Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 151: Mạc lam song tiên



Trên đường, tình hình dịch bệnh ngày càng nghiêm trọng. Lưu gia thôn cách nguồn bệnh Tôn gia thôn khá xa, nên nơi này vẫn chưa có nhiều người bị nhiễm. Trẻ con dễ dàng mắc bệnh nhất, vì thế, mọi người đều ở nhà không dám ra khỏi cửa. Mạc Tuyệt nhìn khu chợ tiêu điều, quay qua nhìn Lam Dục Quỳnh rồi đi về phía hiệu thuốc.

Trước lúc ôn dịch lan rộng ra, việc đầu tiên chính là phải bảo đảm hoàn thiện về mặt thuốc men. Trước khi tới đây, Mạc Tuyệt đã cho Lam Dục Quỳnh dùng thuốc tị độc do y điều chế, dù không phải là ngăn được bách bệnh, nhưng với các loại ôn dịch bình thường thì vẫn có khả năng miễn dịch.

Hai người dùng khăn che mặt có tác dụng phòng hộ, Mạc Tuyệt mặc y bào màu xanh, đi qua con đường đầy rau quả vụn vặt, y giống như tiên tử giáng trần, đến cứu nguy những người trong hiểm cảnh.

Cửa hiệu thuốc cũng đóng chặt, Lam Dục Quỳnh bước tới gõ cửa, lại nghe một giọng nói suy yếu vọng ra.

“Ai vậy?”

“Chúng ta từ Kinh thành tới cứu chữa cho những thôn dân bị ôn dịch!”

Vừa dứt lời, cửa lập tức mở ra. Và đập vào mắt họ chính là một gương mặt mưng mủ, Lam Dục Quỳnh thấy vậy theo bản năng che chở cho Mạc Tuyệt ở phía sau.

Người mở cửa chính là chưởng quầy của hiệu thuốc, ông nhìn hai người, kích động, không dám tin vào mắt mình. Từ lúc thôn của bọn họ nhiễm ôn dịch tới giờ, không nghe nói triều đình phái người tới chữa trị, lần này có người đến, quả là khiến ông phản ứng không kịp.

“Hai vị là ngự y tới từ Kinh thành?”

Mạc Tuyệt không trả lời, nhưng y mỉm cười cũng coi như thừa nhận.

Đây là phạm vi quản hạt của Kha triều, thế nhưng chưởng quầy nọ lại lão lệ tung hoành.

“Bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh!”

Hai người vào nhà, nghe trưởng quầy kể lại, ông bảo trận ôn dịch này lây lan rất nhanh, nhưng người chết lại không nhiều. Người nhiễm ôn dịch tứ chi vô lực, cứ như không còn sức sống. Mạc Tuyệt cũng không ngừng nghỉ, y chẩn bệnh cho ông, có hơi phát sốt. Y phát hiện mấy bọc mủ của chưởng quầy là một loại lở loét.

Nhíu mày một chút, y kê đơn, giao cho ông ấy đi bốc thuốc. Đây đều là những vị thuốc rất bình thường, hầu như hiệu thuốc nào cũng có. Trong đó có một vị là Đạm Trúc Diệp, có tác dụng giảm nhiệt, tán loét.

Người ta thường nói đại phu hạ đẳng xem bệnh kê thuốc quý, còn đại phu giỏi lại chỉ dùng các dược liệu thông thường đã có thể trị được bệnh tình.

Chưởng quầy cũng là người học y, lúc ông nhìn thấy Đạm Trúc Diệp lập tức hiểu ngay dụng ý của Mạc Tuyệt. Lúc nhìn thấy bọc mủ, việc mà người ta làm đầu tiên sẽ là chọc nó ra, nhưng khi kiểm tra thấy đó là loét, Mạc Tuyệt đã đổi cách trị liệu.

“Số thảo dược đó chỗ ông còn được bao nhiêu?” Mạc Tuyệt tính số người nhiễm ôn dịch trong thôn, hỏi.

“Có không ít, vì đây đều là các vị thuốc bình thường, cho nên tất nhiên là ở hiệu thuốc chúng ta trữ khá nhiều, đại nhân cần bao nhiêu?”

