Cho dù Trương thị có rơi đài cũng không có người nào thật sự tiếc hận cho nàng ta cả! Vì suy cho cùng, bọn họ đều là đối thủ của nhau!
“Tham kiến Hoàng quý quân!” Đức phi hành bán lễ theo quy tắc.
Mạc Tuyệt chậm rãi ngồi xuống, không liếc Đức phi một cái. Thật ra, khi nãy ở ngoài cửa y cũng đã nghe phong thanh chút chuyện rồi, Đức phi này quả là không đơn giản, Mạc Tuyệt cũng chẳng thể khinh thường nàng.
Đức phi vẫn duy trì tư thế bán lễ như thế, lúc này đã bắt đầu phát run. Thị nữ ở cạnh bên muốn bước tới đỡ nàng, lại bị Ngọc Tuyết ngăn cản, “Đức phi nương nương không ngại chứ!”
Đức phi nhìn thị nữ mình lắc đầu, ý bảo nàng đừng bước tới.
Đôi môi đỏ mọng của Mạc Tuyệt hé mở, thổi nhè nhẹ lên tách trà nóng hổi, nếu nhìn từ xa, nụ cười của mỹ nhân đúng là như ẩn như hiện. Để có thể chiếm được ưu ái của mỹ nhân, làm một tách trà nhỏ thì có là gì?
Mạc Tuyệt làm như không trông thấy gì cả, nói với Ngọc Tuyết, “Tuyết Nhi, tách trà này pha sắp hơn cả ngươi rồi!”
Ngọc Tuyết bật cười, “Vậy có phải nô tỳ nên vui, vì điện hạ đang khen nô tỳ chăng?” <!-- Web 300x250 --> Buông tách trà xuống, mỹ nhân mỉm cười nhìn Kha Phượng Viêm đang trở về từ thiên điện.
Cùng lúc này, Đức phi không đứng vững được nữa, ngã người về sau, tình cờ, ngã ngay vào lòng Kha Phượng Viêm.
“A…” Đức phi thở nhẹ một tiếng, trên mặt đỏ hồng.
“Tuyệt Nhi!” Kha Phượng Viêm lại gọi Mạc Tuyệt một tiếng.
“Hoàng thượng đã về rồi!” Mạc Tuyệt đáp lại một câu, nhưng mắt y luôn nhìn chằm chằm Đức phi đang nằm trong lòng Kha Phượng Viêm.
Mạc Tuyệt mỉm cười, hai tiếng ‘ha hả’ nghịch ngợm thoát khỏi miệng mỹ nhân, cũng giống như một khúc nhạc ưu mĩ.
Kha Phượng Viêm đi tới, ôm lấy y, cưng chiều, “Sao lại đến đây? Trẫm đang muốn đi tìm ngươi đó!”
Mạc Tuyệt vẫn cười và nụ cười của mỹ nhân vẫn rất đẹp. Kha Phượng Viêm trông thấy, ngây ra.
“Vừa rồi Đức phi nói muốn ta phạt nàng!” Mạc Tuyệt chu chu miệng, làm như đang làm nũng, “Hoàng thượng đừng trách Mạc Tuyệt nha!”
Khóe mắt liếc sang chỗ Đức phi, nhưng người nọ lại đang cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt nàng ta lúc này.
Kha Phượng Viêm yêu thương sờ lên hai má Mạc Tuyệt, “Trẫm biết!” Dứt lời, quay qua nói với Đức phi, “Đức phi cũng hiểu rồi chăng?”
Đức phi gật đầu, “Thần thiếp hiểu! Lỗi lầm thần thiếp đã phạm vẫn chưa được trách phạt thích đáng!”
“Vậy giáng Đức phi xuống làm nhị phẩm Chiêu nghi đi!” Mạc Tuyệt miễn cưỡng nói tiếp, “Trương chiêu nghi, hôm nay bản quân niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu nên không truy cứu chuyện gì! Nhưng nếu có lần sau…”
Giãy ra khỏi vòng tay Kha Phượng Viêm, mặt Mạc Tuyệt hiện rõ vẻ khó chịu, “Vậy thì tới lãnh cung! Người dám làm tổn thương đến hoàng tự, theo luật nên xử tử!”
Một khắc trước vẫn còn là nhất phẩm Đức phi, ngay sau đó đã biến thành nhị phẩm Trương chiêu nghi, Trương thị sửng sốt.
Kha Phượng Viêm cũng thấy có gì đó không ổn, “Tuyệt Nhi, chuyện này…”
Mạc Tuyệt nghiêm mặt, nói: “Hoàng thượng, lần này có thể giữ lại được hoàng tự, nhưng nếu lơ là coi như không có gì lần sau chắc chắc sẽ có người làm theo! Hoàng tự rất quan trọng, tuyệt đối không được qua loa!”
Dứt lời, y chuyển qua phía Trương chiêu nghi, “Trương chiêu nghi có phục hay không?”
Trương chiêu nghi ngước mặt lên nhìn Mạc Tuyệt, vẻ lạnh lùng trong mắt nàng ta khiến Ngọc Tuyết không tự chủ được đến gần Mạc Tuyệt, chắn trước người y.
“Thần thiếp hoàn toàn tán thành với quyết định của điện hạ!”
Chỉ một câu của Mạc Tuyệt đã phá hủy hết những cố gắng, nỗ lực của Trương chiêu nghi trong bao nhiêu năm qua. Kha Phượng Viêm sủng ái Mạc Tuyệt, chuyện này không có gì để bàn, huống chi nếu xét về mặt phát luật, lần này Mạc Tuyệt phạt nàng như thế cũng chẳng phải là quá nặng.
Tuồng hay, đã bắt đầu mở màn.
Chúc Liên cầm đĩa lên, tiêu diệt mớ điểm tâm bên trong, nói mấy câu mơ hồ, “Mạc ca ca, lần này ca đúng là quá tuyệt vời!”
Mạc Tuyệt cầm cây quạt trong tay, gõ lên đầu hắn một cái, “Nói chuyện đàng hoàng!”
Uống thêm mấy hớp nước, cuối cùng Chúc Liên cũng nuốt được hết mớ điểm tâm vào bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, “Nhưng mà Mạc ca ca, từ lúc Trương thị làm Đức phi tới nay, danh tiếng cũng khá lắm…”
“Danh tiếng của nàng là để cho ai xem?” Mạc Tuyệt hỏi lại.
“Hoàng thượng!”
“Vậy hoàng thượng có bất mãn với chuyện ta làm không?”
Chúc Liên vội vàng lắc đầu, “Không có!”
“Trong hậu cung này, ai sẽ để ý tới danh tiếng của đối thủ chứ?”
“Chỉ sợ thấy nàng tốt hơn thôi!” Chúc Liên thành thật trả lời, bỗng chốc, hắn cũng hiểu ra, “Ta hiểu rồi, cho dù Trương thị có rơi đài cũng không có người nào thật sự tiếc hận cho nàng ta cả! Vì suy cho cùng, bọn họ đều là đối thủ của nhau!”
Cuối cùng Mạc Tuyệt cũng hài lòng, nở nụ cười, “Cũng không ngốc lắm!”
Chúc Liên sờ sờ cái mũi nhỏ của mình, vô tội nói: “Vậy sao ca không biếm nàng ta vào lãnh cung luôn đi? Để lại nhìn chướng mắt quá!”
Nói đến đó, Mạc Tuyệt nhíu mi, dường như có chút đăm chiêu, nói: “Còn phải giữ nàng ta lại…”
“Phải rồi, sáng nay đệ nghe nói đại hoàng tử đến chỗ hoàng thượng khóc lóc, dường như là muốn hoàng thượng đến gặp Trương thị!” Chúc Liên lắc đầu, “Đại hoàng tử đó tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tâm cơ cũng không ít đâu!”
“Không phải hoàng thượng đã không đến đấy hay sao?”
“Mạc ca ca, là do An phi và Nhứ Nhi của chúng ta đến đúng lúc đó!” Kế đó, Chúc Liên bắt đầu kể lại mọi chuyện, cứ như khi đó hắn đang ở hiện trường chẳng bằng.
Lúc đại hoàng tử đến tìm Kha Phượng Viêm làm ầm ĩ, cũng vừa lúc An phi ôm Nhứ Nhi đến đưa chung canh sâm cho hoàng thượng.
Giờ Nhứ Nhi vẫn còn là đứa nhỏ lót tã, sau khi nghe được tiếng khóc của đại hoàng tử cũng òa lên, khóc theo. An phi dỗ mãi không nín, sợ làm phiền tới hoàng thượng nên định bồng Nhứ Nhi trở về.
Kha Phượng Viêm sao có thể bỏ con mình khóc mãi như thế, vậy là cũng tới ôm lấy, dỗ dành. Nhứ Nhi đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, vừa được phụ hoàng ôm vào lòng đã nín khóc, đôi mắt to đen tuyền chớp chớp, nhìn phụ hoàng nó chăm chăm, kế đó, vươn đôi bàn tay bé nhỏ lên, cười khúc khích.
Lúc đó, tâm trạng của Kha Phượng Viêm cũng tốt lên hẳn, lập tức gạt phắt đại hoàng tử sang một bên, đương nhiên cũng không thèm ngó tới Trương thị.
“An phi này đúng là tới đúng lúc thật!” Mạc Tuyệt nghe xong, cảm khái.
Nơi ở của An phi.
Sinh con xong, trông An phi đẫy đà không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều. Nàng ôm con trong lòng, trên mặt tràn ngập tình yêu thương, “Nhứ Nhi, con phải mau lớn lên, sau đó theo phụ quân con học thi họa, võ công!”
Nhứ Nhi tất nhiên là không hiểu, vươn tay túm lấy y phục An phi, chơi đùa.
Nhắc tới Mạc Tuyệt, mặt An phi như sáng lên hẳn, sau đó lại ủ rũ xuống.
Nàng mãi mãi không quên, cái lần mà nàng lạc đường lúc nàng mới vào cung. Vì người mới vào đều thuộc hàng tuyển thị, nên canh giờ trở về tẩm cung mỗi ngày đều rất cố định, nếu như là đến chậm, chắc chắn sẽ bị phạt. Lúc ấy nàng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng rất sợ hãi.
Nàng không biết mình đã đi tới đâu, chỉ thấy mặt đất phủ đầy hồng diệp và một nam tử áo trắng đang đứng giữa nơi ấy. Nàng muốn bước tới hỏi đường, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng rất ít khi tiếp xúc với nam nhân xa lạ, nên khi nhìn thấy nam nhân anh tuấn ấy nàng đỏ mặt, chẳng thốt thành lời.
Nam tử áo trắng ấy như nhìn thấu được tâm tư của nàng, để thái giám ở cạnh bên chỉ nàng đường trở về.
Người ấy vốn không nói với nàng câu nào, nhưng nam tử tuấn lãng ấy vẫn thành công hái được trái tim nàng rồi.
Đây là hoàng cung, không thể chấp nhận được những gì nàng mong muốn. Ngay khi nàng bị hoàng thượng sủng hạnh, nàng đã quyết định, nếu như nàng có thể sinh con, nàng nhất định phải để người ấy làm phụ quân cho đứa nhỏ. Chỉ cần được nhìn người ấy cả đời, giúp đỡ cho người ấy, nàng nhất định sẽ cố gắng hết khả năng của nàng.
Và, nam tử áo trắng ấy chính là nam phi của hoàng thượng – Mạc Tuyệt.