Nam Nữ Sống Thử

Chương 11



Anh ta lại còn dám tới đây? 

Lại còn dám cải trang thành phụ nữ để đến xem mắt với anh, để thăm dò anh?

Sự tức giận tích tụ trong lòng Tần Tu Nhiên, anh cảm thấy mình như bị một con khỉ bị khiêu khích hết lần này đến lần khác hơn nữa còn bằng cách thức nhục nhã nhất.

Người phục vụ bên cạnh thấy anh vội vàng đi ra, chỉ kịp kêu một tiếng "Tần..." thì đã thấy Tần Tu Nhiên chạy đi.

Quả nhiên là rất tức giận.

Tất cả những người phục vụ đưa mắt nhìn Tần Tu Nhiên rời khỏi thang máy, trong lòng đều bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc đối với người phụ nữ vừa rồi.

Còn may là vừa nãy chưa tiến vào.

Tần Tu Nhiên đi thang máy xuống tầng hầm gửi xe, vừa đi vừa gọi đội trưởng đội vệ sĩ của mình: "Vương Cương, gọi mọi người ngay lập tức, bằng bất cứ giá nào phải ngăn lại một người đàn ông mặc váy liền áo màu xanh trên đại lộ thành Nam."

Nghe được mệnh lệnh của Tần Tu Nhiên, Vương Cương lập tức hăm hở đáp lại: "Vâng!"

Đây là mệnh lệnh đầu tiên của ông chủ mới, bọn họ nhất định phải hoàn thành. Vương Cương quay đầu lại triển khai ngay: "Lập tức điều động máy bay không người lái đi trước đuổi theo người. Đội thứ nhất lái xe máy điện chạy trên đường chặn người ở ngã tư đầu tiên của đại lộ thành Nam, đội thứ hai lái xe đến hồ Vị Ương lên thuyền phong tỏa đường thủy, phải đảm bảo bao vây toàn bộ đường thủy, đường bộ và đường không, một con ruồi nhặng cũng không thể bay ra ngoài!"

"Vâng!"

Tất cả mọi người cùng đứng thẳng rồi lập tức phân tán đi chấp hành nhiệm vụ.

Tần Tu Nhiên không hề lãng phí chút thời gian nào, anh lao thẳng xuống tầng hầm gửi xe, lái chiếc xe thể thao của mình vọt thẳng ra ngoài.

Đang là giờ tan tầm, trên đường xe cộ đông nghịt. Cố Lam không quan tâm đ ến ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh mà điên cuồng đạp xe lao về phía trước.

Cách đó không xa là tàu điện ngầm, rất nhanh cô có thể đến được chỗ tàu điện ngầm và rời khỏi nơi này!

Cô đã phát huy hết toàn bộ sức lực của bản thân nhưng không lâu sau đó cô đã nghe thấy âm thanh của máy bay không người lái ở trên đỉnh đầu.

Tò mò ngẩng đầu nhìn lên và ngay sau đó cô đã nghe thấy một giọng máy móc từ máy bay không người lái truyền tới: "Đã phát hiện mục tiêu, thông báo cho các đội, đã phát hiện mục tiêu!"

Chết tiệt!

Cố Lam kinh ngạc nhìn máy bay không người lái, cái thứ đồ chơi này không phải là được dùng để truy bắt cô đấy chứ?

Ố dề đến vậy sao?

Cô còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác chấn động do chiếc máy bay không người lái gây ra thì ngay sau đó sau lưng cô vang lên tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao. Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông làm màu đó đang lái một chiếc xe thể thao lẳng lơ như Transformer lao nhanh như tên bắn về phía cô.

Hô hấp nghẹn lại, cô quay đầu tăng tốc!

Thế nhưng xét cho cùng thì xe đạp chỉ có hai bánh, thế đơn lực bạc làm sao có thể so được với xe bốn bánh.

Tần Tu Nhiên rất nhanh đã đến bên cạnh cô, anh giảm tốc độ và giữ cùng một tốc độ với Cố Lam, chậm rãi đi bên cạnh cô.

Nhìn ánh mắt khiếp sợ với loại hành động cố gắng dùng xe đạp vượt qua xe thể thao của người trước mặt, Tần Tu Nhiên không hiểu sao lại có cảm giác thích thú. Giống như một con mèo trong trò chơi mèo vờn chuột, nhìn con chuột bị dồn vào đường cùng đang gian nan khốn khổ cố gắng tự cứu lấy mình.

