Sở Thanh Dật vừa đi khỏi, Kha Phượng Viêm đã cho người đón Minh Hề vào cung. Với Kha Phượng Viêm, Minh Hề vẫn còn có chút sợ hãi, hơn nữa tối qua Sở Thanh Dật lại hù y như vậy, thành ra sáng nay y đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Kha Phượng Viêm không hề bạc đãi y, những món ăn món dùng đều là thứ tốt nhất, lại còn sắp xếp cho y ở gần cung Lưu Đan. Minh Hề ngoan ngoãn chờ Sở Thanh Dật trở về, vì giờ phút này, trong lòng y, chỉ nghĩ tới chuyện Sở Thanh Dật sẽ làm được chuyện đã hứa với mình.
Buổi tối, ngay khi Minh Hề định đi ngủ, thì Lưu Đan bước vào cung y.
“Không phiền tới Minh Hề công tử nghỉ ngơi chứ?” Lưu Đan đi vào phòng ngủ của y, cười nói.
Minh Hề cũng không biết Lưu Đan là ai.
“Tại hạ Lưu Đan, là Lưu Tích tiên sinh của bệ hạ!” Lưu Đan tự báo danh tính mình.
Biết Lưu Đan là nam phi của Kha Phượng Viêm, Minh Hề bước xuống giường, “Lưu Tích tiên sinh tới đây có gì không?”
Lưu Đan thấy Minh Hề quả như lời đồn, mang một chút thanh ngạo trong người, cười nói: “Nghe nói mấy ngày rồi công tử không dùng cơm!”
Minh Hề buồn bực, nhìn Lưu Đan, y không biết hắn có ý gì.
Lưu Đan khoát tay ra hiệu cho mấy thái giám phía sau, tức thì, bọn họ mang từ ngoài vào một bàn thức ăn. Hương thơm truyền tới, nhưng với Minh Hề mà nói, đúng là có chút buồn nôn.
Minh Hề quay đầu đi, cau mày. Lưu Đan đến trước mặt Minh Hề, híp mắt, nói: “Dùng bữa đi, Minh Hề công tử!”
“Ta ăn không vô!” Minh Hề không có nói sai, thật sự là y ăn không vô, một là mấy hôm rồi y ăn không được bao nhiêu, hai là vì nguyên nhân trong lòng, nỗi nhớ về tỷ tỷ, khiến y mất đi cảm giác đói khát.
“Aizz, Minh Hề công tử tội gì phải vậy!” Lưu Đan thở dài, “Thân thể này là của công tử, tuyệt thực rồi, người chịu tội cũng chính là công tử thôi!”
Bị người khác phát hiện mình tuyệt thực, Minh Hề khó chịu, cúi đầu. Bấy giờ, Lưu Đan cũng đã kéo y ngồi vào bàn, đưa bát qua cho y, “Mời dùng!”
Bị thái độ tưởng chừng như tôn kính nhưng thật ra là uy hiếp ấy chọc giận, Minh Hề đẩy bát qua một bên, không ăn.
Lưu Đan lại đưa tới tay Minh Hề lần nữa, y không nhận. Cái dáng vẻ quật cường ấy cũng khiến Lưu Đan thấy thú vị, nhưng cho dù có thú vị tới đâu đi nữa thì đó cũng chỉ là một con mèo nhỏ không biết nghe lời, không dạy bảo thì không được.
Lưu Đan buông bát xuống, nói với mấy thái giám đang đợi lệnh, “Hầu hạ Minh Hề công tử dùng bữa!”
“Ngươi nói cái gì?” Minh Hề kinh hãi.
Hai gã thái giám bước tới áp chế Minh Hề, gã thứ ba bưng bát cháo nóng đi về phía trước, muốn ép Minh Hề ăn vào.
“Các ngươi dám đụng vào ta!” Thấy thế, Minh Hề tức giận đến mặt đỏ bừng, quát.
Lưu Đan bảo gã thái giám ấy ngừng lại, nói với Minh Hề, “Bọn họ chỉ muốn mời Minh Hề công tử dùng cơm thôi!”
“Ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ bị phạt sao?”
Nghe vậy, Lưu Đan bật cười, “Ai sẽ phạt bổn quân đây? Hoàng thượng à? Hoàng thượng lấy cớ gì phạt bổn quân? Chẳng lẽ công tử nghĩ, hoàng thượng sẽ vì công tử mà trách phạt bổn quân sao?”
“Ta là tiền quân chủ Tây quốc, cho dù có rơi vào cảnh phải làm tù binh cũng không thể để ngươi sỉ nhục như thế!” Minh Hề thẹn quá hóa giận.