“Tình hình bệnh dịch hiện giờ không thể trì hoãn được nữa, chúng ta muốn chia số thuốc này cho những người khác, không để ôn dịch lan tràn!” Một khắc y cũng không muốn bỏ lỡ, y phải tới từng nhà dân.

Lưu gia thôn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Mạc Tuyệt đi gõ cửa từng nhà, kiểm tra từng người bệnh, tuy bệnh trạng đều giống nhau, nhưng vì thể chất mỗi người mỗi khác, cho nên số thuốc dùng cũng không giống nhau. Lam Dục Quỳnh ở cạnh bên ghi kỹ liều lượng của từng người giao cho họ, hơn nữa còn để lại một bản đối chiếu. Đến hôm sau, mọi người bắt đầu tới hiệu thuốc lấy thảo dược.

Người trong thôn biết là ngự y do triều đình phái tới, lập tức tung hô, không cần chờ chết, bọn họ được cứu rồi. Những thôn dân giản dị ấy đều xem Mạc Tuyệt và Lam Dục Quỳnh như phụ mẫu tái sinh, về sau để không phiền Mạc Tuyệt phải đi từng nhà, họ đều gom lại ở hiệu thuốc của chưởng quầy nọ xem bệnh.

Như vậy, đã tiết kiệm thời gian, đồng thời cũng để Mạc Tuyệt bớt mệt nhọc.

Ba ngày liền, Mạc Tuyệt không ngừng xem bệnh cho thôn dân, kê thuốc, sắc thuốc. Mỗi ngày, y chỉ nghỉ ngơi được mấy canh giờ. Lam Dục Quỳnh thật đau lòng, hắn lo Mạc Tuyệt sẽ mệt mà ngã bệnh. Chưởng quầy lấy chiếc chăn tốt nhất trong nhà ra lót trên ghế cho Mạc Tuyệt, để y ngồi thoải mái một chút, còn Lam Dục Quỳnh thì lại nghĩ ra một ý hay.

Hắn mượn chiếc tháp của chưởng quầy, trải chăn bông lên. Kế đó, hắn ngồi lên trước, rồi để Mạc Tuyệt tựa vào người hắn, cơ thể người tất nhiên là sẽ dễ chịu hơn chăn bông rất nhiều.

Mạc Tuyệt nâng mắt lên nhìn Lam Dục Quỳnh, khóe miệng câu lên. Lam Dục Quỳnh cũng nhìn y, không một ngôn từ trao đổi, nhưng lại hơn vạn lời.

Những thôn dân ở đó cũng nhìn ra giữa hai người họ không tầm thường, họ đều bảo, hai vị đại nhân đúng là trời sinh một đôi, đất tạo một cặp.

Lam Dục Quỳnh nghe thấy mấy câu ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Mạc Tuyệt cao hứng, nhướn mày với hắn, hôn khẽ lên mi tâm hắn một cái thật nhẹ.

“Tuyệt Nhi!”

Thích gọi tên Mạc Tuyệt, cứ như nếu gọi như vậy Mạc Tuyệt sẽ ở mãi trong lòng hắn.

“Dục Quỳnh!” Gọi tên Lam Dục Quỳnh, giống như trao đổi với đối phương.

Tựa vào lòng người nọ, cứ như được thư giãn sau những phút giây mệt nhọc, Mạc Tuyệt sẽ lấy lại tinh thần. Chỉ có vầng trán mỏi mệt cho thấy chủ nhân của nó đang rất vất vả, nhưng Lam Dục Quỳnh cũng không ngăn Mạc Tuyệt lại, bởi vì hắn biết, y làm vậy nhất định có lý do của y.

Xuất hiện với danh nghĩa của Kha triều, tất nhiên hắn biết đó là nguyên do gì. Kha Phượng Viêm vất vả nơi tiền tuyến, không thể nghi ngờ, trận ôn dịch này chính là một vết thương chí mạng. Bất kể là sức dân hay là binh lực, Kha Phượng Viêm cũng đều bị vây ở thế hạ phong. Nhưng nếu như có thể làm dịu tình hình dịch bệnh, với Kha Phượng Viêm mà nói chính là một đột phá quan trọng. Cho nên, Mạc Tuyệt mới liều mạng như vậy.

