Lúc Thương Tử Nguyệt rút tay về, trên tay hắn đã đầy dấu răng. Hắn nhìn Vị Nhi giờ đang nhắm nghiền hai mắt, dường như đã hôn mê bất tỉnh.
Trán Mạc Tuyệt đổ đầy mồ hôi, sau cùng, y thở phào một hơi.
“Đỡ Vị Nhi dậy, dùng nước suối rửa mắt cho hắn!”
Thương Tử Nguyệt không đành lòng đánh thức người kia, hắn chỉ ôm Vị Nhi tựa vào lòng mình, rồi khẽ vạch mi mắt Vị Nhi ra, chấm một ít nước suối vào.
“Như vậy không được!” Mạc Tuyệt đè tay hắn lại, nâng đầu Vị Nhi lên, để Vị Nhi ngưỡng về sau: “Vạch mí mắt hắn ra!”
Thương Tử Nguyệt làm theo, Mạc Tuyệt cũng từ từ nhỏ nước suối vào mắt Vị Nhi, lặp lại mấy lần. Cuối cùng, y dùng một mảnh vải trắng che hai mắt Vị Nhi lại.
“Cách ba ngày đổi thuốc một lần, hai mươi mốt ngày sau có thể nhìn thấy!”
Lam Dục Quỳnh bước lên trước, để Mạc Tuyệt tựa vào người hắn. Nhắc tới người hành y, tuyệt không thể thoải mái hơn người đánh giặc và hiện giờ, toàn bộ sức nặng của y đều giao hết cho Lam Dục Quỳnh.
Trong gian phòng im ắng, Thương Tử Nguyệt cầm khăn ướt lau nhè nhẹ lên mặt Vị Nhi, sự dịu dàng ấy cứ như đang đối đãi với người mình đã yêu thương nhiều năm, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người người nọ. Chờ Mạc Tuyệt và Lam Dục Quỳnh rời khỏi đó…
“Vị Nhi, đến ngày mắt của ngươi có thể nhìn thấy, ta sẽ tuân thủ ước định, không bám lấy ngươi nữa!” Thương Tử Nguyệt vuốt ve đôi má của Vị Nhi, trong mắt hắn là nhu tình vô hạn.
“Hơn một năm rồi, ta cũng đã thay đổi rất nhiều, chỉ là ngươi vẫn không chấp nhận ta, chẳng lẽ, là đang trừng phạt ta sao?”
“Nếu ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội nữa thì hay biết mấy, ta nhất định sẽ quý trọng ngươi!”
Thương Tử Nguyệt cầm tay Vị Nhi, vuốt tới lui: “Sau khi ta rời khỏi, mong là sẽ có người mang lại hạnh phúc cho ngươi. Ta không muốn ngươi phải cô độc một mình!”
Đặt tay của Vị Nhi lên má mình, Thương Tử Nguyệt nhắm hai mắt lại: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của Kha bệ hạ. Hắn yêu Mạc Tuyệt, cho nên mới để Mạc Tuyệt đi. Hắn không thể cho Mạc Tuyệt được hạnh phúc, cho nên đã nhường điều đó lại cho Lam giáo chủ!”
Vị Nhi còn chưa tỉnh, nên Thương Tử Nguyệt cứ tự thì thào như vậy.
“Đời này, những chuyện ngươi muốn làm còn rất nhiều, ngươi không thể vì ta mà hủy hoại bản thân mình, đây cũng chính là nguyên do mà ta muốn ngươi có thể nhìn lại. Ta đã hứa với ngươi là sẽ mở cho ngươi một cầm quán, bán các loại cầm tốt nhất, hoặc nếu ngươi thích làm việc khác, ta cũng sẽ giúp ngươi làm!”
Thương Tử Nguyệt nghĩ tới tương lai, hai mắt từ từ mở ra, có đôi chút cô đơn: “Thật ra ta càng muốn ta và ngươi cùng nhau bán cầm!”
“Ta cũng đã già rồi, không còn sung sức như hồi còn trẻ, giờ ta chỉ muốn cùng người mình yêu sống hết quãng đời còn lại, Vị Nhi, ngươi có thể để ta chăm sóc cho ngươi không?”
Thương Tử Nguyệt nắm chặt tay Vị Nhi, chẳng biết giọt lệ của hắn đã rơi từ lúc nào, chạm vào tay Vị Nhi…
“Cũng giống như hiện giờ?” Giọng nói hơi khàn, Vị Nhi đã tỉnh.
Trong thoáng chốc, Thương Tử Nguyệt có chút bối rối, hắn buông tay Vị Nhi ra, bưng chén trà tới: “Còn thấy đau không? Uống chút trà đi!”
Vị Nhi ngồi dậy, sờ soạng phía trước đón lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch.
“Hết đau rồi!”
Giọng của Vị Nhi rất nhẹ, khiến Thương Tử Nguyệt không nhịn được nữa, ôm chầm lấy hắn.
“Để ta ôm một chút, bao ngày qua ngươi đã để ta chăm sóc cho ngươi, chờ đến khi ngươi thấy lại ánh sáng, ta sẽ đi!”
