Từ lúc có ý định rời khỏi Khương Hồ chu du viễn xứ, Mạc Tuyệt đã có ý mang theo Mạc Ương, mang theo một đứa trẻ vừa sinh ra đã mất phụ thân. Không biết ở trên trời, Ương Thương có nhìn thấy cốt nhục duy nhất của mình hay không.
Giờ Mạc Ương đã một tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn hồng đã bắt đầu hiện đường nét của Ương Thương, lúc bé trông thấy Mạc Tuyệt sẽ cười khanh khách không ngừng.
Thật ra, trí nhớ của trẻ con rất kém, không phải thấy ai cũng nhớ rõ trong đầu, nhưng với Mạc Tuyệt, mỗi lần y tới, bé đều có thể nhận ra.
Vừa nhìn thấy bé, Mạc Tuyệt đã thấy lòng mình ấm hẳn, gọi khẽ, “Ương Nhi!”
“Đa đa (1) …” Giờ đứa nhỏ ấy đã học được từ đa đa, bé vươn đôi tay nhỏ nhắn, tròn trịa về phía Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt ôm bé, hôn lên khuôn mặt bé nhỏ.
“Đi du ngoạn khắp nơi với đa đa nha?” Mạc Tuyệt đùa với bé trong lòng, nói.
Mạc Ương không biết Mạc Tuyệt đang nói gì, chỉ cọ cọ vào lòng Mạc Tuyệt. Bé chỉ biết đa đa đi đâu, bé sẽ theo tới đó. Bấy giờ, ngoài Ngọc Băng, Ngọc Sương, Mạc Tuyệt chỉ mang theo người hầu cho Mạc Ương, may mà Mạc Ương đã cai sữa, nếu không còn phải mang theo một nhũ nương thì đúng là khó thật.
Mạc Ương luôn bám theo Mạc Tuyệt, phải là Mạc Tuyệt ôm mới được. Ngọc Băng thấy Mạc Tuyệt vất vả, định đón lấy bé, nào ngờ tiểu Mạc Ương lại không chịu, ôm chặt Mạc Tuyệt không buông.
“Không sao đâu, ta cũng không thấy mệt!” Mạc Tuyệt vuốt mái tóc loe hoe mấy sợi của Mạc Ương, nói với Ngọc Băng.
Ngọc Băng cũng chỉ đành nói: “Nhưng mà hoàng tử Nhứ Nhi… cũng chưa thấy công tử để tâm như vậy!”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ Mạc Tuyệt lại không cười. Ngọc Băng thè lưỡi, ý thức được chuyện mình đã nói sai rồi.
“Ta nợ Ương đại ca!”
Ngọc Sương nhìn thoáng qua Ngọc Băng đang ảo não, vỗ vỗ Mạc Ương còn đang mải mê chơi đùa ngón tay mình, nói: “Nếu Ương Thương công tử ở trên trời có linh thiêng, trông thấy cảnh công tử và Ương Nhi ở cùng thế này, nhất định rất vui!”
Mạc Tuyệt thở dài, “Ta chỉ muốn nuôi dưỡng Ương Nhi lớn khôn, thoái ẩn giang hồ, không để nó tiếp xúc với thế sự nữa!”
“Vậy, giờ chúng ta nên đi đâu trước đây?” Ngọc Sương không tin Mạc Tuyệt có thể bỏ mặc Kha Phượng Viêm, vì Mạc Tuyệt đã từng nói, sẽ giúp Kha Phượng Viêm đoạt thiên hạ này.
“Trước lúc tới đây, ta đã thấy một trấn nhỏ, ở đó cũng coi như yên tĩnh! Chúng ta đi về phía Nam thôi!” Mạc Tuyệt cầm cái trống bỏi, lắc nhè nhẹ, hấp dẫn lực chú ý của Mạc Ương, “Vừa mới đại chiến xong, giờ Kha triều và Kỳ triều đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức!”