Kha Phượng Viêm, ngươi may mắn lắm, mới có được Mạc Tuyệt.

Sức khỏe của Mạc Tuyệt cũng không phải tốt lắm, sau mấy hôm mệt nhọc, đến ngày thứ năm thì y không duy trì nổi nữa, ngất đi trong lòng Lam Dục Quỳnh.

“Đại nhân, thần tiên đại nhân có lẽ là mệt quá ngất đi, người đưa hắn vào trong nghỉ ngơi chút đi!” Thôn dân ở đó lên tiếng.

Lam Dục Quỳnh phục hồi tinh thần lại, ôm Mạc Tuyệt đi vào trong phòng. Hắn am tường y lý, nhưng phải chẩn bệnh cho người mình yêu, quả thật là một kiểu tra tấn.

“Tuyệt Nhi, ngươi đừng làm ta sợ!”

Nhờ chưởng quầy đi sắc thuốc giải cảm, Lam Dục Quỳnh ngồi bên giường Mạc Tuyệt, nắm lấy tay y, mấy ngày tiều tụy giờ thể hiện ngay trên khóe mắt.

Vì để Mạc Tuyệt không phân tâm, vì để Mạc Tuyệt an tâm, Lam Dục Quỳnh đã cố ý để Mạc Tuyệt xem nhẹ tâm tình của mình, như vậy, Mạc Tuyệt mới có thể chuyên tâm chẩn bệnh. Không ngờ, Mạc Tuyệt lại ngã quỵ.

Đau lòng xoa xoa trán Mạc Tuyệt, hắn thở dài. Tuyệt Nhi của hắn luôn liều mạng, luôn vì tín niệm của mình mà liều lĩnh lao về trước. Cũng không biết, hắn ở phía sau y đã lo lắng bao nhiêu.

Một Lam Dục Quỳnh dịu dàng cũng phải cười khổ, hôn lên tay Mạc Tuyệt.

Tuyệt Nhi, ta thật muốn mang ngươi đi, rời xa nơi phân tranh này. Ta muốn mỗi ngày ngươi đều có thể nở nụ cười, Tuyệt Nhi, chờ mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ đi chu du ngàn dặm sơn hà, được không?

Mạc Tuyệt đang ngủ rất dịu ngoan, đôi mi thật dài rũ xuống, khiến người ta nhịn không được muốn hôn y. Không biết, dung nhan đang ngủ say này có thể thuộc về mình bao lâu? Lam Dục Quỳnh kề sát tới bên mặt Mạc Tuyệt, gọi khẽ tên y, Tuyệt Nhi, Tuyệt Nhi, Tuyệt Nhi…

Một khi có được, lại càng không muốn buông tay.

Lam Dục Quỳnh nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, giống như muốn hít hết toàn bộ mùi hương của Mạc Tuyệt vào trong phổi mình, cứ như, làm thế Mạc Tuyệt sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.

Hương thuốc thoang thoảng khiến hắn mê muội, trong mắt hắn, chỉ có mình y.

Cũng giống như thế, có phải, hương thảo dược nhàn nhạt ấy đã khiến Kha Phượng Viêm mê muội, khiến ở nơi chiến trường xa xôi phải gọi tên y hết lần này tới lần khác?

Kha Phượng Viêm anh tuấn ngút trời cưỡi chiến mã, nhìn trận chiến tàn khốc ngay trước mắt mình.

Tuyệt Nhi, ta sẽ cho ngươi một mảnh trời bình an.

Như vậy, Mạc Tuyệt thì thế nào đây? Trong thôn làng bị dịch bệnh, y đã dùng cả tâm huyết của mình cứu chữa con dân Kha triều, rốt cuộc, đó là vì cái gì? Tất cả, e là đến cả bản thân của Mạc Tuyệt cũng không hiểu. Nhưng người rõ ràng nhất lại chính là… Lam Dục Quỳnh.