“Ha ha ha,” Lưu Đan nhìn Minh Hề, “Công tử hiểu lầm rồi, bổn quân không hề có ý sỉ nhục công tử! Chỉ là, trước lúc đi, Sở đại nhân có nhờ bệ hạ lo lắng cho công tử. Nếu công tử không chịu ăn, sức khỏe sẽ rất kém!”
Lưu Đan lấy bát cháo nóng qua, “Bổn quân sẽ hầu công tử ăn hết bát cháo này. Tin rằng, sau khi dùng xong, công tử cũng sẽ không tuyệt thực nữa!”
Không để cho Minh Hề có cơ hội phản kháng, Lưu Đan điểm hai huyệt vị của y, ép y há miệng ra, sau đó… đổ cháo vào. Bấy giờ, hai gã thái giám nọ cũng đã giữ chặt Minh Hề, không để y cử động. Bị kẻ khác cưỡng chế, ép ăn như thế, Minh Hề cực kỳ ủy khuất, y nghĩ tới cảnh mình đã mất nước, nghĩ tới cảnh bị người tỷ tỷ yêu thương nhất vứt bỏ, nghĩ tới cảnh bị người ép uổng như hiện giờ, mấy giọt lệ bên khóe mắt Minh Hề không ngừng tuôn xuống.
Lưu Đan cũng không vì đối phương khóc mà mềm lòng, hắn ép xong một bát cháo mới thu tay lại. Cuối cùng, Minh Hề ngã xuống đất, nôn khan một trận.
“Ngươi nên biết, đây là hậu cung, là giang sơn Kha triều, mà thân phận của ngươi là gì, ngươi cũng phải hiểu!” Giọng của Lưu Đan vừa lạnh lùng, vừa lãnh khốc, “Nếu như vì ngươi mà ảnh hưởng tới triều ta, bổn quân sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi. Tới lúc đó, e là đến cả Sở đại nhân cũng không bảo vệ được cho ngươi đâu!”
Tự tôn của Minh Hề không cho phép y ngã trên đất như thế, y nén xuống cảm giác khó chịu trong dạ dày, bám thành bàn đứng dậy. Lau lau khóe miệng, y nhìn Lưu Đan bằng ánh mắt lạnh lùng, “Đạo lý ăn nhờ ở đậu tất nhiên là ta hiểu, hôm nay ngươi đối xử với ta…”
Lưu Đạn lập tức cắt ngang, “Bổn quân chỉ dạy ngươi chút phép tắc trong cung thôi, nếu ở Sở phủ ngươi không biết quy biết củ, vậy hoàng thượng đón ngươi vào cung cũng là phúc khí của ngươi!”
Minh Hề chấn động, ý của câu đó, chẳng lẽ Kha Phượng Viêm muốn thu y làm nam phi?
Lưu Đan đi tới gần Minh Hề, nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Bổn quân cũng không ngại chuyện tự mình dạy dỗ ngươi đâu!”
“Ta không muốn làm nam phi!” Minh Hề hét lớn.
Chuyện này sao có thể chứ! Dù gì thì y cũng từng là quân chủ Tây quốc, sao có thể làm hậu phi cho người khác chứ?
“Aizz!” Lưu Đan thở dài, “Ở hậu cung thì nhất định phải làm nam phi sao?”
Để lại một câu nói nước đôi, Lưu Đan liền rời khỏi đó. Lúc đi tới cửa, đột nhiên hắn xoay người lại, “Sau này mong là Minh Hề công tử ngoan ngoãn dùng cơm, đừng để Sở đại nhân khó xử. Chờ Sở đại nhân trở về, sẽ đón công tử về phủ. Hy vọng Minh Hề công tử hiểu, chuyện ăn uống của công tử đã quấy nhiễu tới tâm phúc của hoàng thượng!”
Câu nói của Lưu Đan, ý tứ uy hiếp đã lộ rõ mười phần, chuyện này, Minh Hề cũng hiểu. Đấy là Kha Phượng Viêm đang cảnh cáo y, Sở Thanh Dật là thần tử đắc lực của hắn, nếu như y làm ảnh hưởng tới Sở Thanh Dật, như vậy, y không thể không chết.
Chuyện Minh Hề tuyệt thực khiến Sở Thanh Dật lo lắng, suốt ngày nghĩ cách để Minh Hề dùng cơm, việc này Kha Phượng Viêm đã biết rõ ràng, cho nên mới phái Lưu Đan tới diễn một màn đút cháo. Vì Minh Hề muốn an táng cho Mi Chỉ, Sở Thanh Dật đã tới Kỳ triều. Một Sở Thanh Dật không lý trí như vậy, khiến Kha Phượng Viêm lo lắng, cho nên hắn mới đón Minh Hề vào cung, mục đích là để y nhận ra một sự thật, chỉ cần Kha Phượng Viêm nói một câu, Minh Hề sẽ không sống yên ổn.