Thanh âm Thương Tử Nguyệt hơi run rẩy, có lẽ, hắn đang chờ mong điều gì đó.
“Không chăm sóc cho ta nữa sao?” Giọng của Vị Nhi thật bình tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc gì.
“Ngươi sẽ đồng ý sao?”
Vị Nhi trầm mặc, vào lúc Thương Tử Nguyệt không dám thở lớn tiếng, chờ câu trả lời, hắn nói: “Tử Nguyệt ca…”
Hai người ở gần nhau, hơi thở trộn lẫn vào nhau, tuy đôi mắt của Vị Nhi đã bị che lại, nhưng Thương Tử Nguyệt vẫn rất mê luyến. Có lẽ, hắn đã yêu người này từ rất lâu rồi, chẳng qua trong tiềm thức, hắn lại vô tình đẩy Vị Nhi vào vị trí thế thân.
“Trong một năm qua ngươi luôn che chở cho ta, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà…” Nói tới đó, Vị Nhi ngừng lại, lắc lắc đầu rồi nói tiếp: “Suốt khoảng thời gian qua đã phiền Tử Nguyệt ca chăm sóc rồi!”
Không có được đáp án mong muốn, tâm Thương Tử Nguyệt như treo lơ lửng. Những cố gắng suốt khoảng thời gian hắn chăm sóc cho Vị Nhi cũng lập tức tiêu tan.
Nếu nhìn từ xa, không để Vị Nhi trông thấy sẽ không tính là vi phạm ước định đúng không? Chỉ cần hắn có thể nhìn thấy Vị Nhi là được. Có ai ngờ rằng hiện tại, trang chủ của Vân Vụ sơn trang được người người kính ngưỡng lại giống như một thiếu niên vừa mới biết yêu, vì người trong lòng mà giở mấy trò mánh khóe.
Trong một năm Vị Nhi bị mù, Thương Tử Nguyệt luôn ở cạnh hắn. Mới đầu hắn ta còn không dám xuất hiện, về sau mới nhích gần hơn một chút. Thành thật mà nói, trong lòng Vị Nhi vẫn còn Thương Tử Nguyệt, đoạn tình cảm ấy không phải nói dứt là dứt được, suốt bao nhiêu năm qua, Thương Tử Nguyệt cũng đã cắm rễ trong lòng hắn rồi. Sau lại, mỗi lần Thương Tử Nguyệt tới đều lẳng lặng đứng cạnh hắn, để hắn trút giận.
Nói không cảm động là đang nói dối, một người nhân trung long phượng như thế mà lại có thể vì hắn đến mức này, trái tim đã đóng băng của Vị Nhi cũng đã dần dần tan ra. Cho đến khi Thương Tử Nguyệt nói cho hắn biết là đại phu nói có thể trị khỏi đôi mắt hắn, Vị Nhi bảo: “Đợi ta sáng mắt, ngươi đừng quấn lấy ta nữa!”
Nào ngờ, Thương Tử Nguyệt lại đáp: “Được!”
Bước ra khỏi phòng, dường như bầu không khí cũng thoáng đãng hơn nhiều. Mạc Tuyệt hít sâu một hơi, cảm thấy thoải mái hẳn. Hai người không trở về phòng nghỉ mà rảo bước hóng gió trong rừng.
Cảnh sắc ở Khương Hồ rất đẹp, thảo nguyệt bao la, hương cỏ xanh bay vào mũi. Mạc Tuyệt ngồi trên cỏ, nhắm nghiền hai mắt, ngẩng dung nhan khuynh thành lên hưởng thụ thiên nhiên do trời đất ban ân.
Lam Dục Quỳnh si mê nhìn Mạc Tuyệt, nói: “Có thể ở đây ngắm cảnh với mỹ nhân, tại hạ thấy thật hạnh phúc!”
“Ta muốn được mỹ nhân thơm một cái!” Nói xong còn kề mặt mình qua.
Mạc Tuyệt nhếch đôi môi đỏ mọng, hướng về phía hắn, tiếng cười khẽ vang lên, quanh quẩn bên tai Lam Dục Quỳnh, khiến hắn ý loạn tình mê.
“…Mỹ nhân?”
Gió thổi, mái tóc đen chạm vào nhau, hương cỏ lặng lẽ đi vào từng nhịp thở, đôi ngươi làm say lòng người của Mạc Tuyệt như khắc sâu vào tim Lam Dục Quỳnh.
Hôn, nhẹ nhàng giống như cơn gió thổi qua.
Nhưng Lam Dục Quỳnh lại nở nụ cười, cười quên đi vạn vật, cứ như chỉ cần có được nụ hôn này, hắn sẽ có được cả thiên hạ.
Thấy Lam Dục Quỳnh tươi cười, Mạc Tuyệt cảm giác có cơn gió xuân đang len vào trái tim đã đóng băng nhiều năm của mình, giống như, có thứ gì đó đang manh nha, nảy mầm. Trong khoảnh khắc, y như chìm đắm trong nụ cười của người nọ, thời gian trôi đi chỉ có tốt đẹp, không có sầu lo.
“Chúng ta đang lưu lạc chân trời, đây là tận cùng của trời Tây, bò dê thành đàn!”
