Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 422



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đại ca gặp loại người giống như bác gái Lục nhiều, lập tức không có ý tốt cười nói: “Bà đừng lo, chúng tôi nghĩ cách giúp bà!”

Ngừng lại một chút, lại tìm hai tờ giấy nói: “Bà ký tên lên trên, ấn dấu tay, tôi có thể cho bà vay hai nghìn tệ.”

Bác gái Lục nói: “Những thứ này của tôi đáng giá bốn nghìn tệ, sao lại chỉ đưa tôi hai nghìn chứ?”

Đại ca ung dung nói: “Chỗ nào đưa bà bốn nghìn, bà đến chỗ đó làm. Chỗ tôi chỉ đưa hai nghìn, hai tháng sau trả cho tôi hai nghìn hai, không trả, đồ thuộc về tôi!”

Đại ca còn nói: “Giá tôi đưa ra là công đạo nhất rồi, không tin bà hỏi khắp cái xứ này, chỉ cần có thể trả tiền đúng giờ, tôi sẽ không làm gì cả.”

“Chỗ các cậu là phạm pháp.” Bác gái Lục nói.

Tên lưu manh không hề tức giận chút nào, ngược lại cười nói: “Không sai, chị hai còn biết pháp luật, rất tốt.”

Đại ca nói: “Nếu bà ký, hôm nay có thể cầm tiền đi, nếu không ký, lần sau đừng tìm tôi nữa, tôi không có thời gian ngày ngày vờn với bà.”

Bác gái Lục hết cách, trong tay không có tiền, trong lòng vẫn luôn giống như chôn mìn, cắn răng nói: “Tôi ký!”

Sau đó viết tên của mình lên giấy, ấn dấu tay.

Lấy hai nghìn tệ và giấy vay nợ từ chỗ này rời đi.

Ngày trước, bà ta ngay cả một trăm tệ cũng cảm thấy lớn, bây giờ hai nghìn tệ cầm trong tay, cũng không giải quyết nổi phiền phức của bà ta.

Bác gái Lục tê rân da đầu, cầm được hai nghìn tệ này, lập tức phát lãi cho người trong thôn, sau khi phát xong, còn lại một nghìn.

Tất cả mọi người lấy được lãi đều vui vẻ đi khoe khoang với người trong thôn.

Thời gian này thấy chân vịt kho rất kiếm được tiền.

Bây giờ cuối cùng tiền lãi cũng tới tay, họ cũng có thể yên tâm khoe khoang rồi.

Trước đây bác gái Lục thích khoe khoang hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ bà ta im hơi lặng tiếng, ngày nào cũng trốn trong nhà nghĩ cách.

Lại gọi điện thoại cho Lục Ngọc, nói: “Con dẫn bác gái kiếm chút tiền đi, trước đây là bác gái không hiểu chuyện, con đừng so đo với bác!”

Lục Ngọc nghe vậy liền biết chỗ bác gái xảy ra chuyện rồi. Cô nói: “Bà cần tiền làm gì?” Bác gái Lục ấp úng nói không có gì.

Bây giờ, người có tiền nhất mà bà ta biết chỉ có Lục Ngọc.

Thấy Lục Ngọc không chịu giúp, nhảy số nói: “Bác nói với con một chuyện. Bác vừa phát lãi xong, chỗ con có tám nghìn tệ để không không, gửi ở chỗ bác, đảm bảo con có thể kiếm được một vạn!”

Lục Ngọc nghe xong liền nổi giận, bác gái Lục coi cô là kẻ ngốc mà giở trò.

Chỗ bà ta lỗ tiền liền muốn lấy tiền từ chô Lục Ngọc bù vào.

Quả thực trong tay Lục Ngọc có thể lấy ra tám nghìn tới một vạn, nhưng dựa vào đâu phải đưa bà ta.

Lục Ngọc nói: “Không có!”

Nói xong liền cúp máy.

Bác gái Lục nghe Lục Ngọc cúp máy, hừ hừ: “Có gì đắc ý, nếu không phải con gái tôi không ở bên cạnh, tôi nhún nhường cô chắc?”

Sau đó lại bắt đầu bôn ba đi tìm con gái bà ta.

Lục Kiều còn trẻ đã có thể gả cho xưởng trưởng, lịch luyện vài năm nữa, há không phải càng lợi hại.

Nói không chừng bây giờ người ta đã ngồi xe sang, ở nhà xịn.

Dạo này bác gái Lục điên cuồng liên lạc.

Vừa gọi điện thoại cho con rể cũ, vừa viết thư cho đủ người, thậm chí còn muốn đích thân đi tìm.

Bị bác trai Lục ngăn lại: “Bà đừng quậy nữa, ruộng trong nhà còn chưa làm xong, đừng có hòng lười biếng.”

Bác gái Lục hổ thẹn với chồng, cũng không dám nói thật, đất đã thế chấp đi rồi, bây giờ không xoay tiền, sau này đất là của ai còn chưa biết.

Bất luận bà ta làm gì cũng không dò la được tin tức của con gái, giống như biến mất vậy.

Nhưng sau đó vẫn có một số manh mối, nói cô ta sinh cho xưởng trưởng một đứa con gái, ra cữ liền chạy theo một người đàn ông, con cũng mặc kệ.

Bác gái Lục thực sự hết cách lại gọi điện thoại cho con rể cũ vay tiền, mặc kệ như thế nào, Lục Kiều vẫn sinh cho anh ta một đứa con, nể tình đứa trẻ, cho bà ta mượn chút tiền thì sao.

Con rể cũ tức giận quát: “Núi nghèo sông cạn xuất điêu dân, nghe thấy chuyện của gia đình mấy người tôi đều buồn nôn, đừng có khiến tôi kinh tởm! Còn gọi điện thoại cho tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.