Điều này khiến anh lấy lại được sự tự tin trước đây, anh nhớ lại khoảng thời gian oai phong một cõi ở phố Wall. Sự tự tin vốn không ngừng bị đánh gục từ khi về nước đến giờ của anh đã được hình thành lại một lần nữa, anh thậm chí không đành lòng quấy rầy cô mà cứ chậm rãi đi bên cạnh, mỉm cười nhìn hành động chạy thoát thân dễ thương này của Cố Lam.

Cố Lam liếc nhìn Tần Tu Nhiên nhàn nhã tự tại bên cạnh mình, cũng tự ý thức được rằng việc muốn dựa vào xe đạp để thắng siêu xe cũng quá không thực tế. Cô liếc nhìn xung quanh, trước mặt có một khúc ngoặt, cách khúc ngoặt không xa là hồ nước nhân tạo lớn nhất Nam Thành, cô có thể lợi dụng tính linh hoạt của chiếc xe đạp để lao lên đường dành cho người đi bộ sau đó xuống cầu thang, rẽ vào hồ nước nhân tạo rồi lên thuyền rời đi!

Vừa nhanh trí vừa nghĩ ra kế hoạch này cô đã thực hiện ngay, cô quay đầu xe đạp lao lên đường dành cho người đi bộ. Tần Tu Nhiên nhìn hành động của cô thì cười giễu cợt và thông báo cho Vương Cương qua tai nghe Bluetooth.

"Đội thứ nhất chuẩn bị."

Anh vừa nói xong, một đám người mặc đồ đen đeo kính râm lái xe máy điện lao từ trong góc ra.

Khi Cố Lam nhìn thấy đám người này, cô biết rằng việc đi cầu thang dành cho người đi bộ rẽ ra hồ là chuyện vô vọng rồi.

Vì vậy, cô quay đầu xe vượt qua đèn xanh và lao về phía bên kia đường.

Một nhóm vệ sĩ lái xe máy điện theo sát phía sau, Cố Lam lao lên đường dành cho người đi bộ trước, cô vừa đặt xe đạp xuống xong đã lao về phía cầu ngay.

Cô nhớ dưới cầu có một con đường cây xanh, sau khi xuống cầu cô có thể chạy từ đường đó đến bến tàu đi thuyền!

Nhưng cô có nhanh thì động tác của Tần Tu Nhiên càng nhanh hơn, anh vừa nhìn hướng cô đi là đã biết tính toán của cô rồi nên đã lập tức nói với Vương Cương: "Đội thứ hai chuẩn bị."

Nói xong, trên mặt hồ vọng lại tiếng động cơ thuyền.

Cố Lam đang leo qua cầu, cô vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy tất cả những chiếc thuyền bè trên hồ đều tập trung lại. Những chiếc thuyền này dường như được xếp thành một mũi nhọn có hình chữ V ngược dựa theo thứ bậc tuần tự. Trên mỗi chiếc thuyền đều có một vệ sĩ mặc đồ đen và đeo kính râm, cầm đầu là một chiếc thuyền du ngoạn ngỗng trắng lớn. Trước mũi thuyền là một vệ sĩ khôi ngô vạm vỡ, một tay đang ấn vào đầu con ngỗng còn tay còn lại thì cầm một cái loa. Thấy cô nhìn tới, tên vệ sĩ đó hét to: "Ông anh mặc váy liền áo màu xanh kia, tôi xin trịnh trọng thông báo với anh rằng anh đã bị bao vây rồi, đừng phản kháng một cách vô ích nữa, mau bó tay chịu trói đi!"

Nhìn thấy trận thế này, Cố Lam trợn mắt há hốc mồm.

Quần chúng xung quanh cũng đứng hóng hớt, một bác gái tay đang cầm quạt hưng phấn giải thích với những người bên cạnh: "Chao ôi, bộ phim này thú vị thật đấy!"

"Bọn họ đang quay loại phim gì vậy!"

Cố Lam giờ mới nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Khi nhìn thấy các vệ sĩ đuổi tới, cô vừa chạy vừa hét lên: "Cứu với! Giúp tôi báo cảnh sát với, cứu tôi với!"

Quần chúng xung quanh nghe xong thì thấy mù mờ.

Trên đời này lại có loại tội phạm hung hăng càn quấy như thế này à?

Với chi phí cao, kỹ thuật cao và độ khó cao như vậy, trông không hề giống bắt người chút nào mà giống như đang đóng phim thì đúng hơn.

Nghe được lời Cố Lam nói, một thanh niên sực tỉnh, vỗ tay giống như chợt hiểu ra: "Kịch bản sát*!"

*Kịch bản sát: Một trò chơi nhập vai phá án trong đó người chơi có nhiệm vụ tìm ra kẻ sát nhân.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người thanh niên, người thanh niên đó giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: "Đây nhất định là đang chơi kịch bản sát theo dạng nhập vai đắm chìm vào kịch bản! Những người này đều là NPC! Đây đều là tình tiết trong kịch bản!"

