Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 46: Mách phụ huynh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc nói xong câu này, sắc mặt của cô gái đó lập tức thay đổi: “Cô nói vậy là có ý gì, cô là nói tôi là người thứ ba?”

Lời này vô cùng nghiêm trọng, cô gái kia bị nói suýt khóc.

Lục Ngọc cười: “Sao, thời này còn có người chụp mũ lên người mình?”

Qua một lúc, chủ nhiệm có chút ngượng ngập đi tới, biết tính của cô gái kia, xuất thân không tồi, luôn dính lấy Phó Cầm Duy.

Người ta đã kết hôn rồi, vốn tưởng cô ta có thể bớt bớt lại, ai biết cô ta còn không chịu thôi. Có cấp dưới như vậy, ông ấy cũng mất mặt: “Được rồi, không có việc gì! Mọi người đừng để trong lòng.”

Muốn bảo mọi người đều lùi một bước.

Trong lòng cô gái kia không chấp nhận được, xoay người bỏ đi. Nhân viên bán hàng xung quanh đều nói: “Tiêu rồi, chắc chắn cô ta đi tìm cha cô ta rồi!”

Lục Ngọc nói: “Đã mấy tuổi rồi còn chơi trò về nhà tìm phụ huynh.”

Người bên cạnh không nhịn được cười, quá thích kiểu thẳng thắn thoải mái này của cô.

Bình thường họ ngại xảy ra xung đột với cô gái đó, nhưng đã sớm chịu đủ điệu bộ công chúa này của cô ta. Hôm nay coi như cô ta đã gặp phải đối thủ.

Qua một lúc, cha của cô ta tới, cha cô ta nâng con gái như viên minh châu trên tay, xưa giờ luôn coi là báu vật. Nghe nói con gái bị vả mặt, tức tới trào máu, không khỏi phân bua chỉ trích: “Con gái bây giờ sao lại như thế này? Phụ nữ tốt không ra ngoài dạo bừa cả ngày giống như thế này.”

Cô gái kia có người chống lưng, lập tức vểnh đuôi lên.

Lục Ngọc nói: “Phụ nữ có tốt hay không, không cần ông định nghĩa, có một số người thật sự coi mình là cọng hành! Cũng không biết có ai lấy ông ra khử dầu không.”

Chẳng trách con gái ông ta như vậy, hóa ra là có loại cha như này.

“Cô…” Cha của cô gái đó tức tới đỏ mặt.

Phó Cầm Duy ở bên cạnh nói: “Chuyện này không phải vợ tôi gây sự, các người đừng quá đáng!”

Lục Ngọc nói: “Phụ nữ tốt không nhớ nhung chồng của người khác.” Lời vừa dứt, ngay cả cha của cô gái kia cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Cô gái lợi hại, như vậy họ còn nói gì nữa, giống như là cướp chồng của cô vậy.

Tuy cô gái kia muốn làm như vậy nhưng có lòng lại không có gan.

Khi đó mặt của cô gái kia mảng đỏ mảng trắng.

Xung quanh đều là người xem náo nhiệt, không ai cho ông ta bậc thềm đi xuống. Ông ta ở gần đây cũng được coi là nhân vật có m.á.u mặt, nếu lời này truyền ra ngoài, ông ta cũng không còn mặt mũi nữa!

Vốn muốn ra mặt giúp con gái, không ngờ ngược lại bị người ta chiếu tướng.

Trong lòng ủ một đốm lửa, nhưng miệng mình không lưu loát bằng người ta, lúc này bị sặc tới mất đi ngôn ngữ.

Ông ta tức giận trừng con gái, cũng không quan tâm con gái khóc nỉ non, xoay người tức tối bỏ đi.

Nhân viên bán hàng thấy Lục Ngọc toàn thắng, có chút vui sướng.

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài hét lên một tiếng, nói bên ngoài có một ông cụ té xỉu.

Vừa hay trong cung tiêu xã không có khách, mọi người đều tới xem. Lục Ngọc đi ra, vội vàng đỡ ông lão tới mua đồ sang một bên.

Họ đều biết ông lão này. Nói ông ta đáng thương, vốn dĩ ông ấy xây một căn nhà nhưng bị thôn bá bá chiếm, chỉ cho ông ấy một căn nhà rách, còn ném đồ trong nhà đi hết.

Ông ấy không tài nào sống được nữa, vừa hay có một cậu em họ làm việc ở xưởng chế biến thực phẩm vịt, nói có một số vịt lộn xộn để ông ấy đi bán, cũng có chút việc làm, nhưng căn bản không có ai mua.

Ông lão lo lắng liền tăng xông rồi ngất xỉu.

Ông ấy được người ta đỡ vào trong cung tiêu xã mới dần hồi phục lại, ông ấy sống khổ, vừa nói một câu đã bắt đầu lau nước mắt.

Lớn tuổi như vậy vẫn ăn mặc rách rưới, khiến người ta liên tưởng tới người già trong nhà.

Bên cạnh có mấy người mềm lòng, cũng cùng mắng chửi thôn bá ở chỗ ông ấy không phải người.

Còn có người nói muốn góp tiền mua chút đồ của ông ấy, Lục Ngọc cũng rất tò mò.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.