Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 124: Có ngươi cạnh ta



Sau khi gặp Ương Nhi, Ngụy Ly không làm khó Mạc Tuyệt nữa, những quan binh dẫn tới đều là người của hắn, cho nên cũng không nghi ngờ gì. Tuy nhiên, Ngụy Ly lại muốn nuôi dưỡng Ương Nhi.

Mạc Tuyệt nghiêm mặt, nói: “Ngươi lấy thân phận quân sư Kỳ triều nuôi dưỡng Ương Nhi? Ngươi cảm thấy như vậy sẽ an toàn sao?”

Sự phân tranh giữa các triều đã quấy nhiễu tới họ, thân phận của Mạc Ương không thể bại lộ, chỉ cần một ngày Ngụy Ly còn tiếp xúc với quan trường, ngày đó Mạc Ương đi theo hắn sẽ không được yên ổn.

“Đây là con của hắn, không thể lọt vào tay ngươi!” Với Mạc Tuyệt, Ngụy Ly vẫn thấy hận.

“Chẳng lẽ Ương Nhi có thể ở trong tay ngươi?” Tuy là cảm động với tình yêu của hắn dành cho Ương Thương, nhưng y cũng không thể bỏ qua chuyện hắn ta đổ hết tội lỗi lên đầu y.

“Đừng quên, người chính là gian tế Kỳ triều phái tới!”

Hai chữ ‘gian tế’ đó đi vào lòng Ngụy Ly.

Bầu không khí như đọng lại, Ngụy Ly nhìn Ương Nhi đang ngồi một bên chơi đùa ngón tay, lòng đau nhói.

“Nếu, ta rời khỏi nơi loạn thế phân tranh này?” Qua một lúc sau, Ngụy Ly thở dài.

Hắn không cần Mạc Tuyệt đáp lại, hắn chỉ muốn nói cho chính hắn nghe. Nếu hắn không còn là kẻ quyền quý nữa, có phải đứa nhỏ này sẽ không còn nguy hiểm.

“Ta sẽ không giao nó cho ngươi, ngươi hết hi vọng đi!” Mạc Tuyệt ôm Ương Nhi qua, nói với Ngọc Băng, “Tiễn Khách!”

Cuối cùng, Ngụy Ly nhìn Mạc Ương một chút, đi ra ngoài.

Thấy Ngụy Ly rời khỏi, Lam Dục Quỳnh đứng ngoài cửa nãy giờ mới bước vào. Mạc Tuyệt rất mệt mỏi, y ngồi trên ghế, một tay ôm trán, nhắm mắt trầm tư.

Nghe tiếng bước chân của Lam Dục Quỳnh, Mạc Tuyệt nói khẽ, “Mang Ương Nhi về phòng nghỉ ngơi đi!”

Bảo Ngọc Sương, Ngọc Băng đi rồi, Mạc Tuyệt chờ Lam Dục Quỳnh lên tiếng.

“Cũng muộn rồi, ngươi không nghỉ ngơi sao?” Lam Dục Quỳnh đứng trước mặt Mạc Tuyệt, nói ra câu đó.

“Huynh đang có rất nhiều nghi vấn đúng không?” Mạc Tuyệt giương đôi mắt phượng lên nhìn hắn.

Lam Dục Quỳnh không hề tỏ vẻ không đứng đắn như trước, trong mắt hắn chỉ có kiên định.

“Có thể nói với ta không?”

Mắt Mạc Tuyệt loan loan, bật cười, “Huynh có thể đi điều tra!”

Là Nam Thiên giáo chủ, Lam Dục Quỳnh có mạng lưới tình báo riêng của mình, hắn hoàn toàn có thể thông qua đó điều tra được một ít dấu vết để lại. Nhưng Lam Dục Quỳnh lại không làm thế, về điểm này, hắn hoàn toàn khác Kha Phượng Viêm.

“Ta muốn ngươi kể ta nghe, Tuyệt Nhi!” Ngữ khí kiên định, ánh mắt kiên định.

Đối mặt với đôi ngươi cực nóng ấy, Mạc Tuyệt không có cách nào cự tuyệt.

“Ta là Hoàng quý quân Kha triều, tứ phong hào ‘Mộ’!” Mạc Tuyệt đứng dậy, nhìn nam nhân cao hơn mình, nói: “Cũng là Hồng Phong công tử xuất hiện trên giang hồ mấy năm trước!”

Nghe xong, không phải Lam Dục Quỳnh không kinh ngạc, hắn biết mỹ nhân như Mạc Tuyệt sẽ không đơn giản, không ngờ y lại đứng đầu hậu cung.

“Vậy sao ngươi xuất cung?”

Nói tới đó, Mạc Tuyệt đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời.

“Vì sao à? Đúng vậy! Sao ta phải tới đây?” Thốt ra câu đó, Mạc Tuyệt rất cô đơn.

Qua lời của y, Lam Dục Quỳnh đoán là y không muốn trở về cung.

