Đụng phải giáo chủ Nam Thiên giáo là chuyện Mạc Tuyệt không ngờ tới, những cơ quan Mạc Tuyệt đã bày ra đều không có tác dụng với hắn, cho nên chuyện hắn quay lại cũng là tất nhiên. Không giống với vẻ lãnh khốc của Kha Phượng Viêm, Lam Dục Quỳnh luôn cười thoải mái, khiến người ta chẳng thể ngờ rằng hắn chính là giáo chủ tà giáo. Trong lòng Mạc Tuyệt, không có thứ gọi là chính phái hay tà phái mà chỉ có nhất kiến như cố. Tuy ban đầu y rất lãnh đạm, nhưng mãi về sau cũng tiến triển khá nhiều. Hai người không bàn chuyện võ lâm, cũng không bàn quốc sự, cả hai chỉ nói những hiểu biết về trời nam đất bắc, thưởng thức tranh vẽ, phẩm rượu, đấu võ.
Lam Dục Quỳnh biết Mạc Tuyệt không phải là một mỹ nhân bình thường, nhưng hắn cũng không hỏi thân phận của y, chỉ cần có thể làm bạn như vậy là tốt rồi. Mạc Tuyệt cũng không muốn nói thân phận của mình cho đối phương biết, để tránh xấu hổ. Ngọc Sương thấy hai người chuyện trò vui vẻ cũng không quấy rầy, Mạc Tuyệt đã vì Kha Phượng Viêm mà sa sút tinh thần bao lâu nay, giờ vui vẻ như thế tất nhiên là chuyện tốt. Tuy nhiên, Mạc Tuyệt có thể hoàn toàn thoát khỏi Kha Phượng Viêm sao?
“Ngươi xem ta mang gì tới nè?” Áo Lam Dục Quỳnh phồng to lên, lại còn ngọ nguậy.
Mạc Tuyệt hiếu kỳ, nhìn nhìn: “Gì vậy?”
Lam Dục Quỳnh kéo thứ không chịu nằm yên trong áo ra, thì ra là một con chồn tuyết. Thân trắng như tuyết, mềm mại, đôi mắt trong suốt tò mò nhìn ngó xung quanh.
“Là chồn tuyết!” Con chồn này cũng không phải tầm thường, nhất là dạng im lặng chịu tiếp cận với người thế này.
“Con chồn của bằng hữu ta sinh một cậu nhóc, ta nghĩ có lẽ là ngươi sẽ thích cho nên ôm tới đây!” Lam Dục Quỳnh đưa vật nhỏ vào lòng Mạc Tuyệt.
“Sao mỹ nhân lại khách khí với ta như vậy?” Lam Dục Quỳnh tỏ vẻ bất mãn, sau lại nói: “Nếu mỹ nhân thật muốn đa tạ ta, vậy…”
Âm cuối kéo dài đầy ý xấu, Mạc Tuyệt híp mắt liếc xéo hắn một cái, giống như đang hỏi, ngươi muốn cái gì.
Lam Dục Quỳnh đưa gương mặt anh tuấn của mình tới trước mặt Mạc Tuyệt, “Mỹ nhân cho ta thơm một cái nha?”
Đối mặt với thái độ sỗ sàng của Lam Dục Quỳnh, Mạc Tuyệt cũng đã quen rồi.
Mạc Tuyệt nở một nụ cười cực kỳ mị hoặc, đôi môi mọng nước kê sát vào, động tác đó khiến Lam Dục Quỳnh như ngừng thở, cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện bao lâu nay rồi sao?
Ngay khi Lam Dục Quỳnh nhịn không được nghiêng người về trước muốn chạm vào đôi môi đỏ mọng đó, hắn chợt thấy khóe mắt đối phương hàm chứa ý bỡn cợt, sóng mắt ma mị đó như vây bắt lấy tâm hồn hắn.
“Tuyệt Nhi…”
“Ha ha…” Mạc Tuyệt cười to đưa con chồn tuyết lên phía trước, tội nghiệp tiểu tử nọ đã hôn phải Nam Thiên giáo chủ.
Lam Dục Quỳnh vừa kịp phản ứng lại, dở khóc dở cười nhìn Mạc Tuyệt đang xem trò vui, không biết nên làm thế nào.
“Aizz, tiện nghi cho tiểu tử này!” Lam Dục Quỳnh gõ gõ lên cái đầu nhỏ của bé chồn, nghiêm trang nói.
“Chẳng lẽ Nam Thiên giáo chủ định thu tiểu tử này làm giáo chủ phu nhân?” Mạc Tuyệt một tay ôm chồn tuyết, một tay vuốt bộ lông mềm mại của nó.
“Ha ha ha!” Lam Dục Quỳnh bước về trước từng bước một, hơi thở phả vào người Mạc Tuyệt, “Trừ phi nó hóa thành hình người!”