Minh Hề lui tới góc giường, cuộn tròn bên trong. Y rất muốn khóc, nhưng y lại chẳng biết mình nên khóc vì chuyện gì. Khóc vì mất nước, hay khóc vì đã mất đi tỷ tỷ? Hoặc là khóc vì Sở Thanh Dật hôm qua vẫn còn ôm y? Y không biết.
Chiêu này của Kha Phượng Viêm đúng thật là thâm độc, nhưng trước tình huống người là dao thớt, ta là cá thịt đó, Minh Hề cũng chỉ biết chịu đựng. Về sau, y không tuyệt thực nữa, chỉ là, y sẽ không dùng cháo.
Trong hoa viên trước Thái Dịch cung.
Lưu Đan uống ngụm Hoa Điêu tốt nhất, mắt xoay xoay, nhìn Kha phượng Viêm, “Hoàng thượng, rượu Hoa Điêu này đúng là ngon thật!”
Kha Phượng Viêm nâng chung rượu lên, nhấp một ngụm, “Đồn rằng Hoàng quý quân thích Hoa Điêu, thật ra đều vào bụng ngươi cả rồi!”
“Ha ha ha, Hoàng quý quân thường tặng Hoa Điêu cho thần!” Lưu Đan từng nấp bên người Mạc Tuyệt, khiến ai cũng tưởng hắn là người của Hoàng quý quân, nào ngờ, hắn lại là người của hoàng thượng.
“Đúng là tên bợm rượu!” Kha Phượng Viêm biết học vấn của Lưu Đan, cũng biết người này thích nhất là rượu Hoa Điêu.
“Hoàng thượng không phong thần là tửu tiên sao?” Trông Lưu Đan cứ như đã say rồi, nhưng thật ra, có thể gọi hắn là ngàn chén không say, nhưng xem bề ngoài, lại cứ như đã say bí tỉ.
“Tửu tiên đều là ngàn chén không say, ngươi được à?” Kha Phượng Viêm lắc đầu, nói: “Ngươi phải dùng cái vẻ say ngà này để che đậy hai mắt thế nhân!”
Lưu Đan cười to, lại rót thêm một chung khác, “Nếu hoàng thượng muốn đi tìm Hoàng quý quân, thần có thể dò đường. Thanh Dật đang bận chuyện ở Kỳ triều, e là khó mà gánh thêm chuyện khác, nếu để ta đi sẽ thích hợp hơn!”
Kha Phượng Viêm lắc đầu, “E là hiện tại y đã không muốn có chút quan hệ gì với người trong cung rồi, cho nên chờ giải quyết xong chuyện Hoành giang, trẫm sẽ đi tìm y!”
Nhưng tìm được thì thế nào đây? Mong được y tha thứ? Hay là xin y tiếp tục ở cùng mình? Mới uống chút rượu, Kha Phượng Viêm đã cảm thấy say.
“Thì ra, uống rượu Hoa Điêu cũng sẽ say!”
“Hoa Điêu không say!” Lưu Đan bắt lấy chung rượu trong tay Kha Phượng Viêm.
“Hoàng thượng về cung nghỉ ngơi đi!” Lưu Đan đỡ Kha Phượng Viêm dậy. Rõ ràng cả hai đều biết đối phương không say, nhưng vẫn dìu nhau đi. Tại sao người muốn say lại không say được?
Nhiều lúc muốn mượn rượu để suy ngẫm chút chuyện về Mạc Tuyệt, nhưng một khi đã say, tỉnh dậy lại chẳng thể nhớ được gì. Tuy nhiên, lúc say, hắn mới có thể không chút do dự, gọi tên y.
Lúc tỉnh, hắn sẽ không làm thế, bởi vì, nếu làm thế, hắn sẽ không khống chế được bản thân mà đi tìm y. Mỗi lần uống Hoa Điêu, Kha Phượng Viêm đều nhớ tới tửu lượng kém cỏi của Mạc Tuyệt, nhớ tới vẻ mặt ửng hồng vì mấy ngụm Hoa Điêu, nhớ đến chút rượu ấy đã làm sóng mắt ai ươn ướt, nhớ tới cái lúc y ngã lên người hắn, không ngừng gọi tên hắn…
Tuyệt Nhi hoặc nhân ấy, Tuyệt Nhi nhiếp hồn ấy, Tuyệt Nhi ấy cứ thế mà mang đi trái tim của hắn…
Tuyệt Nhi, hãy để ta gặp lại ngươi, có được không?