Giờ này chắc Kha Phượng Viêm đã trở về chấn chỉnh binh lực, rút kinh nghiệm cho thất bại lần này. Còn phía Kỳ triều, giờ đang tiêu hóa miếng mồi ngon, đến cả chuyện Chúc Liên áp chế hoàng hậu cũng đã rơi vào tai Mạc Tuyệt, đứa nhỏ ấy, giờ đã trưởng thành, đã có năng lực đảm đương một phía rồi.
Không nói nên lời là vui hay không vui, nhưng Mạc Tuyệt cũng biết, Chúc Liên đã không còn là đứa nhỏ nấp phía sau y nữa, giờ hắn đang ở một quốc gia khác, cũng đang giãy giụa sống còn trong chốn hậu cung đen tối, những gì y đã dạy, không biết có ích cho hắn hay không.
Đến một ngày nào đó, Kha triều và Kỳ triều giao tranh, Chúc Liên sẽ thế nào đây?
“Sao công tử lại thở dài?” Ngọc Sương thấy dường như Mạc Tuyệt đang sầu não, lo lắng.
“Không, ta chỉ cảm khái chút thôi!” Mạc Tuyệt nhìn cảnh sắc ngoài của sổ, lòng lại chẳng thoải mái chút nào.
Sau khi trở lại Kha triều, Kha Phượng Viêm đã thay đổi không nhỏ về mặt chính trị, phía quân đội cũng thế. Hắn ra sức dùng người mới, cho nhiều tài sĩ có cơ hội đại triển hoành đồ. Mỗi ngày hắn đều rất bận rộn, những việc lớn nhỏ ở Kha triều, chỉ cần có thể làm, hắn đều đích thân làm, về phía quân đội, hắn cũng không để chậm trễ, tăng nhiều quân lương, để các tướng sĩ yên tâm huấn luyện.
Không phải Kha Phượng Viêm không muốn nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần dừng một chút, hắn sẽ nhớ tới Mạc Tuyệt. Hắn muốn sớm thống nhất thiên hạ này, như vậy thì hắn đã có thể nhanh chóng đoàn tụ với Mạc Tuyệt. Trong khoảng thời gian đó, hắn không thể đi tìm Mạc Tuyệt, cũng không dám đi tìm y. Hắn muốn cho cả hai một cơ hội thả lỏng tinh thần, vì hắn biết, giờ này, chắc Mạc Tuyệt còn hận hắn lắm.
Mỗi đêm, Kha Phượng Viêm vẫn tới tẩm cung Mạc Tuyệt nghỉ ngơi, nằm trên chiếc giường còn vương hơi thở của Mạc Tuyệt, hắn sẽ mơ về Mạc Tuyệt. Trí nhớ của hắn đã khôi phục, tình cảm thiếu thời, thiếu niên đắc ý, đã trở về bên hắn. Hơn nữa, nhiều năm qua ở cạnh, lại càng khắc sâu vào lòng hắn hơn.
Mới đầu, Mạc Tuyệt rất ngây ngô, thuần khiết. Nhưng bảy năm rồi, Mạc Tuyệt cũng yêu mị, động lòng người hơn. Bất kể là Mạc Tuyệt nào, Kha Phượng Viêm đều nhớ, đều khiến hắn yêu hết lòng.
“Tuyệt Nhi…” Kha Phượng Viêm thường hay nằm mơ, thậm chí đêm đêm hắn còn không ngừng thì thào tên Mạc Tuyệt. Tiểu Đông Tử đứng ngoài bức mành hầu hạ, chỉ có thể thầm thở dài trong bụng.
Trong mộng, Mạc Tuyệt không bao giờ chịu tới gần Kha Phượng Viêm, hắn muốn vươn tay ra bắt lấy y, lại bị y phất ống tay áo vứt sang bên. Hắn muốn nói chuyện với Mạc Tuyệt, Mạc Tuyệt lại thổi sáo, không nghe hắn nói câu nào. Kha Phượng Viêm không thể chạm vào Mạc Tuyệt, không thể nói chuyện với y, hẳn chỉ có thể đứng ở một khoảng xa nhìn y, nhìn dung nhan tuyệt diễm đang mỉm cười, nhìn đôi ngươi ấy đang tỏa sáng. Kha Phượng Viêm có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại trong lòng. Nhưng, sao Mạc Tuyệt càng đi càng xa? Hắn muốn đuổi theo, lại phát hiện mình chẳng thể nhấc chân lên được.