Mạc Tuyệt không trốn tránh, mà ngẩng đầu lên nhìn nam tử anh tuấn, nói: “Sao biết nó không hóa thành hình người được?”
Lam Dục Quỳnh nhìn vào mắt Mạc Tuyệt, “Thế gian này có đủ những thứ kỳ lạ, cũng giống như Tuyệt Nhi, giống như hồ tiên hóa thân!”
Bị người khác ví như hồ ly yêu mị, Mạc Tuyệt không giận, ngược lại còn nở nụ cười mị hoặc, “Vậy Dục Quỳnh tin chuyện quỷ quái sao?”
Vươn tay vuốt ve gương mặt tinh xảo trước mặt mình, cảm xúc từ bàn tay như truyền vào lòng hắn, “Tuyệt Nhi là hồ tiên hóa thành người đến ở cùng ta cả đời sao?”
Chẳng những không thấy buồn cười vì câu nói ấy, ngược lại, Mạc Tuyệt thu lại ý cười bên khóe môi, đôi ngươi chứa một ánh sáng mà Lam Dục Quỳnh cũng chẳng rõ đó là gì.
“Cho dù chỉ là mộng ảo, cũng được!” Lam Dục Quỳnh dựa sát vào người Mạc Tuyệt, muốn hôn lên đôi môi đang khép chặt.
Bất chợt, Mạc Tuyệt nắm lấy bàn tay đang vỗ về bên má mình, cọ nhè nhẹ, nhắm hai mắt lại.
Lam Dục Quỳnh không ngờ Mạc Tuyệt sẽ làm như vậy, chẳng lẽ y đã tiếp nhận hắn rồi sao? Ngay khi hắn sắp vui như bay lên trời, Mạc Tuyệt lại thở dài một hơi.
“Hoa trong gương, trăng dưới nước cũng sẽ tan vỡ, cuối cùng thì tiên tử mộng ảo đó cũng phải rời đi!” Mạc Tuyệt mở mắt, chạm nhẹ lên môi Lam Dục Quỳnh một cái.
Nhưng không biết hắn có hiểu được ý của y hay không.
“Cho dù hoa trong gương trăng dưới nước có tan vỡ, nhưng hồi ức cũng đã lấp đầy. Nếu tiên tử muốn rời đi, vậy cứ đi theo là được!” Lam Dục Quỳnh nhìn Mạc Tuyệt bằng đôi mắt sáng ngời, ánh mắt như thế, đã bao lâu rồi không gặp lại?
Mạc Tuyệt lắc đầu, xoay người định đi, vừa tới cửa, bị Lam Dục Quỳnh gọi lại.
“Tuyệt Nhi, ngươi còn chuyện gì không quên được?”
Mạc Tuyệt chấn động, đúng vậy, y còn gì quên không được? Mạc Tuyệt không quay đầu lại, đáp: “Nên buông đều buông cả, chỉ còn lại một lời hứa!”
Hứa sẽ giành được giang sơn cho Kha Phượng Viêm.
Đó là ước định giữa họ, là điều duy nhất khiến y có thể chống chọi trong cung đình, cũng là ràng buộc duy nhất giữa y và hắn.
Chúc Liên là trách nhiệm của y, những ngày Kha Phượng Viêm mất trí nhớ, chuyện Mạc Tuyệt cần làm chính là bảo vệ đứa nhỏ này, đó cũng là lý do duy nhất để Mạc Tuyệt ở lại trong cung.
Ương Thương là người bị y tổn thương, cũng vì y mà mất đi đất nước, cuối cùng còn phải lìa khỏi cõi trần. Y vô ý lừa hắn, nhưng đó cũng là sự thật. Giờ, y dẫn theo cốt nhục duy nhất của Ương Thương, không phải vì chuộc tội, mà có lẽ là một dạng bản năng của nhân tính con người.
Gia La Đức nói yêu y, có lẽ y với hắn rất đặc biệt, nhưng y cũng biết, người mà Gia La Đức yêu khắc cốt ghi tâm chính là Hoa Thi, một người dám yêu không dám nhận.
Còn Lam Dục Quỳnh? Vị giáo chủ tà giáo này đã ở cạnh y mấy ngày, hắn không giống những người khác, hắn không hề nói tới quá khứ y không muốn nhắc, hắn giống như cái mát giữa ngày hè, khiến người ta thoải mái từ thể xác tới tinh thần.
Cũng không phải Mạc Tuyệt không rõ tâm ý của Lam Dục Quỳnh, nhưng, y thật sự có thể bắt đầu thêm lần nữa sao? Nếu có thể, thì cũng không phải hiện tại.
Xoa nhẹ thái dương, Mạc Tuyệt vẫn còn chuyện chưa hoàn thành.
“Công tử…” Ngọc Sương gọi khẽ một tiếng.
