn lấy tới huyện khác bán, cần ba trăm phần, em còn chưa nghĩ kỹ có nên nhận hay không.”
Chị hai Phó nghe vậy lập tức nói: “Nhận, vì sao không nhận, mua bán kiếm tiền, nào có chuyện từ chối?”
Lục Ngọc nói: “Chưa bán tới huyện khác bao giờ, sợ anh ta không bán hết, phần sống ma lạt thang để lâu sẽ hỏng.”
Chị hai Phó nói: “Nếu anh ta đã dám mua, tức là có đường có ngõ rồi, hơn nữa rất nhiều người muốn ăn còn không ăn được. Với cả ở đây cũng có thể lo xuể, lần sau còn có việc này thì cứ nhận.”
Đóng gói hai ba trăm phần sống, mới đầu chị hai Phó cần hơn một ngày, bây giờ làm lưu loát rồi, một buổi sáng là gần như xong, chị ấy rất thích làm công việc này.
Lục Ngọc thấy chị ấy thích ứng tốt, cười nói: “Vậy được, em nhận trước, nếu không làm xuể thì nói với em, dù sao cũng ở ngay kế bên, tới lúc đó em tới cùng làm với các chị.”
Chị hai Phó nói: “Đâu cần tới em phụ! Chỗ chị hoàn toàn có thể làm được.”
Hai người đang nói chuyện, xa xa nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn.
Trên mặt chị hai Phó lập tức lộ ra nụ cười: “Dô, chú tư tới rồi kìa? Đi mau đi, chắc chắn là tới tìm em.”
Lục Ngọc vừa quay đầu liền phát hiện thật sự là anh tới, lập tức nói: “Vậy em đến đó trước.”
Hai thím làm việc với chị hai Phó chưa từng gặp Phó Cầm Duy, thấy Lục Ngọc đi, tò mò tới trước mặt chị ấy: “Đây chính là chú út của cô? Hây, đúng là một bậc nhân tài.”
Phó Cầm Duy tây trang thẳng tắp, mang theo khí tức của lãnh đạo, rất nổi bật trong đám đông.
Chị hai Phó nói: “Đương nhiên rồi, chú ấy là sinh viên đại học duy nhất ở thôn chúng tôi, chú út tôi từ nhỏ tới lớn đều đẹp trai, con của hai người này càng đáng yêu, như được tạc ra vậy.”
Hai dì này chưa từng gặp họ, mỉm cười nói: “Vậy đúng là không tồi.” …
Lục Ngọc dẫn Phó Cầm Duy vào một nhà kho nhỏ trong tiệm ma lạt thang, bên ngoài ồn ào không có chỗ nói chuyện.
Bây giờ ở đây, cuối cùng cũng hỏi: “Có chuyện sao?”
Phó Cầm Duy móc ra một quyển sổ tiết kiệm từ trong túi, mở sổ tiết kiệm ra nhìn thấy bên trên ghi một vạn tệ. Lục Ngọc khó hiểu nhìn Phó Cầm Duy.
Cô hỏi: “Anh đặc biệt tới cho tiền em?”
Phó Cầm Duy thấy xung quanh không có ai, ôm Lục Ngọc vào lòng, thủ thỉ bên tai cô: “Vợ anh kiếm tiền quá lợi hại, anh cũng không thể để em thất vọng!”
Khoảng thời gian này, anh làm việc quên ăn quên ngủ, đây là tiền lãi vừa kết toán xuống, lập tức cầm tới.
Con số một vạn tệ thực sự quá lớn, nếu cầm tiền mặt thì quá chói mắt, trực tiếp bỏ sổ tiết kiệm.
Lục Ngọc nói: “Chỗ em có tiền, tiền này anh tự mình giữ đi.” Dù sao thân phận bây giờ của Phó Cầm Duy cũng khác, còn thường xuyên xã giao các thứ, ra ngoài vẫn phải mang theo chút tiền tài mới có thể yên tâm.
Phó Cầm Duy nói: “Để ở chỗ em!” Mục đích anh kiếm tiền chính là để Lục Ngọc có thể tiêu tiền thoải mái, muốn mua gì thì mua nấy.
Họ vừa mới mua nhà, tích lũy ban đầu cũng đã tiêu hết bảy tám phần, tiền vừa tới tay lập tức đưa cho Lục Ngọc.
Lục Ngọc biết Phó Cầm Duy là người cố chấp, thấy anh muốn đưa, cũng không từ chối nữa, nói: “Cũng được.”
Phó Cầm Duy dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lục Ngọc: “Không có phần thưởng sao?” Ngữ khí thế mà lại đột nhiên có hơi ủy khuất.
Lục Ngọc động lòng, giống như lông vũ nhỏ gãi vào tim cô, lập tức giả ngốc nói: “Anh còn muốn thưởng cái gì?”
Phó Cầm Duy một tay giữ gáy của Lục Ngọc, một tay chống tường. Cúi đầu ôm cả người cô vào lòng, xung quanh không có ai, đây chính là nơi an toàn nhất, hung hăng hôn lên môi Lục
Ngọc.
Lục Ngọc chấn động, kết hôn mấy năm, anh đã hung mãnh hơn trước đây mấy phần.