“Tuyệt Nhi… Tuyệt Nhi… đừng đi, chờ ta một chút…” Kha Phượng Viêm gọi bóng lưng ngày một xa dần.
Bấy giờ bóng Mạc Tuyệt đã trở nên mơ hồ, y xoay người qua, cũng không biết là có phải đang nhìn Kha Phượng Viêm hay không, “Phượng Viêm, sao ngươi không đuổi theo?”
“…Ta, ta đi không được…” Kha Phượng Viêm nhéo mạnh lên chân mình, muốn bước đi.
Mạc Tuyệt nghiêng đầu, đôi mắt nhìn Kha Phượng Viêm đã bắt đầu bất mãn, “Sao lại đi không được?”
Kha Phượng Viêm nhìn xuống chân, rỗng tuếch, chẳng có thứ gì trói buộc hắn cả, nhưng không hiểu vì sao, hắn lại đi không được.
“…Tuyệt Nhi, ngươi quay lại được không?”
Mắt Mạc Tuyệt đã phiếm hồng, “Ta chờ ngươi ở đây, mau tới đi!”
Kha Phượng Viêm liều mạng đưa tay về phía y, “Tuyệt Nhi ngoan, quay về đây, quay về nơi này, chúng ta sẽ ở cùng nhau!”
“Phượng Viêm, ta sẽ chờ ngươi một lát, nếu ngươi không đuổi theo, ta sẽ đi đấy!” Mạc Tuyệt đứng đó, không chịu quay lại.
Kha Phượng Viêm toát mồ hôi, nhưng lại không cách nào nhấc được chân. Mạc Tuyệt đi, cách hắn ngày một xa.
“Đừng đi, Tuyệt Nhi, ngươi đừng đi!” Kha Phượng Viêm hô to, “Chờ ta, chờ ta!”
Trong mắt Mạc Tuyệt đã bắt đầu ứa lệ, “Tại sao luôn là ta chờ ngươi? Tại sao đến cuối cùng ta cũng không đợi được ngươi? Tại sao đã như vậy rồi ngươi còn muốn ta trở về?”
Tại sao? Ba câu tại sao ấy đã đủ khiến Kha Phượng Viêm im lặng. Bóng Mạc Tuyệt đã bắt đầu khuất dần, Kha Phượng Viêm rất sợ, rất sợ, giống như vĩnh viễn không thể tìm lại Mạc Tuyệt nữa. Trước lúc hoàn toàn biến mất hẳn, Mạc Tuyệt đã nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi mắt bi thương…
“Tuyệt Nhi!!!” Cuối cùng Kha Phượng Viêm cũng nhấc được chân lên, hắn vươn tay ra, nhưng cũng chỉ chạm được vào giọt nước mắt lạnh lùng của Mạc Tuyệt… Mạc Tuyệt, đã biến mất.
Giấc mộng chấm dứt, Kha Phượng Viêm cũng đã tỉnh lại. Hắn đưa hai tay ôm lấy cái trán đổ đầy mồ hôi, cười ha hả.
Ba câu tại sao trong mộng, Kha Phượng Viêm không thể trả lời, bởi vì, đúng thật là hắn đã phụ Mạc Tuyệt. Giấc mộng đó chính là bức tranh minh họa giữa hai người trong mấy năm qua.
Câu đầu tiên Mạc Tuyệt hỏi, ‘Phượng Viêm, sao ngươi không đuổi theo?’ Chính là chỉ lúc Kha Phượng Viêm mất trí nhớ đã bắt đầu rời xa y.