“Tuyệt Nhi…”

“Ha ha,” Mạc Tuyệt quay đầu, đôi mắt nhìn Lam Dục Quỳnh thoáng hiện một chút bi thương, “Nhưng ta lại chẳng muốn trở về đó nữa!”

Một Mạc Tuyệt bi thương như thế lần đầu tiên Lam Dục Quỳnh nhìn thấy, hắn không muốn vẻ bi thương ấy quấn quanh Mạc Tuyệt, hắn không muốn y đau khổ. Ma xui quỷ khiến, Lam Dục Quỳnh ôm chầm lấy Mạc Tuyệt.

“Không muốn trở về, vậy đừng về. Ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng ngươi, thế gian to lớn, sẽ có một nơi ngươi thích, ta sẽ đi cùng ngươi cho tới khi ngươi tìm được nơi đó!”

Ta sẽ đi cùng ngươi cho tới khi ngươi tìm được nơi đó.

Không phải lời thề, nhưng nó còn tiến vào lòng Mạc Tuyệt hơn cả lời thề. Trong thoáng chốc, trái tim tưởng chừng như đã chết của Mạc Tuyệt run lên.

“Huynh biết cách tìm nơi đó sao?”

“Chúng ta sẽ đi theo những vì sao trên trời, sẽ tới thôi!” Lam Dục Quỳnh siết chặt tay.

“Nếu đó là một ngày không có ánh sao, vậy đi thế nào đây?”

“Vậy thì đi theo ánh trăng?”

“Nếu như mây che khuất ánh trăng?”

“Vậy thì chờ gió đến thổi tan mây!”

Mạc Tuyệt hỏi, Lam Dục Quỳnh thành thật đáp lại.

“Ha ha, đi theo ánh sao, sẽ tới nơi!” Mạc Tuyệt mỉm cười, dường như chờ mong vùng đất hạnh phúc thuộc riêng về mình.

Xuyên qua mái tóc bị gió thổi tung, Lam Dục Quỳnh nhìn ánh trăng trên bầu trời, sáng, tròn, nhưng lại quá lạnh lùng.

Trăng ơi, xin ngươi dẫn chúng ta tìm được con đường của Mạc Tuyệt.

“Mai chúng ta rời khỏi đây được không?” Lam Dục Quỳnh vén mái tóc bị thổi tán loạn của Mạc Tuyệt lên, hỏi.

“Trước đó, ta phải làm cho xong một chuyện!” Mạc Tuyệt đẩy Lam Dục Quỳnh ra, “Chờ làm xong chuyện này, chúng ta sẽ đi cùng nhau!”

Ý tứ của Mạc Tuyệt, Lam Dục Quỳnh cũng hiểu, y không thể không làm chuyện đó. nếu đã như vậy, như vậy…

“Ta sẽ giúp ngươi làm xong!”

Mạc Tuyệt lắc đầu, “Chuyện này huynh không thể xen vào!”

Mạc Tuyệt cự tuyệt, nhân sĩ giang hồ không tham dự chuyện triều đình, đó chính là quy luật bất biến.

“Có liên quan tới triều đình?”

“Đúng!”

“Có liên quan tới hoàng đế Kha triều?”

“…Phải!”

“Tuyệt Nhi, ta muốn giúp ngươi sớm bước trên con đường của mình!”

“Ta muốn giúp hoàng thượng giành được thiên hạ này, Dục Quỳnh, huynh hiểu chưa?” Mạc Tuyệt lấy lại tinh thần, nhìn Lam Dục Quỳnh, thốt ra từng chữ một.

“Mười sáu tuổi, ta và hắn đính ước, ta làm nam thiếp cho hắn, mười tám tuổi hắn xưng đế, ta là phi tử của hắn. Ta nhìn hắn chiếm được ngôi hoàng đế, nhìn hắn nạp từng phi tử, cũng nhìn thấy hắn đã quên ta!” Mạc Tuyệt kể cho Lam Dục Quỳnh nghe chuyện giữa y và Kha Phượng Viêm, đây cũng là lần đầu tiên y nói với người khác chuyện của mình.

“Hắn trúng Di Vong cổ!” Mạc Tuyệt tựa vào cửa sổ, như nhớ lại chuyện ngày trước, “Ta trúng Túy Tương Y!”

“Ta cứ nghĩ Túy Tương Y là do phi tử hạ độc, ta cũng nghĩ cổ của hắn cũng do phi tử khác hạ. Cứ như vậy, ta đã sai lầm năm năm!”

Lam Dục Quỳnh im lặng lắng nghe.

“Độc của ta, là do hắn hạ!” Mạc Tuyệt cười ra tiếng, “Để giữ ta, hắn đã hạ độc ta!”

Lam Dục Quỳnh chua xót, hắn xót cho cái khổ của Mạc Tuyệt.

“Cổ của hắn, là do hắn tự hạ!” Mạc Tuyệt quay đầu lại nhìn Lam Dục Quỳnh, khóe miệng câu lên nụ cười tự giễu, “Bởi vì hắn muốn quên đi tình cảm của ta và hắn, chỉ có như vậy, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý bước lên ngôi hoàng đế!”

