Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 45: Kỳ đô



Kinh thành Kỳ triều rất phồn hoa, dân chúng hai bên đường làm ăn buôn bán tấp nập, mấy đứa trẻ cũng chạy tới chạy lui, đông đúc, náo nhiệt.

Công tử áo xanh như giẫm nát lớp tuyết dưới đế giày, mái tóc đen buộc cao cao, được giữ chặt bởi một cây trâm ngọc bích. Một trận gió thổi tới, luồn vào trong cổ áo hồ cừu của người đó. Người này, đúng thật là Chúc Liên.

Đôi mắt to linh động xoay xoay, đôi môi anh đào gợi lên một nụ cười, y ngẩng đầu nhìn lên hai chữ to trên cửa thành: Kỳ Đô.

Sau khi bước vào kinh thành Kỳ triều, vẻ hưng phấn trong mắt Chúc Liên lại ngày một nhiều, y đi thật nhanh về phía trước, làm hại gã sai vặt ở phía sau theo muốn hụt hơi.

“Công tử, công tử, chờ ta một chút!”

“Sơn Trúc, đi khỏi con đường này là tới phố ẩm thực đó nha!” Chúc Liên mỉm cười, nói khẽ.

Sơn Trúc là gã sai vặt bên cạnh Chúc Liên, bắt đầu hầu hạ y khi y còn ở phủ Thái tử. Tên này… Đương nhiên cũng là do Chúc Liên đặt.

“Sao công tử biết? Chẳng phải công tử cũng mới tới đây lần đầu hay sao?”

Chúc Liên nhướn mày, chỉ chỉ cái mũi nhỏ của mình, trừng mắt nhìn tên thuộc hạ, bảo: “Bản công tử ngửi được!”

Sơn Trúc cúi đầu, ráng nín cười, “Công tử, chúng ta đi nhanh thôi!”

Chúc Liên cũng không nói thêm gì, đi thật nhanh tới quán ăn đang tỏa ra mùi hương thơm nức ở phía trước.

Lần này, Chúc Liên tới Kỳ triều thật ra là cũng có nguyên nhân. Sau khi Minh Hề ngồi vững trên ngai vàng ở Tây quốc vốn là sẽ quy thuận Kha triều, nhưng vào lúc này, hắn lại muốn nuốt lời. Hắn tuyên bố nhiều ngày qua đều mơ thấy ở phía tây nam có một vì tinh tú rơi xuống, hắn tìm quốc sư bói toán, thì mới hay là điềm chẳng lành. Do đó, nếu hiện giờ hắn quy thuận Kha triều, một là sẽ ảnh hưởng tới lòng dân, dân chúng sẽ cho là Kha triều mang tới điềm rủi cho họ; thứ hai là sẽ ảnh hưởng tới phía Kha triều, điềm xấu này sẽ nguy hại tới vận mệnh quốc gia của họ.

Kha Phượng Viêm đương nhiên là biết Minh Hề đang tính toán gì. Tuy giờ hắn đã có được thư quy hàng của Minh Hề, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là chữ ký của thái tử. Huống hồ, chuyện này cũng không quan trọng, nếu như Minh Hề thật muốn giở trò gì, hắn sẽ công bố thư quy hàng đó trước thiên hạ, tất nhiên, Minh Hề sẽ mất lòng dân.

Tuy nhiên, Kha Phượng Viêm lại không muốn làm như thế, giờ hắn đang bồi dưỡng một con rối, chờ đến khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ cho người giết Minh Hề, thế con rối vào Tây quốc.

Về chuyện này, Mạc Tuyệt cũng rất để tâm, vì theo dấu hiệu hiện giờ của Minh Hề, nhất định là hắn đang hối hận. Với thực lực của Minh Hề hiện giờ, sẽ chẳng dám nói ra, tuy nhiên, Mạc Tuyệt lại cảm thấy có người đang ở phía sau giật dây mọi chuyện. Hiện giờ, người dám đối địch với Kha Phượng Viêm chỉ có mình Kỳ Cảnh. Do đó, Chúc Liên đã tới Kỳ triều để nghe ngóng tình hình.

Bấy giờ, Mạc Tuyệt đang ngao du ở biên cương, khi nhận được bồ câu liên lạc, thấy Chúc Liên đề nghị như thế, y cũng không phản đối. Tính ra thì chuyện xâm nhập vào lòng địch cũng là một cách không tệ.

Chúc Liên vốn tới đây để làm chính sự, vào lúc này đã dồn hết tâm trí cả vào các món ăn, đầy cả một bàn, Sơn Trúc nhìn mà phát hoảng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như trẻ con của Chúc Liên xong, hắn cũng đành im lặng. Tuy Sơn Trúc nhỏ hơn Chúc Liên một tuổi, nhưng trông hắn già dặn hơn, lại dốc hết lòng chăm sóc cho chủ nhân của mình.

Chúc Liên cầm thìa, múc một muỗng đậu hủ hạnh nhân cho vào trong miệng, cái vị trơn tuột mát lạnh ấy khiến y cười loan mi, ăn một hơi mấy thìa, hết ngay một bát. Chúc Liên thỏa mãn, uống một hớp rượu hoa điêu, tán thưởng, “Ngon thật!”

Cử chỉ ăn uống giống trẻ con đó của Chúc Liên đã rơi hết vào trong mắt một người, nói cho đúng hơn là từ lúc Chúc Liên bước vào kinh thành Kỳ triều, kẻ đó cũng đã bám theo. Người đó chính là quân vương của Kỳ triều – Kỳ Cảnh.

