Sóng vỗ bờ, khói bụi mù mịt, tiếng gào thét, tiếng binh khí chạm vào nhau, tất cả cùng hợp lại tạo thành chiến trường khốc liệt.
Trong thành Đông quốc, Kha Phượng Viêm nhíu mày, nghe bẩm báo.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Kỳ triều đột phá Đông hà, đang lên bờ, thuyền của chúng ta đã đắm rồi!”
“Khởi bẩm hoàng thượng! Kỳ triều đã dẫn binh mã lên bờ, tướng sĩ triều ta đang chống đỡ!”
Trận chiến với Kỳ Cảnh đã kéo dài hơn một tháng, đôi bên khó phân cao thấp. Không ngờ đến rạng sáng nay, binh sĩ Kỳ triều lại đột phá đê ngăn của họ, lên bờ, tiến tới cửa thành.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Kỳ Cảnh đã tự mình dẫn binh tới trước cửa thành khiêu khích!”
Kha Phượng Viêm buông bàn tay đỡ trán xuống, đứng dậy, đôi mắt sáng ngời nhìn ra cửa sổ, nói với người hầu: “Mang chiến bào tới cho trẫm!”
Dưới sự khiếp sợ của các tướng lĩnh cạnh bên, Kha Phượng Viêm phủ thêm chiến bào đế vương. Chiến bào vàng rực lóe lên màu thắng lợi, lúc này, một Kha Phượng Viêm anh tuấn ngút trời lại càng khiến người ta phải lóa mắt, không dám nhìn thẳng, các tướng lĩnh đều quỳ phục xuống.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trong tiếng hô to, Kha Phượng Viêm bước về trước, đi lên thành.
Các tướng sĩ đang chém giết cùng binh sĩ Kỳ triều thấy hoàng thượng của họ – Kha Phượng Viêm xuất hiện trên cửa thành, sĩ khí phấn chấn, miệng hô ‘Giết giết giết’, binh khí trong tay cũng bổ về phía binh sĩ Kỳ triều.
Đây chính là chiến trường hắn phải đối mặt nếu hắn muốn thống nhất thiên hạ. Trên đất, các thi thể nằm ngổn ngang, bọn họ, có thể là binh sĩ Kỳ triều, mà cũng có thể là Kha triều. Máu đỏ, lại càng khiến chiến trường thêm vô tình, khốc liệt.
Tướng sĩ ngoài thành không nhiều, không khó để nhìn ra bọn họ đang liều chết chống đỡ, vậy có thể mở của thành, phái binh sĩ ra cứu viện? Kỳ Cảnh đã dẫn binh tới sát cửa thành, nếu như mở cửa, rất khó cam đoan bọn họ có xông tới gây tổn hại cho dân chúng trong thành hay không. Nhưng nếu không mở, thì các tướng sĩ Kha triều ngoài thành… họ sẽ kết thúc sinh mệnh của mình giữa vùng đất nhuộm đỏ này.
Mới đó, binh sĩ Kỳ triều đã bắt gọn binh mã Kha triều còn lại. Đôi ngươi thị huyết của Kỳ Cảnh nhìn chằm chằm Kha Phượng Viêm trên thành. Bất chợt, hắn giật một cây cung trên tay một tướng quân bên cạnh, nhìn Kha Phượng Viêm, khóe miệng cong lên, vèo một tiếng, tên lìa khỏi dây. Kha Phượng Viêm nhìn thấy tất cả, hắn cũng thấy mũi tên đang bay về phía mình, chỉ là, hắn không trốn tránh.
Vì để thống nhất thiên hạ này, vì ngàn dặm giang sơn này, Kha Phượng Viêm đã mất đi rất nhiều. Các thủy quân đã chết trên sông vừa rồi, giờ là các binh sĩ bị bắt trước thành, còn dân chúng hơn một tháng qua không dám ra khỏi thành, ngày qua ngày nơm nớp lo sợ. Tất cả bọn họ đều là con dân của Kha Phượng Viêm, đều kính yêu hắn, phò tá hắn, tôn sùng hắn như thần linh.
Nhưng hắn lại khiến họ phải chịu khổ.
Kha Phượng Viêm không phải là một người lương thiện gì, nhưng hắn có trách nhiệm của hắn. Trọng trách đế vương đặt trên vai không cho phép hắn lơi lỏng một chút nào. Cho dù mấy tháng trước hắn đã mất đi người hắn yêu thương nhất, cho dù cho tới giờ người ấy cũng không quay đầu lại. Nhưng Kha Phượng Viêm vẫn là đế vương, vẫn là người dẫn đầu nghiệp đế vương.