Tuyệt Nhi, trên thực tế, ngươi vẫn chưa buông xuống được…

Hàng mi thật dài run rẩy, tiếng rên khe khẽ thoát khỏi đôi môi đỏ hồng, mở đôi mắt mông lung, Mạc Tuyệt thấy Lam Dục Quỳnh đang lo lắng.

Kìm lòng không được, y nở nụ cười, hỏi khẽ: “Ta ngất?”

“Mỹ nhân cũng thật biết làm người ta đau lòng!” Lam Dục Quỳnh trưng vẻ mặt đáng thương, ai oán nhìn Mạc Tuyệt: “Vừa rồi thiếu chút nữa tại hạ đã ngất cùng mỹ nhân!”

Nghe giọng điệu trêu chọc của Lam Dục Quỳnh, dường như hôm nay trời càng thêm trong, không khí càng thêm mát mẻ. Tiếng cười của Mạc Tuyệt vang khắp phòng.

Sau lại, do phải chẩn bệnh, bốc thuốc cho thôn dân, Mạc Tuyệt liền ở lại hiệu thuốc, để bọn họ uống thuốc đúng giờ, không bao lâu sau thì hoàn toàn khôi phục.

Trong tiếng cảm tạ của các thôn dân, Mạc Tuyệt cùng Lam Dục Quỳnh lại lên đường. Đích đến kế tiếp của bọn họ chính là Tôn gia thôn, nơi khởi đầu của trận ôn dịch.

Tới mỗi một thôn, Lam Dục Quỳnh không để Mạc Tuyệt tự chẩn bệnh nữa, hắn cũng theo y hỗ trợ một phen. Hai nam tử, một anh tuấn, một kinh diễm, ở trong mắt dân chúng, hai người họ chính là thần tiên do trời phái tới cứu vớt muôn dân. Họ gọi hai người là ‘Mạc Lam song tiên’, trong dân gian cũng truyền lưu một giai thoại: Mạc công tử cùng Lam công tử vốn là thần tiên trên trời, tương thân tương ái. Sau, hai người biết dưới trần gian đang gặp khốn cảnh, cho nên hạ phàm cứu giúp dân chúng đáng thương. Công đức lần này cảm động thiên địa, nhân gian chỉ cầu có thể lập một miếu thờ, truyền tụng công đức của họ cho con cháu đời sau.

Danh hiệu Mạc Lam song tiên đúng thật là rất nổi, tuy là ôn dịch còn đang lan tràn, nhưng những người được hai người họ chữa trị sẽ không nhiễm lại. Đồng thời, phương thuốc ấy cũng đã lưu truyền, vô tình làm chậm tốc độ lây lan của nó. Nhưng dù sao thì chỉ với sức của hai người cũng không đủ, hiện giờ, hai vị bá chủ ở tiền tuyến cũng đã không còn lòng dạ đánh tiếp, bởi vì họ biết, nếu như ôn dịch cứ lây lan như vậy, có nhiều thành trì hơn nữa cũng không thấm vào đâu.

Sau lại, hai bá chủ bắt đầu thương lượng, quyết định chia Đông quốc ra làm hai, lấy Hoành Thủy làm ranh giới, phía Đông thuộc về Kha triều, phía Tây thuộc về Kỳ triều. Hơn nữa còn lập hiệp thương, trong vòng trăm năm sẽ không xâm phạm lẫn nhau.

Sau trận đại chiến, cả hai đều phải nghỉ ngơi lấy sức, trận ôn dịch kế tiếp cũng là một trận chiến vô cùng ác liệt. Từ nay về sau, thiên hạ chia làm ba: Tây quốc, Nam quốc và phía Đông Đông quốc thuộc về Kha triều, về sau xưng là Đại Kha; Bắc quốc, phía Tây Đông quốc thuộc về Kỳ triều, xưng là Đại Kỳ; còn lại chính là Khương Hồ của Gia La Đức.

Kế tiếp sẽ như thế nào? Có ngăn được trận ôn dịch đột nhiên ập tới? Kha Phượng Viêm có thể đoạt lại tâm của người mình yêu? Chờ mong hồi kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.