Lam Dục Quỳnh nói nghe thật lãng mạn, đồng thời cũng khiến Mạc Tuyệt bật cười, y lập tức cắt ngang mơ mộng của hắn.
“…Không thấy bò dê!”
Lam Dục Quỳnh cũng không thèm để ý, mà nắm tay y, kéo y đứng lên: “Để ta dẫn mỹ nhân đi xem!”
Trong thoáng chốc, Mạc Tuyệt đã bị hắn kéo đi như vậy, hai người cùng thi triển khinh công bay về phía trước. Khinh công của Lam Dục Quỳnh rất tốt, tốc độ vừa nhanh lại vừa ổn, Mạc Tuyệt bị kéo theo chẳng những không thấy khó chịu ngược lại còn cảm thấy mình không cần dùng quá nhiều sức vẫn có thể đuổi kịp.
Tiếng gió thổi vào tai giống như tiếng tình nhân đang thủ thỉ, từ nãy tới giờ, ý cười bên môi Mạc Tuyệt vẫn chưa bao giờ mất đi. Cảm nhận được sự dịu dàng của nam nhân, Mạc Tuyệt ôm chặt thắt lưng hắn.
Như đôi nhạn tự do bay lượn trên bầu trời, hai người cảm thấy tâm tình của mình chưa bao giờ thư thái như lúc này, cứ như, đã quên hết mọi ưu phiền. Hai thân ảnh một lam một trắng đáp xuống thảo nguyên bao la, tạo nên một cảnh sắc khác hẳn lúc ban đầu.
Đứng dưới một gốc đại thụ, hai người nhìn nhau cười.
“Người ta thường nói cả đời chim nhạn chỉ có duy nhất một bạn đời, nếu bạn đời mất đi, con chim còn lại sẽ không bỏ đi một mình!” Gió thổi tóc Lam Dục Quỳnh, vài sợi tung bay trước mặt.
Mạc Tuyệt ngây ra nhìn hắn, lòng cảm thấy ẩn ẩn đau.
Lam Dục Quỳnh cười: “Chỉ nói đùa thôi, mỹ nhân!”
Mạc Tuyệt ôm cổ Lam Dục Quỳnh, hôn lên má hắn: “Chim nhạn sẽ không nói đùa!”
Chim nhạn không nói đùa, nó sẽ trông chừng bạn đời của mình.
Còn không đợi Lam Dục Quỳnh lên tiếng, Mạc Tuyệt đã quay mặt đi, nở nụ cười ấm áp.
Cách đó không xa, bò dê hợp bầy ăn cỏ, nhóm lên một sức sống mới cho thảo nguyên bao la. Bất chợt, Mạc Tuyệt điểm nhẹ mũi chân nhảy ra xa.
Mạc Tuyệt dừng lại bên một con cừu nhỏ đang uống nước, vươn tay sờ sờ đầu nó. Con cừu nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tuyệt, không sợ hãi, mị lên một tiếng rồi tiếp tục uống nước. Lam Dục Quỳnh vừa đi tới, trông thấy con vật nhỏ bé ấy không trốn tránh Mạc Tuyệt, ý cười bên môi hắn cũng ngày một đậm.
“Xem ra chúng cũng rất thích mỹ nhân!”
Mạc Tuyệt không để ý hắn nói gì, mà cúi người nhìn con cừu nhỏ. Đẹp lắm, lông thật trắng, thật mềm, sờ vào cũng thật êm tay.
“Huynh xem, lông của nó còn mềm mại hơn cả Tuyết Nhi!”
“Nó chỉ vừa mới sinh thôi…”
Vui đùa với con cừu nhỏ một chốc, Lam Dục Quỳnh lại dẫn y đi xem đàn trâu gặm cỏ. Trâu là một loài động vật thật ôn hòa, cũng thật vất vả.
Lam Dục Quỳnh vuốt vuốt lông một con trâu, nói khẽ vào tai nó gì đó. Mạc Tuyệt đứng cạnh bên cười, bảo hắn biết cả tiếng trâu.
Một lát sau, Lam Dục Quỳnh nắm tay Mạc Tuyệt đặt lên lưng trâu, nói: “Tuyệt Nhi từng cưỡi trâu chưa?”
Câu này đúng là hỏi rất hay, y từng cưỡi vô số lương câu, nhưng trâu thì chưa được một lần.
Lắc đầu, giống như đã sớm biết đáp án, Lam Dục Quỳnh nâng thắt lưng Mạc Tuyệt lên, định đưa y lên lưng trâu. Mạc Tuyệt đặt tay lên thân trâu, dùng lực một chút, nhảy lên. Cảm giác khi ngồi trên lưng trâu đúng là không giống như cưỡi ngựa, y nhìn Lam Dục Quỳnh ở phía sau, nở nụ cười xán lạn: “Dẫn nó đi đi!”
Giờ Lam giáo chủ Lam Dục Quỳnh giống như một tiểu mục đồng, dẫn trâu đi về trước. Cẩn thận kéo trâu đi, bởi vì trên lưng trâu là người hắn yêu duy nhất ở kiếp này.