Câu thứ hai Mạc Tuyệt hỏi, ‘Sao lại đi không được?’ Là chỉ trong suốt bảy năm qua Mạc Tuyệt vẫn luôn không hiểu tại sao Kha Phượng Viêm lại chẳng nhớ được y.
Câu thứ ba Mạc Tuyệt nói, ‘Phượng Viêm, ta sẽ chờ ngươi một lát, nếu ngươi không đuổi theo, ta sẽ đi đấy!’ là chỉ mỗi một lần Mạc Tuyệt thất vọng, đều lấy nó an ủi mình. Y luôn tự nhủ với lòng là đợi thêm một lát nữa, đợi mãi, đã đợi bảy năm.
Ba câu ‘Tại sao’ cuối cùng, là tiếng thốt của Mạc Tuyệt khi biết được tất cả chân tướng, y sa sút tinh thần, y muốn rời khỏi Kha Phượng Viêm.
Tất cả những chuyện đó, Kha Phượng Viêm đều hiểu, nhưng cũng đã quá muộn. Cho dù có hối hận đi chăng nữa, nhưng có ích gì? Người đã đi rồi, tâm cũng mất, như vậy, cuối cùng hắn có được thứ gì đây?
Giấc mộng như thế, không phải lần đầu tiên hắn thấy. Hắn vĩnh viễn quên không được vẻ mặt bi thương của Mạc Tuyệt trong mộng, quên không được giọng điệu chất vấn của Mạc Tuyệt trong mộng, quên không được giọt lệ lạnh lùng của Mạc Tuyệt trong mộng…
Kha Phượng Viêm tựa vào đầu giường, úp mặt trong bàn tay, tự mình cảm nhận mùi vị bi thương. Người ta thường bảo, đêm khuya là lúc con người ta yếu ớt nhất, đó là vì đêm khuya quá tĩnh lặng chăng? Vì đó là lúc tất cả mọi người đều chìm trong giấc mộng cả sao? Tự cổ, đế vương là người cô đơn nhất, cảm giác đó, trước đây Kha Phượng Viêm không nhận thấy, nhưng hiện tại, nỗi cô đơn ấy đã sắp xé nát hắn rồi. Nó giống như một con mãnh thú hút lấy linh hồn hắn, xé nát thân thể hắn, cảm giác đau đớn đó, đau thấu tâm can, đau tận linh hồn.
Ban ngày, hắn là vị vua kiệt xuất trong mắt chúng quần thần, là phu quân uy nghi của các hậu phi, là phụ hoàng uy nghiêm trong lòng các hoàng tử, mỗi một vai trò, hắn đều diễn rất tốt. Chỉ có ban đêm, chỉ có ở gian phòng của Mạc Tuyệt, mới có thể khiến hắn an tĩnh lại, tháo bỏ hết những chiếc mặt nạ giả tạo ấy.
Thì ra trong lúc mất trí nhớ, tất cả những chuyện đó đều không quan trọng. Thì ra đến lúc nhớ lại, hắn cũng sẽ đau tới thế.
Trời, đã sắp sáng. Nhịp sống buổi sáng bắt đầu men theo cánh cửa sổ, chui vào trong phòng.
“Tiểu Đông Tử!” Kha Phượng Viêm lấy tay ra, nói với tâm phúc vẫn luôn chờ đợi bên ngoài, “Trẫm muốn thay y phục!”
“Dạ!” Ngay khi Kha Phượng Viêm vừa thức, Tiểu Đông Tử cũng đã hay, nhưng hắn lại không thể bước vào quấy rầy Kha Phượng Viêm, vì hắn biết Kha Phượng Viêm đang nhớ Mạc Tuyệt. Giờ nghe Kha Phượng Viêm bảo muốn thay quần áo, hắn biết, hôm nay Kha Phượng Viêm đã khôi phục lại bình thường. Nếu vậy, hắn cũng thở phào một hơi.
Kha Phượng Viêm siết chặt tay, hủy đi giọt nước mắt còn vương trên đấy.
Chú thích:
(1) Đa đa: Là ba ba á, để thể nghe cho cổ đại tí =))