Sau khi Mạc Tuyệt rời khỏi, Kha Phượng Viêm từng nghĩ, sở dĩ hắn rơi vào hoàn cảnh thê lương như hiện giờ cũng là do chính hắn gây ra. Ngày đêm thương nhớ Mạc Tuyệt, hương thảo dược Mạc Tuyệt dùng phiêu đãng khắp tẩm cung, quanh mũi hắn đều là mùi hương của Mạc Tuyệt. Mượn vật nhớ người cũng tốt, là một kiểu an ủi cũng được, tóm lại, Kha Phượng Viêm đã biết, kiếp này hắn không cách nào xóa đi bóng dáng của Mạc Tuyệt trong lòng, hắn cũng biết, giờ ràng buộc duy nhất giữa họ chính là thiên hạ này.
Mũi tên cách Kha Phượng Viêm ngày càng gần, thậm chí, đến cả ánh mắt, hắn cũng không nhắm lại…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên mấy ngày liền, dân chúng đều đang giãy giụa chờ chết. Cầm bát cháo thừa, chút rau héo úa, nhưng điều càng làm bọn họ thấy sợ hãi hơn chính là trên người họ đều bọc mủ, dường như sắp vỡ ra, thối rữa bất cứ lúc nào.
Tôn gia thôn có ôn dịch, hơn nữa còn lan rất nhanh. Tôn gia thôn thuộc phạm vi quản hạt của Kha triều, nhưng do Kha Phượng Viêm đã ra chiến trường, nên bệnh dịch ở đây không được ai quan tâm. Cứ thế, các thôn bên cạnh đều đã có người chết vì ôn dịch.
Họa vô đơn chí, chẳng lẽ, trời diệt Kha triều?
Vào lúc này, Mạc Tuyệt vẫn đang ở Khương Hồ, y và Lam Dục Quỳnh đã đổi phục sức ở đó, nhìn vào, đúng là có chút hương vị của nam tử Khương Hồ. Khoảng thời gian này Mạc Tuyệt rất vui vẻ, nơi có Lam Dục Quỳnh, nơi ấy sẽ đầy tiếng cười vui.
Vị Nhi cũng đã có thể nhìn thấy mọi thứ, mỗi ngày, Thương Tử Nguyệt đều cẩn thận, hết lòng chăm sóc cho hắn, nhưng hai người họ lại cứ lẳng lặng, không nói gì với nhau. Đến giờ, có lẽ, không nói gì vẫn tốt hơn. Vị Nhi cũng không phải người nhiều lời, bởi vậy hắn luôn trầm tư, nhìn người nọ, cười yếu ớt.
Mạc Tuyệt sờ đầu hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Có nhìn thấy rõ không?”
Vị Nhi gật đầu: “Cám ơn Mạc ca!”
Được nhìn thấy ánh sáng thêm lần nữa, với Vị Nhi mà nói như một thứ trân bảo mất đi rồi tìm lại được, chuyện này là do Mạc Tuyệt giúp hắn, từ nay về sau, trong lòng hắn, Mạc Tuyệt là một người rất đặc biệt.
“Ương Nhi có khỏe không?” Nhớ tới Mạc Ương, Vị Nhi hỏi.
Khẽ lắc đầu, Mạc Tuyệt cười nhạt: “Không sao cả, chỉ cần điều dưỡng vài năm là được!”
Nghe tin này, Vị Nhi cũng thở phào một hơi.
“Vị Nhi định thế nào?” Tự dưng Mạc Tuyệt lại hỏi như vậy, Vị Nhi ngây ra một lát, sau đó mới hiểu được.
“Ta cũng không biết!”
Đây là lời nói thật, Vị Nhi đúng thực là không biết phải làm thế nào. Đối với Thương Tử Nguyệt, nói không còn tình cảm sẽ không ai tin, nhưng sau tất cả mọi chuyện, bọn họ còn có thể trở lại như xưa ư?
“Ta muốn mở một nhạc phường, bán nhạc cụ, tiện thể dạy bọn trẻ con!” Còn hơn tình cảm hư vô, thứ Vị Nhi quan tâm chính là những chuyện hắn muốn làm.
Trong mắt Vị Nhi, Mạc Tuyệt nhìn ra một lẽ sống.
“Tử Nguyệt ca luôn muốn đi theo, vậy thì đi theo cũng được. Trong khoảng thời gian ta không nhìn thấy gì, huynh ấy đã chăm sóc cho ta rất nhiều!” Khi nói tới đó, Vị Nhi có chút khác thường: “Cứ như vậy cũng tốt lắm!”
Vị Nhi đã trưởng thành, đây là điều đầu tiên Mạc Tuyệt nhận ra. Thiếu niên này đã thay da đổi thịt thành một nam nhân thật sự, trong mắt hắn không còn là Thương Tử Nguyệt, ngược lại, còn có rất nhiều thứ khác. Đôi ngươi thu thủy ấy tuy không còn sáng rọi như ngày xưa, nhưng vẫn lôi cuốn, hút hồn con người ta vào đó.
