Làm cho vay này, tiền của mấy lần trước đều gửi tới đúng giờ, thậm chí khi chị họ tới, còn sẽ cho thêm bà ta một số món quà nhỏ.
Bất luận là ai trong thôn nói việc cho vay này không đáng tin, bà ta đều sẽ tới cãi tay đôi với người đó.
Đây là cơ hội duy nhất bà ta trở mình, sao bà ta có thể cho phép người khác nói ra nói vào chứ?
Nhưng nào ngờ, là một vụ lừa đảo.
Bà ta lại gọi điện thoại cho chị họ, nhưng không gọi được.
Trước sau đã xoay sở một vạn tệ, sau đó một số người rút lui đòi về hết năm nghìn. Cuối cùng tặng dầu đậu nành, lại lấy về ba nghìn.
Trong ngoài tổng cộng bị lừa tám nghìn tệ!
Đây còn chưa tính tiền riêng của bác gái Lục.
Nếu nói một nghìn tệ, đập nồi bán sắt bà ta cũng có thể lấp vào! Nhưng một vạn tệ này đào đâu ra? Càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo.
Bác gái Lục ở đầu đường khóc tỉ tê. Có bà bác nhiệt tình đi tới hỏi: “Nữ đồng chí, cô sao vậy?” Bà ta khóc càng dữ, nói mình bị lừa rồi!
Bà bác nhiệt tình nói: “Vậy cô báo cảnh sát đi.”
Bác gái Lục dị thường nói: “Không thể báo cảnh sát!” Sau đó dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người, bà ta đứng dậy lê thân thể rã rời đi ra ngoài.
Trong đầu đang tưởng tượng tới những chuyện đáng sợ, đi trên đường cái, suýt chút bị người ta tông trúng.
“Bộ đuôi à!” Bị người cưỡi xe đạp mắng, bà ta cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Toàn bộ đầu óc đều đang nghĩ một khi báo cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ tới thôn điều tra, tới lúc đó thôn dân sẽ biết tiền bị gạt mất, không thể để mọi người biết! .
||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||
Đều nói vợ chồng là một thể. Nhưng bác cả Lục vẫn luôn úp mở phê bình việc cho vay này của bà ta.
Bác gái Lục hung hăng tát mình một cái, bốp một tiếng, khiến người trên đường đều nhìn bà ta, cảm thấy bà ta không bình thường. Bác gái Lục vô cùng hối hận, lúc đầu bác trai không cho bà ta làm, bà ta nhất quyết làm.
Còn vì so đo với Lục Ngọc, lại dùng phương thức tặng dầu đậu nành, đưa cho chị họ thêm ba nghìn tệ, sao lại hồ đồ như thế chứ?
Nếu bị người trong thôn biết, chắc chắn sẽ báo cảnh sát bắt bà ta. Anh trai, cháu trai của bà ta kẻ thì vào tù, kẻ thì xử tử.
Bác gái Lục càng nghĩ càng sợ hãi, nước mắt hối hận giống như không ngừng được, tuôn ào ào xuống.
Người duy nhất có thể cứu bà ta chỉ có con gái. Lúc đầu Lục Kiều gả cho một xưởng trưởng, rất giàu có, mang thai còn sớm hơn Lục Ngọc, bây giờ tính ra đứa trẻ này cũng mấy tuổi rồi.
Bác gái Lục lập tức tìm hộp điện thoại, nhét hết năm hào cuối cùng trên người cho người đó, lập tức kéo số điện thoại đã thuộc nằm lòng.
Đầu dây bên kia là giọng của con rể. Bác gái Lục lập tức nói: “Tôi là mẹ Kiều Kiều, bảo Kiều Kiều tới nghe điện thoại!”
Con rể xưởng trưởng này của bà ta nghe vậy, liền tức giận nói: “Hừ, tôi không tới tìm bà, bà còn có mặt mũi tìm tôi, con gái bà đã sớm chạy theo người khác rồi, sau này đừng gọi cho tôi nữa.” Nói xong, hung hăng cúp điện thoại.
Mấy năm nay bác gái Lục không liên lạc với con gái, thư từng viết trước đây cũng không được hồi âm.
Trong nhà không có chuyện lớn gì nên cũng không liên lạc, vẫn luôn cho rằng con gái ở đó ăn sung mặc sướng, ai ngờ hôn nhân của cô ta lại xuất hiện biến cố.
Bác gái Lục còn muốn hỏi kỹ, nhưng bên kia đã cúp điện thoại, bác gái Lục lục khắp người, không còn tiền.
Đoạn đường mấy chục dặm từ huyện về thôn, bà ta chỉ có thể đi bộ về.
Trong đầu rối như tơ vò, nhưng có một điểm rất kiên quyết, không thể để người trong thôn biết chuyện này!
Lúc nguy cấp mới khôn ra, vác gái Lục lại nghĩ tới một nơi.
Sau đó chuyển bước chân, không ra khỏi huyện, đến một nơi.
Xa xa đi vào, một khu nhà trệt xây dựng vô cùng dày đặc, xa xa đã nhìn thấy có người đánh bài, có người mắng chửi, có người cạy móng chân, còn có âm thanh khó nghe truyền tới từ vách tường kế bên.
Nơi này là khu tam bất quản*.
*Là khu không chịu quản lý của bất kỳ ai.