Sau khi hiểu ra rồi, mọi người đều nhao nhao lấy điện thoại di động ra quay chụp. Sau khi theo dõi cảnh rượt đuổi và vào khoảnh khắc Cố Lam bị bắt, bọn họ thậm chí còn vỗ tay hoan hô.

Cố Lam chạy đến sức cùng lực kiệt, cô bị Vương Cương và hai vệ sĩ khác đè ở trước mặt Tần Tu Nhiên. Vương Cương đỏ mặt thở hổn hển, kích động nói: "Cậu chủ, bắt được rồi!"

Tần Tu Nhiên nhìn Cố Lam thở hồng hộc thì hếch cằm hướng về phía sau chiếc xe thương mại và ra lệnh: "Mang cả xe đạp và người đi theo tôi."

"Vâng ạ!"

Nói xong, Vương Cương dẫn người ấn Cố Lam vào chiếc xe thương mại phía sau.

Chiếc xe thương mại này còn cao cấp hơn những chiếc xe van mà Cố Lam đã từng ngồi. Mỗi người ngồi một ghế, Cố Lam ngồi một mình ở một bên bị vệ sĩ bao vây xung quanh. Tim cô đập rất nhanh, cô đặt đôi tay run rẩy lên tay vịn và mò lấy một chai nước.

Vương Cương đang ngồi cạnh nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm cô qua cặp kính râm: "Anh muốn làm gì?"

"Không làm gì cả!"

Cố Lam lập tức lên tiếng.

Vương Cương không tin, anh ấy truy hỏi không dứt: "Có phải anh muốn báo cảnh sát hay không?"

"Không!" Cố Lam lập tức thề: "Tôi tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy."

"Vậy tay của anh đang làm gì vậy?"

Vương Cương nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên tay vịn của cô, Cố Lam cũng rất mù mờ.

Làm gì cơ? Cô đang làm gì á? Cô chỉ là đang nhúc nhích một chút thôi mà.

"Tôi tôi..." Cố Lam sợ đến mức run rẩy, phải một lúc lâu cô mới hỏi một câu: "Nước này là miễn phí à?"

Vương Cương im lặng, ánh mắt nhìn chai nước khoáng đang đặt trên tay vịn của cô một lúc lâu rồi mới gật đầu: "Anh uống đi, uống nhiều vào."

Uống vào lên đường cho tốt.

Không hiểu sao mấy từ đó chợt xuất hiện trong đầu Cố Lam.

Cô run rẩy cầm chai nước lên ôm vào lòng, hoàn toàn từ bỏ ý định lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại và suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của mình.

Gút mắc giữa cô và người đàn ông này chỉ giới hạn ở bộ âu phục một triệu kia. Anh giàu như vậy, chắc có lẽ cũng sẽ không vì một triệu mà làm gì cô đi.

Chắc chắn anh chỉ tức giận thái độ của cô, tức giận vì bị cô lừa dối, đợi một lúc sau cô sẽ xin lỗi anh hẳn hoi...

Trong đầu cô bây giờ hoàn toàn là nghĩ về cách xin lỗi anh thế nào, sắp xếp câu từ ra sao.

Màn đêm dần buông xuống, chiếc xe đi về phía trước càng lúc càng xa, tâm tình của cô cũng theo đó mà trở nên căng thẳng. Cô ôm chặt lấy chiếc túi xách không ngừng tự an ủi mình.

Hiện đang là xã hội được cai trị bằng pháp luật, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Xe chạy một mạch đến vùng ngoại thành cuối cùng dừng lại ở một nơi hoang vu không người ở.

Cố Lam nhìn thấy tình cảnh này thì nuốt một ngụm nước bọt, đang tìm cơ hội lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra thì nghe thấy một tiếng "bíp", Vương Cương mở cửa xe nhảy ra ngoài rồi quay đầu gọi cô: "Mau lên!"

"Ồ ồ."

Cố Lam vội vàng theo sau, cô thò đầu ra khỏi buồng xe.

Vừa ra khỏi cửa xe, một tia sáng đâm thẳng vào hai mắt cô. Theo bản năng cô che mắt lại, sau khi thích ứng được cô mới nhìn rõ đó là Tần Tu Nhiên.

Đèn xe phía sau anh bật sáng, khiến cả người anh dường như đang phát ra ánh hào quang làm chói mù mắt cô.

"Dẫn anh ta tới đây."