Lạm Dục Quỳnh lại ôm Mạc Tuyệt, không nói gì.

“Thời gian đã mất giống như bát nước hất đi, không thể thu hồi. Tình cảm cho đi cũng như thế!” Mạc Tuyệt để Lam Dục Quỳnh tùy ý ôm mình, hiện giờ, y rất cần một vòng tay ấm áp.

“Thuở ban đầu, chúng ta từng nói, sẽ giành thiên hạ này và ta sẽ giúp hắn. Đó là một lời hứa, không liên quan tới tình cảm!”

“Ta cùng ngươi giúp hắn có được thiên hạ này!” Lam Dục Quỳnh gác cằm trên vai Mạc Tuyệt, nói: “Quá khứ của hai người, không có ta. Nhưng, tương lai của ngươi, mong là có ta!”

“…”

“Ta ghen tị với hắn, ghen tị hắn đã chiếm được ngươi nhiều năm như vậy!” Lam Dục Quỳnh cúi đầu, không để Mạc Tuyệt nhìn rõ ánh mắt của mình.

“Ta cũng hâm mộ hắn, hâm mộ hắn có thể để ngươi suy nghĩ cho hắn như vậy, nhưng,” Trong giọng của Lam Dục Quỳnh hiện lên tia cường thế, “Về sau, ta sẽ dung nhập vào cuộc sống của ngươi, Tuyệt Nhi!”

Lam Dục Quynh sợ hãi, quan hệ giữa Mạc Tuyệt và Kha Phượng Viêm là phu thê, vậy hắn và Mạc Tuyệt là gì? Bằng hữu? Tình nhân? Lam Dục Quỳnh không dám hỏi, hắn chỉ có thể tỏ rõ tâm ý của hắn cho y biết.

“Được không?”

Lam Dục Quỳnh không dám nhìn thẳng vào Mạc Tuyệt, hắn sợ trông thấy y cự tuyệt. Qua một lúc sau, chỉ nghe Mạc Tuyệt nói: “Ta không thể cho huynh hứa hẹn gì, ta cũng không biết mình có thể cho huynh thứ huynh muốn hay không, có lẽ, kết quả, thứ huynh lấy được, chỉ là vô ích!”

Mạc Tuyệt rất thích nam nhân ấm áp trước mặt y, hắn rất đặc biệt, trước mặt hắn, y có thể kể lại quá khứ của mình. Nhưng, y có thể buông hết tất cả, ở cùng hắn sao? Có lẽ, chờ tới hồi kết, y sẽ có thể cho hắn một câu trả lời thuyết phục, nhưng như vậy có phải là quá bất công với hắn không?”

“Ta sẽ chờ, không, ta nguyện ở cạnh ngươi, cùng ngươi bước đi!” Lam Dục Quỳnh nhìn y, cả hai cách nhau thật gần, “Chỉ cần ngươi cho ta cơ hội ở cạnh ngươi!”

Qua một lúc sau, Mạc Tuyệt mới giương đôi mắt sáng ngời lên, mỉm cười, “Vậy, đa tạ huynh ở cạnh ta!”

Có được sự đồng ý, Lam Dục Quỳnh như một đứa trẻ, ôm chặt Mạc Tuyệt, “Tốt quá, Tuyệt Nhi, thật tốt quá!”

Như nghĩ tới điều gì, hắn lại nói: “Nếu hắn chiếm được thiên hạ này, nhưng vẫn không để ngươi đi, ta cũng sẽ dẫn ngươi đi!”

Mạc Tuyệt cúi đầu, giấu đi cảm xúc, “Ta muốn đi, ai cũng không giữ được!”

Mạc Tuyệt giống như một cơn gió mát, lúc quanh quẩn bên người sẽ khiến người ta thoải mái, nếu gió muốn đi, chẳng ai có thể giữ lại được. Từng phiến hồng diệp vì tình yêu của thu phong mà đỏ thắm, vì nó bay bay. Mỗi năm, mỗi một năm, nó lại bay trong gió, nhưng đến cuối cùng, vẫn phải rơi đầy đất.

Một cơn gió phất qua, phong diệp nhiễm màu son

Dưới gốc phong định tình, mỹ nhân đỏ mặt

Cong gối, khẽ thì thào, nâng chén giao bôi

Thu phong vô tình khẽ lướt, hồng diệp bay đi khó trở về.

Cuối cùng, là Mạc Tuyệt vô tình, hay là Kha Phượng Viêm? Đoạn tơ tình bao nhiêu năm qua lại thành người xa lạ? Hai người ôm nhau bên cửa sổ, không biết tâm có thể liền tâm? Lam Dục Quỳnh làm ấm lòng Mạc Tuyệt, nhu tình ấy đang từ từ rót vào tim y. Sau khi nói ra những chuyện giấu kín trong lòng bao lâu nay, Mạc Tuyệt cảm thấy, có lẽ buông tay, cũng không phải chuyện quá khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.