Chủ nhiệm phụ nữ có hơi chua xót, năm đó trưởng thôn còn là một chàng trai, bây giờ cũng biến thành ông già rồi.
Những năm qua, ông ấy đã vì thôn nhọc nhằn không ít, cũng chưa ăn được mấy bữa ngon, nói: “Sau này chân vịt kho trong nhà đủ đầy!”
Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Năm đó tôi đã cưới được một cô vợ tốt!”
Chủ nhiệm phụ nữ hiếm khi đỏ mặt: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Ngày hôm sau, người ra đồng làm việc ít hơn thấy rõ.
Mới sáng sớm đã nghe thấy máy kéo cạch cạch cạch, từng chuyến từng chuyến đưa người vào huyện.
Những người bán chân vịt đó đều ôm một cái chậu to, bên trên đậy một lớp vải đề phòng bụi bẩn, vào huyện bán hàng.
Người làm chân vịt quá nhiều, cả thôn đều mang theo mùi thơm phức.
Người làm việc ngoài đồng cũng c.h.é.m gió với nhau: “Chân vịt nhà tôi làm đỉnh lắm, nước sốt đó, ngâm đế giày cũng ngon nữa!”
Người bên cạnh cười hỏi: “Anh đã ngâm đế giày chưa?”
“Bà vợ phá của đó của tôi muốn đổ nước sốt còn thừa đi, tôi không nỡ, bảo nấu mì cho tôi, đổ nước sốt vào, hương vị đó đỉnh lắm.”
Người bên cạnh nghe xong vội vàng nói: “Cái gì? Còn có thể ăn với mì, nhà tôi đổ rồi!” Lập tức hối hận vỗ đùi.
Lục Ngọc nói họ không biết bảo quản nước kho, nếu để lâu sẽ hỏng, cho nên kiến nghị bọn họ mỗi ngày thay một lần.
Mọi người liền tưởng là vứt đi hằng ngày.
Hôm nay nghe người khác nói, lập tức kinh ngạc, còn có thể ăn với mì?
Người đó tiếp tục nói: “Chứ sao, vừa là nước kho thịt, vừa bỏ nhiều gia vị như thế, ngon lắm, phối thêm hai cái chân vịt nữa ăn! Chậc…” Nói mãi nói mãi sắp chảy cả nước miếng.
Người bên cạnh còn hỏi: “Chú ba, sao chú không làm? Thứ này cái khác không nói, nhà mình ăn một chút cũng được, coi như cải thiện cuộc sống!”
Chú ba nói: “Tiền nhà tôi đều bị vợ tôi quản hết, cô ấy tiếc tiền lãi nên không làm!” Nghe họ nói anh ta cũng thèm, không khỏi có chút hối hận. Người bên cạnh nghe xong, vội vàng khuyên: “Dù sao đều như nhau, đều là kiếm tiền.”
Hôm đó rất nhiều người đợi người đi bán chân vịt về. Không biết nhiều người đi như vậy, có thể kiếm được tiền không. Buổi trưa không ai về, đợi mãi tới chiều.
Người bán hàng mới lần lượt trở về, vừa vào thôn, sau khi những người khác nghe nói, vội vàng bỏ cuốc trong tay xuống, muốn tới hỏi thử.
Ai biết người đó trực tiếp về nhà bắt đầu làm việc.
Mọi người vội vàng hỏi: “Như thế nào, dễ bán không?”
Chị dâu quay về này nói: “Dễ bán, hôm nay tôi mang ít!” Chị ta vẫn khá bảo thủ, lần đầu tiên không dám làm nhiều, sợ không bán được, chỉ làm ba mươi cân.
Người trong huyện mua đồ rất sảng khoái, chưa từng ăn qua nên nỡ bỏ một hai tệ ra mua. Rất nhanh đã bán hết rồi.
Chị ta mua một tấm vé xe buýt về sớm, tính làm nhiều chút ngày mai bán tiếp.
Người bên cạnh nghe xong, càng thêm mong đợi người nhà mình, hi vọng cũng có thể may mắn giống như chị ta, bán hết đồ.
Sau đó mọi người lần lượt về cả, đều bán rất tốt.
Khí thế mua đồ của người trong huyện họ chưa từng nhìn thấy. Thật sự giống như Lục Ngọc nói, chỉ cần người trong huyện thích ăn, bao nhiêu tiền cũng nỡ chi.
Trước đây Xuân Hoa còn muốn cười nhạo mọi người, nhiều người như vậy đều bán giống nhau, đoán chừng không bán được.
Kết quả cuối cùng dò la một vòng. Về cơ bản đều bán hết, cũng chỉ có một hai hộ còn thừa tám cái mười cái, cũng sẽ không lãng phí, vừa hai làm mồi nhắm cho người nhà.
Những người ra ngoài bán chân vịt kho này trải qua hôm nay, đều có kinh nghiệm.
Chênh lệch khẩu vị của họ không lớn, tốc độ bán lại có nhanh có chậm.
Trong đó, bí quyết quan trọng nhất chính là tìm một chỗ tốt, sau đó chính là dám chào hàng.
Người nông thôn đều có một cảm giác sợ hãi bẩm sinh đối với huyện, muốn chào hàng, không có chút tố chất tâm lý không được. Nhưng lần này đã tích lũy kinh nghiệm, lần sau định giành chỗ, đến cổng xưởng bán.
Cả thôn rầm rầm rộ rộ, khí thế đó giống như quay về thời đại đại tập thể.
Trưởng thôn cũng vui, năm mươi cân nhà ông ấy, con trai và con dâu đều bán hết rồi, còn quay về mua cho ông ấy ít thịt xông khói, mọi người đều cực kỳ hân hoan.