Tần Tu Nhiên vẫy tay một cái, Cố Lam đã bị hai người đàn ông cường tráng một trái một phải nhấc bổng lên rồi kéo thẳng đến trước mặt Tần Tu Nhiên và ném về phía trước.

Trong nháy mắt lúc rơi xuống đất, cô liền nhào tới ôm lấy chân Tần Tu Nhiên: "Ông chủ!"

Tần Tu Nhiên sợ hết hồn, liều mạng giãy dụa muốn hất chân cô ra: "Buông ra, buông ra! Anh buông ra cho tôi!"

"Ông chủ, tôi sai rồi." Cố Lam ngửa gương mặt đang khóc lóc lên: "Lần trước tôi không nên lừa gạt anh, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh! Xin anh đừng giết tôi."

Nhìn nước mắt của Cố Lam vừa nói là tới như thế này khiến Tần Tu Nhiên sửng sốt trong chốc lát.

Sau đó anh phát hiện ra rằng dường như có một thứ gì đó không nên bám đã bám dính vào chân mình.

Anh vô thức thốt ra: "Phụ nữ?"

Cố Lam cực kỳ căng thẳng, cô hoàn toàn không ý thức được chuyện làm cách nào mà anh phát hiện ra cô là phụ nữ. Cô ôm chặt lấy chân Tần Tu Nhiên, gật đầu: "Tôi là nữ."

Tần Tu Nhiên ngẩn người, trong đầu anh hiện giờ hoàn toàn là suy nghĩ chuyện này làm sao có thể, tại sao sẽ như vậy chứ?

Đợi đến khi anh phản ứng lại được, anh càng đẩy Cố Lam mạnh hơn, kích động nói: "Mau buông chân tôi ra! Cô buông ra!"

"Tôi không buông, ông chủ, anh không tha thứ cho tôi thì tôi sẽ không buông. Anh để cho tôi đi đi, tôi nhất định sẽ trả lại tiền mà..."

"Đừng nói nữa!" Tần Tu Nhiên khẽ quát một tiếng: "Cô cho rằng tôi bắt cô tới đây là vì tiền sao?"

Nghe vậy, Cố Lam rất sửng sốt. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, hai mắt nhòe mascara nhìn Tần Tu Nhiên: "Vậy nếu không thì tại sao?"

Thấy cô bình tĩnh lại, Tần Tu Nhiên hít sâu một hơi.

Anh quay đầu nhìn Vương Cương, quơ tay: "Đi đào một cái hố đi."

Trong lòng Vương Cương run lên lại không dám hỏi nhiều nên vẫn là làm theo lời anh nói: "Vâng."

Đào hố...

Cố Lam nghe vậy thì trái tim lạnh giá ngay lập tức, thậm chí cô còn cảm thấy người cô cũng sắp lạnh luôn rồi.

Tần Tu Nhiên liếc mắt không để lại dấu vết nhìn thấy dáng vẻ đang bị sốc của cô thì cuối cùng đã hoàn hồn lại sau cơn hoảng loạn khi bị cô đột nhiên mạnh mẽ nhào tới vừa rồi, lạnh lùng nói: "Buông ra."

"Ông..."

"Cô không buông thì tôi sẽ cho người đến kéo cô ra."

Cố Lam buông ra ngay lập tức.

Tần Tu Nhiên hài lòng hừ một tiếng, cúi đầu phủi quần chỗ mà Cố Lam đã chạm vào, sau đó ưu nhã xoay người ngồi xuống.

Ngồi ở trên một cái ghế đẩu nhỏ.

Thực ra anh cũng không muốn ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ này, chỉ là Vương Cương nói với anh là do ra ngoài vội quá nên chỉ mang cái ghế này.

Vì để thể hiện rõ ra sự khác nhau giữa thân phận của hai người tạo áp lực cho cô nên anh nhất định phải ngồi.

Anh để bản thân hoàn toàn quên mất đây chỉ là một chiếc ghế đẩu nhỏ mà có chút khí thế nhìn chằm chằm vào Cố Lam đang ngồi trên mặt đất kinh ngạc nhìn anh, cơn gió đêm vi vu thổi qua, anh lạnh lùng lên tiếng.

"Bây giờ, tôi hỏi cô trả lời, nếu như cô nói dối..." Tần Tu Nhiên dừng một chút, nhìn về phía đám người đang đào hố ở bên cạnh.

Cố Lam nín thở nhìn nụ cười dịu dàng đến mức bi3n thái của người đàn ông trước mặt mình.

Giọng điệu nói chuyện của Tần Tu Nhiên tuy rất nhẹ nhưng cũng rất đáng sợ, anh dịu dàng thầm thì: "Tôi sẽ chôn sống cô ngay tại chỗ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.