Minh Hề mười sáu tuổi mà nhìn cứ y như ông cụ non, trên gương mặt trắng ngần có một đôi mắt rất đẹp, nhưng đáng tiếc, nó vốn phải là một đôi mắt thiếu niên linh động, nhưng giờ lại lộ đầy vẻ ảm đạm, bi thương. Hắn bước tới bên cửa sổ, suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng gần đây.
Nhờ Kha triều giúp đỡ hắn mới ngồi vững trên ngai vàng, theo lẽ là hắn nên quy thuận Kha triều. Trong quá trình tranh đấu, cuối cùng hắn cũng hiểu thông được một chuyện, đó là sớm muộn gì thiên hạ này cũng thống nhất, Kha triều rất mạnh, quy thuận có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Nếu như khai chiến, con dân Tây quốc nhất định sẽ chịu tai ương, tới lúc đó chẳng những hắn không thể giữ được ngai vàng mà đến ngay cả tính mạng e là cũng khó bảo toàn.
Nhưng sau khi tình hình chính trị ở Tây quốc dần ổn định lại, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Kỳ triều cho sứ giả bí mật tới truyền đạt ý của Kỳ Cảnh: Phải kéo dài thời gian, không được quy thuận. Chờ đến khi thời cơ thích hợp, Kỳ triều sẽ tới tiếp nhận Tây quốc.
Minh Hề tất nhiên là không đồng ý, nhưng Kỳ triều đã lộ ra một ván bài còn chưa lật – Tỷ tỷ ruột của Minh Hề – Mi Chỉ.
Mi Chỉ lớn hơn Minh Hề bốn tuổi, năm nay đã tròn hai mươi. Hai năm trước nàng tới Kỳ triều, trở thành phi tử của Kỳ Cảnh. Ai cũng biết, tuy nói Mi Chỉ công chúa gả đi làm phi tử nhưng sự thật chính là làm con tin. Năm đó, Tây quốc sợ phát sinh xung đột với Kỳ triều, cho nên đã gả công chúa hòa thân.
Minh Hề và Mi Chỉ là do một mẹ sinh ra, năm Minh Hề lên năm mẫu hậu của bọn họ lâm trọng bệnh rồi qua đời, về sau, hai đứa nhỏ ấy phải tự dựa vào nhau mà sống. Hậu cung hiểm ác, Mi Chỉ cẩn thận chăm lo cho đệ đệ duy nhất của mình, không để hắn bị các hoàng tử khác khinh khi, bản thân Minh Hề cũng rất yêu mến người tỷ tỷ dịu dàng như nước ấy. Mọi thứ vốn dĩ rất tốt đẹp, cho tới khi một đạo thánh chỉ của tiên hoàng đã cướp đi người tỷ tỷ quan trọng nhất trong đời hắn.
Minh Hề tới chỗ tiên hoàng cầu xin, dẫu hắn đã quỳ ba ngày ba đêm nhưng cũng chẳng thể khiến tiên hoàng mềm lòng, tiên hoàng nhất quyết phải gả Mi Chỉ sang nước khác. Trước hôm Mi Chỉ xuất giá mấy ngày, nàng đã tới tìm Minh Hề, lại còn hết lòng căn dặn hắn, ở trong hậu cung, tuyệt đối phải nhún nhường.
“Minh Hề, tuy đệ là thái tử, nhưng chúng ta không có mẫu hậu che chở, ai cũng dám trèo lên đầu chúng ta!”
“Cho dù có như vậy, đệ cũng phải nhịn. Trước khi chúng ta có được thực lực thật sự, chúng ta nhất định phải nhẫn nại!” Trên người nàng công chúa mười tám tuổi năm ấy đã toát ra vẻ kiên cường mãnh liệt.
“Tỷ tỷ, đệ không muốn xa tỷ đâu!” Minh Hề chui vào lòng Mi Chỉ, khóc lóc, “Sao phụ hoàng lại gả tỷ đi chứ, người không cần tỷ nữa sao?”
Nghe câu nói hồn nhiên của đệ đệ mình, Mi Chỉ mỉm cười, vuốt tóc hắn, nói: “Đệ phải nhớ kỹ, cho dù có xảy ra chuyện gì, đệ cũng phải cố gắng bảo vệ tốt cho bản thân mình!”
“Tỷ tỷ, chờ đến lúc đệ làm hoàng đế, đệ sẽ đón tỷ về!” Minh Hề ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, kiên cường nhìn tỷ tỷ của mình.
Mi Chỉ nở nụ cười, nụ cười ấy giống như đóa hoa chờ ngày hé nụ, xinh đẹp đến nỗi người ta chẳng đành chạm tay vào hái. Nụ cười ấy làm Minh Hề ngây ra, hắn tự nhủ với lòng, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ đón tỷ tỷ về.
Và một trong những điều kiện bí mật để hắn quy thuận Kha triều chính là Kha Phượng Viêm sẽ giúp hắn mang Mi Chỉ về. Công chúa đã gả đi không được phép trở về nước mình, cho nên nếu như muốn trở về thì chỉ có thể dùng cách khác.
Mà hiện giờ, Kỳ Cảnh lại lấy Mi Chỉ uy hiếp hắn, Minh Hề không muốn mang an nguy của tỷ tỷ ra đặt cược, cho nên hắn mới đồng ý với Kỳ Cảnh, kéo dài thời gian với Kha triều.
Nắm chặt nắm tay, nện một đấm xuống bàn, Minh Hề rống một tiếng thật to, giải tỏa những phiền muộn trong lòng.
Sở Thanh Dật vừa vào tới cửa, trông thấy bộ dáng phát điên của một Minh Hề xưa nay vẫn ôn hòa, không khỏi ngây ra một chút.
“Hoàng thượng, người…”
“Cút đi, cút hết đi cho ta!” Minh Hề ôm trán, hét to.
Sở Thanh Dật là tâm phúc của Kha Phượng Viêm, hắn ở lại Tây quốc chