Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 37: Trùng phùng



“Về tư, ta mong Ương đại ca có thể tránh được cảnh chiến tranh! Tuy Hồng Phong và Ương đại ca quen biết chưa lâu, nhưng trong lòng của Hồng Phong, quả thật đã xem Ương đại ca như huynh đệ!”

Từng câu từng lời của Mạc Tuyệt đều thành khẩn, đều biểu đạt sự quan tâm với Ương Thương, với Nam quốc. Ương Thương cũng hiểu, quy thuận là lối thoát tốt nhất cho hắn.

Mạc Tuyệt đã nói rõ mục đích của mình, nên Ương Thương cũng chẳng thể làm ra vẻ như không biết nữa. Hắn cầm tách trà lên, nói khẽ, “Những gì Phong Nhi nói ta đều hiểu! Ta cũng không muốn chiến tranh, điều duy nhất mà ta mong muốn chính là con dân của ta có thể sống ngày tháng hạnh phúc, thái bình, nhưng mà,” Ương Thương nâng mắt lên, nhìn Mạc Tuyệt, “Ta là quân vương, là hy vọng của dân chúng! Ta không thể tham sống sợ chết, cho dù phải thống nhất, ta cũng không thể quy hàng như vậy được!”

“Con dân của ta đang nhìn ta, trừ phi ta chết, bằng không, ta sẽ không làm chuyện không thể quay đầu lại nhìn bọn họ!”

Sự kiên quyết của Ương Thương khiến Mạc Tuyệt ngây ra, “Ương đại ca…”

Lần đầu tiên Ương Thương cắt ngang câu nói của Mạc Tuyệt, hắn khoát tay áo, nói: “Phong Nhi, ta cũng biết thống nhất là chuyện sớm muộn, chẳng phải trong mấy năm nay Kha triều và Kỳ triều đều đang chuẩn bị hết thảy hay sao?”

Ương Thương đứng dậy, chắp tay phía sau, “Nam quốc của ta không có tướng sĩ chưa đánh đã hàng, nếu quy thuận như thế, sau này con dân của ta sẽ chẳng có cách nào sống yên giữa các nước khác. Cho dù có muốn quy thuận, ta cũng muốn con dân của ta có được chút tôn nghiêm cuối cùng!”

Dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn Mạc Tuyệt, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, nhìn vừa kiên nghị lại vừa dịu dàng, “Phong Nhi, hại ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có bị khiển trách hay không?” <!-- Web 300x250 --> Nghe được câu quan tâm ấy của Ương Thương, nếu Mạc Tuyệt bảo không cảm động, đấy nhất định là gạt người. Y cúi đầu, suy tư, Ương Thương biết rõ mình sẽ là người chiến bại, sao lại còn muốn miễn cưỡng chống chọi như thế? Qua câu nói của Ương Thương, y có thể nhìn rõ được nguyên do mà hắn làm như thế. Thật ra thì hắn cũng muốn thiên hạ này thống nhất, nhưng vì để sau này con dân của hắn không bị khinh khi, không chịu nhục, hẳn chỉ còn một cách cuối cùng: Chiến!

Có một quân vương như thế, quả là cái phúc cho dân Nam quốc!

Giờ trong lòng Mạc Tuyệt rất rối rắm, y biết, nếu y cố khuyên can Ương Thương, có lẽ sẽ có thể thành công, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nguyện hy sinh hết thảy vì con dân ấy của hắn, y chẳng thể nào mở miệng. Trong lúc phiền muộn, Mạc Tuyệt đi dạo trên phố Nam quốc, y muốn thả lỏng tâm trạng của bản thân.

Y đang lo lắng, một trong những nguyên nhân không thể phát động chiến tranh là vì với tình hình của Kha triều hiện giờ, không cho phép khởi binh. Tuy Ương Thương không thích chiến tranh, nhưng hắn lại chẳng phải là một đối thủ đơn giản, một vị vua được dân chúng kính yêu sẽ không thể dễ dàng công kích như thế được. Nguyên nhân thứ hai là với tính tình của Ương Thương, nếu bị bắt làm tù binh, hắn nhất định sẽ không tham sống, nói cách khác, hắn sẽ dùng chính sinh mệnh của mình, đổi lấy những năm thái bình cho con dân của hắn.

Như vậy, bất kể là chiến hay không chiến, Ương Thương chỉ có một con đường… Chết.

Càng nghĩ càng đau đầu, Mạc Tuyệt chao đảo, bổ nhào vào lòng một người nào đấy. Y còn chưa kịp giãy ra, đã bị người nọ bế đi.

Người nào mà lại to gan như thế, dám giở trò đồi bại giữa ban ngày ban mặt? Trong tích tắc, mắt Mạc Tuyệt lộ ra một tia sát khí, “Buông ra!”

“Ha ha, không buông!” Trong giọng nói trầm thấp ấy rõ ràng có chút trêu chọc, “Tiểu mỹ nhân, đi với gia thôi!”

Mạc Tuyệt cười lạnh một tiếng, chìa lưỡi đao trong tay áo ra, đâm thẳng tới cổ tay nam tử, nào ngờ, lại bị nam tử ngăn lại.

“Tiểu mỹ nhân cẩn thận, nếu làm ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng lắm!” Nam tử ôm lấy Mạc Tuyệt vọt ngay vào một hẻm nhỏ vắng người.

Tiếp tục cợt nhả bên tai mỹ nhân, thỉnh thoảng hắn còn thổi hơi nhè nhẹ vào. Nam tử ấy cao hơn Mạc Tuyệt một chút, cho nên ngay khi bị hắn ta túm chặt, Mạc Tuyệt biết y chỉ có thể nói chẳng thể động đậy, vì thế, y đành phải hỏi: “Ngươi là ai?”

“Là tướng công của ngươi!” Nam tử không cần nghĩ ngợi gì đã đáp lời ngay.

Mạc Tuyệt nâng mắt lên liếc hắn ta một cái, đồng thời, y cũng trông thấy rõ diện mạo của người này.

“…Phượng Viêm?”

Kha Phượng Viêm hôn mạnh lên đôi môi người yêu trong lòng, bảo: “Ta mang kinh hỉ tới cho ngươi đây, có thích không?”

Mạc Tuyệt bị sự vui sướng khi gặp lại Kha Phượng Viêm làm mơ hồ, y ôm lấy người yêu, hít mùi hương trên người hắn, bảo: “Sao mùi trên người ngươi lại thay đổi vậy?”

Vỗ nhè nhẹ lên lưng Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm nói: “Trước lúc ta tới đây, Đỗ y sư đã đưa cho ta một viên thuốc kháng độc, chẳng trách ngươi lại ngửi không ra!”

“Vậy, sao tiếng ngươi lại thành như thế?” Mạc Tuyệt dám chắc rằng y hoàn toàn có thể nghe ra tiếng của Kha Phượng Viêm, nhưng giọng nói khi nãy rõ ràng chẳng phải của Kha Phượng Viêm nha!

Kha Phượng Viêm nghe thế, ra vẻ thần bí, đặt ngón trỏ lên đôi môi anh đào của Mạc Tuyệt.

“Ta đã từng học biến âm nha!”

Giọng của Kha Phượng Viêm bỗng chốc biến thành giọng của một đứa trẻ, điều này khiến Mạc Tuyệt giật mình, mở to mắt ra nhìn.

Thấy Mạc Tuyệt đáng yêu như thế, Kha Phượng Viêm lại càng thương yêu y gấp bội.

“Ta nhớ ngươi sắp chết rồi, Tuyệt Nhi của ta!”

Kế đó sự im lặng bao trùm, hai người đang ôm nhau ấy không cần ngôn ngữ, họ chỉ cần một cái ôm thôi cũng đã đủ cho đối phương hiểu được tâm ý của mình rồi.

Sau khi đi tới nơi Kha Phượng Viêm đang dừng chân, nghe Mạc Tuyệt kể lại những chuyện về Ương Thương, biết hắn ta chẳng phải là một quân vương cam lòng khuất phục, Kha Phượng Viêm lại thấy vui hẳn. Với dạng người thẳng thắn như thế, cách tốt nhất chính là để hắn ta chết trong kính ngưỡng. Nếu như hắn đã không muốn khuất phục, vậy cứ gặp mặt trên chiến trường. Tuy nhiên, trước lúc đó, ở phía Tây quốc, cho đến lúc Minh Hề đăng cơ, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì.

Mạc Tuyệt không đồng ý chuyện thương tổn đến Ương Thương, y bảo y nhất định sẽ tìm ra cách thuyết phục hắn, một người cứng cỏi như thế nếu mất đi cũng thật là đáng tiếc.

Nhưng Kha Phượng Viêm lại không nghĩ thế, hắn cho rằng Mạc Tuyệt đang mềm lòng. Chẳng lẽ Ương Thương ấy thật có cách khiến Mạc Tuyệt kính trọng? Nếu thật là như vậy, hắn cũng muốn nhìn xem người này như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.