“Trong thành có động tĩnh gì không?” Tuy là mấy ngày nay Mạc Tuyệt ở cùng với Lam Dục Quỳnh, nhưng những chuyện cần làm y vẫn không xao lãng.
“Thọ thần của Hoàng văn quân vào ngày mai được tổ chức rất long trọng, khắp thành hân hoan, Kỳ Cảnh muốn dân chúng cùng vui!” Ngọc Sương đáp.
“Hắn cũng tận tâm thật, mai theo ta vào thành xem thế nào!”
“Dạ!”
Hôm sau, Mạc Tuyệt dẫn Ngọc Sương vào nội thành Kỳ triều, quả nhiên như giống như lời Ngọc Sương, trước cửa mỗi nhà đều treo đèn rực rỡ, trên đường còn có các đoàn kịch biểu diễn, không khí vô cùng náo nhiệt.
Mạc Tuyệt dừng chân trước một gian hàng nhỏ, hỏi người bán: “Đại thúc, hôm nay có chuyện gì mà vui quá vậy?”
“Chắc tiểu ca vừa ở xứ khác tới phải không? Hôm nay là thọ thần của Hoàng văn quân, hoàng thượng làm thọ yến cho hắn!” Một nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi đáp.
”Hoàng vân quân điện hạ đúng là được sủng ái thật!” Mạc Tuyệt chọn mấy món đồ chơi.
“Chậc, biết dụ dỗ lắm!” Chủ gian hàng tỏ vẻ khinh thường, “Tuy là bệ hạ không cho bàn tán về Hoàng văn quân, nhưng trong dân chúng có ai không mắng hắn?”
“Sao thế?” Mạc Tuyệt không hiểu.
“Hoàng văn quân là người Kha triều, mà Kỳ triều chúng ta lại không đội trời chung với đám Kha triều đó!” Nói tới đó đại thúc nọ lại kích động, “Dạo trước nước họ chiếm nước phụ thuộc của chúng ta còn chưa tính, sau đó lại còn dùng thủ đoạn hạ lưu phá đê của chúng ta, lúc lũ tràn vào, lương thực đều hỏng hết!”
“Đúng đó!” Thanh niên ở quầy kế bên gật đầu, tức giận, “Nếu không phải bệ hạ mở kho lương, chắc dân chúng ta đã chết đói hết rồi!”
Mạc Tuyệt nhìn vẻ mặt tức giận của hai người họ, lòng lại lo lắng cho Chúc Liên.
“Giờ bệ hạ đang trong giai đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức, sớm muộn gì cũng thu được Kha triều, không để bọn họ quấy rối nữa!” Thanh niên trẻ tuổi nói.
Bấy giờ, Mạc Tuyệt mới phát hiện, rằng dân chúng Kỳ triều đều hận Kha triều thấu xương, nhưng cuộc sống của họ vẫn giàu có, sung túc. Điều này chứng tỏ, Kỳ Cảnh rất biết cách trấn an lòng dân, vừa khiến họ sợ hãi lại vừa khiến họ kính trọng hắn. Theo tình hình Kỳ triều hiện giờ, xem ra, trận đại chiến giữa hai triều Kha, Kỳ cũng không lùi được vài năm.
Lúc ra ngoài, Mạc Tuyệt đã dịch dung, để tránh những phiền toái không cần thiết. Cùng Ngọc Sương đi về trước thêm một lúc, trông thấy một người vẻ mặt bất thường, theo y phục đang mặc trên người thì có vẻ là quan nhân. Mạc Tuyệt ra hiệu bảo Ngọc Sương đứng đó chờ, còn y thì thi triển khinh công lặng lẽ đuổi theo.
Vòng qua mấy khúc quanh, đi vào một ngõ nhỏ, chợt nghe hai người nào đó đang nói chuyện.
“Mau thông báo với đại nhân, cách đây vài ngày có ba nam nhân dừng chân ngoài thành, trông rất khả nghi!”
“Có vào trong dò xét chưa?”
“Ngoài cửa có cơ quan, không vào được. Cũng chính vì vậy nên mới khả nghi!”
“Vậy để ta đi báo với đại nhân!”
Cuộc đối thoại chỉ có bấy nhiêu, nhưng không cần nghi ngờ, ba người khả nghi ngoài thành chính là nhóm người Mạc Tuyệt. Không ngờ là họ lại phát hiện nhanh tới thế.
Giờ trong nhà chỉ có Ngọc Băng và Mạc Ương, Mạc Tuyệt bật người quay lại tìm Ngọc Sương, kể sơ lại một lần, mặt Ngọc Sương lập tức trắng bệch.
“Công tử, chúng ta mau trở về thôi!” Giờ hắn rất lo cho tên ngốc Ngọc Băng ở nhà.
Ngọc Sương không biết dùng khinh công, Mạc Tuyệt nắm thắt lưng hắn, chạy nhanh ra ngoài thành.