Kỳ Cảnh mặc cẩm bào màu đen đang ngồi ở một bàn khác thản nhiên uống rượu, tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại dán chặt trên người Chúc Liên, cứ như hắn không phải đang phẩm rượu mà là phẩm hương vị của người nọ thì đúng hơn. Chúc Liên và Sơn Trúc đều không có võ công, cho nên có bị người ta theo dõi cũng chẳng biết.

“Chủ nhân, người có muốn mời Chúc Liên công tử đó sang đây không?” Thị vệ đứng cạnh cúi đầu, dò hỏi.

Kỳ Cảnh lắc đầu, cười tà: “Bảo chủ quán đưa một vò Đỗ Khang qua đó đi!”

Lúc tiểu nhị đưa vò Đỗ Khang tới, Chúc Liên phất phất tay, “Chúng ta không gọi thứ này!”

“Là vị công tử bên đó tặng!” Tiểu nhị chỉ về phía Kỳ Cảnh.

Theo tay tiểu nhị nhìn lại, Chúc Liên phát hiện một đôi mắt lạnh lùng mang ý cười. Cả người Chúc Liên như run lên, lập tức nhìn sang chỗ khác.

Giờ y đã biết thân phận thật của Kỳ Cảnh, huống chi lúc tới đây y cũng đã nghĩ sẽ tránh xung đột thẳng mặt với người kia, tránh được bao nhiêu cứ tránh xa bấy nhiêu, nào ngờ mới ngày đầu tiên đặt chân tới Kỳ triều đã đụng mặt lần nữa, đúng thật là ra ngoài quên coi ngày nha.

Chúc Liên không ngờ, Kỳ Cảnh vẫn luôn phái người quan sát nhất cử nhất động của y, tuy là không điều tra được thân phận của Chúc Liên, nhưng bắt đầu từ khi Chúc Liên ra khỏi Kha triều, vẫn luôn có người theo dõi bọn họ.

Thấy thức ăn trên bàn cũng sắp hết sạch, Chúc Liên gọi chủ quán tới tính tiền, y muốn nhanh chóng đi khỏi cái nơi thị phi này càng sớm càng tốt.

Nhưng đến lúc Sơn Trúc lấy túi tiền ra…

“Nhanh đi, còn lề mề gì nữa?” Bị Kỳ Cảnh nhìn lom lom khiến Chúc Liên thấy khó chịu, lên tiếng giục Sơn Trúc.

Bấy giờ đầu Sơn Trúc cũng đã đổ đầy mồ hôi, “Công tử, không thấy, không thấy… túi tiền đâu!”

“Cái gì?” Chúc Liên hô to một tiếng, “Tên ngốc này, mau mau tìm lại cho bản công tử!”

Giống như đang xem trò vui, Kỳ Cảnh vừa nhìn hai chủ tớ bọn họ, vừa thong dong buông chén rượu xuống, chuẩn bị tới giải vây cho thiếu niên vừa thấy đã thương đó.

Trong Kỳ triều, quán ăn này cũng rất có tiếng, cho nên các món ăn cũng rất quý. Huống chi hôm nay Chúc Liên lại gọi nhiều món như thế, tính sơ thôi cũng không dưới một trăm lượng bạc. Tiểu nhị trong quán thấy họ không có tiền trả cũng không khó dễ gì, nói một câu:

“Công tử làm mất tiền cũng không sao, dựa theo điều lệ của triều ta, cứ ở lại đây làm công một năm là được!”

“Một năm? Bản công tử mà phải làm công một năm sao?” Chúc Liên vỗ bàn, quát to một tiếng.

“Không làm công cũng được, vậy trả tiền ngay đi!” Dường như tiểu nhị đã quen thấy mấy cảnh này rồi, rất bình tĩnh đáp lại.

“Năm ngày sau ta trả được không?” Chúc Liên dùng kế hoãn binh, dù gì thì nơi này cách Kha triều cũng không gần, nếu phải trở về lấy tiền e là tới lui thôi cũng đã mất năm ngày.

“Không được, đó là nguyên tắc!” Tiểu nhị lạnh lùng, cự tuyệt.

Chúc Liên giận đỏ mặt, hai má phồng lên, ánh mắt mang hơi nước trừng tiểu nhị, không thốt được một lời.

Có phải đây là lúc hiệp khách nên ra tay tương trợ không? Kỳ Cảnh sai thị vệ mang hai trăm lượng bạc tới giao cho tiểu nhị.

“Bữa ăn này sẽ do chủ nhân nhà ta thanh toán, số tiền còn lại không cần phải thối! Lui xuống đi!” Thị vệ thốt ra một câu không chút khách khí, tiểu nhị thu được tiền xong cũng không nói gì nhiều, lui ra ngay.

Chúc Liên đương nhiên là biết Kỳ Cảnh đang suy nghĩ gì, nếu như y nhận cái ơn này, về sau, chắc chắn sẽ còn phiền phức dài dài.

“Đa tạ công tử đã ra tay tương trợ, năm ngày sau, ta nhất định sẽ hoàn lại!”

Kỳ Cảnh ngồi xuống cạnh Chúc Liên, “Nếu như ta nói không cần trả, thì thế nào?”

Vẻ ửng đỏ trên mặt Chúc Liên dần biến mất, thay vào đó là cái dáng giơ manh múa vuốt của chú mèo con, để lộ ra chiếc răng tiểu hổ, “Vậy ta xin cáo từ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.