Trên thảo nguyên, gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi hương thơm ngát. Nhìn trời chiều, hai mỹ nhân, một tuyệt mỹ, một âm nhu, khiến hai nam tử đứng đằng xa không thể rời tầm mắt.
Những gì họ nói, Thương Tử Nguyệt đều nghe thấy. Đã từng đánh mất Vị Nhi, giờ có cơ hội, có lẽ có thể một lần nữa bắt đầu. Không, là hoàn toàn có thể mở ra một cuộc sống mới. Lần đầu hai người họ gặp nhau đã chẳng có gì tốt đẹp, nhưng về sau sẽ rất hoàn mỹ. Tâm Thương Tử Nguyệt đã bình ổn lại, từ cái lần gặp gỡ Lưu Đan, hắn biết, có nhiều thứ đã mất đi, có cố cũng chẳng thể quay về. Đồng thời, có nhiều thứ bỏ lỡ, cũng khó lòng tìm lại. Bởi vậy, hắn phải giữ lấy Vị Nhi, sẽ không để người này đi nữa. Hắn sẽ không dùng thứ gọi là ‘yêu’ để trói buộc Vị Nhi, chỉ cần hai người họ có thể mặt trời mọc cùng đi, mặt trời lặn cùng về là tốt rồi. Một cuộc sống bình thường, cũng là điều mà hai người họ luôn mong muốn.
Lam Dục Quỳnh còn đang nhìn bóng lưng của Mạc Tuyệt, đây là lần thứ mấy hắn đứng sau lưng y, nhìn y như vậy? Hắn không biết. Khoảng thời gian qua ở Khương Hồ, hắn rất thỏa mãn. Mỗi ngày mỗi đêm đều ở cùng Mạc Tuyệt, nhìn thấy mỹ nhân mỉm cười với mình, hắn cảm thấy thật ngọt ngào. Hắn thích nhìn Mạc Tuyệt cười, thích thấy Mạc Tuyệt phấn chấn, thích Mạc Tuyệt luyện võ và càng thích mỹ nhân uống hoa điêu ngâm thơ với hắn. Tất cả những chuyện này, đều tồn tại chân thật như vậy.
Chẳng biết từ lúc nào, Vị Nhi bên cạnh Mạc Tuyệt đã đi cùng Thương Tử Nguyệt. Nơi này, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mạc Tuyệt quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt ấm áp của Lam Dục Quỳnh, trong nháy mắt, y cảm thấy mê muội.
“Đẹp thật!” Lam Dục Quỳnh thì thào.
Mạc Tuyệt nhíu mày, vừa định nói gì đó lại nghe Lam Dục Quỳnh nói tiếp: “Trời chiều đẹp thật!”
Sớm biết hắn thường thốt ra những câu kinh người, nhưng không ngờ là lại nói thành như vậy, Mạc Tuyệt bật cười.
Thấy mỹ nhân cười, Lam Dục Quỳnh bước nhanh tới ôm y, nuốt tiếng cười dễ nghe ấy vào.
“Tuyệt Nhi đẹp hơn!”
Trời chiều ngả về Tây
Ngửi thảo hương thơm ngát
Ôm mỹ nhân trong lòng
Nghe tiếng dê bò kêu.
Thở dài, thế gian tình có bao nhiêu?
Nâng nhẹ sóng mắt, đừng để ly thương.
Mũi tên bay lên tường thành chỉ là Kỳ Cảnh khiêu khích, người giỏi bắn cung như Kha Phượng Viêm tất nhiên nhìn ra mũi tên ấy không phải bắn về phía mình, cho nên không trốn tránh. Loạn thế song hùng mặt đối mặt, cuối cùng sẽ mang tới kết quả gì? Đông quốc có thể giữ? Thiên hạ này làm sao thống nhất?
Tình cảnh ở Đông quốc không mấy lạc quan, Kha triều lại đang có ôn dịch, trận ôn dịch ấy rất hung hãn, không tới một tháng đã truyền khắp các quốc gia.
Tin ôn dịch cũng đã tới Khương Hồ, là một người hành y, cũng từng là Hoàng quý quân Kha triều, Mạc Tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Y mang đủ thảo dược, chuẩn bị lên đường. Tất nhiên, đi cùng y còn có… Lam Dục Quỳnh.
Kha Phượng Viêm đang ứng chiến ở Đông quốc, đối thủ của hắn – Kỳ Cảnh cũng đã hay tin. Chiến tranh có lớn bao nhiêu cũng không đánh lại thiên tai. Đến cuối cùng, bọn họ sẽ lựa chọn thế nào đây?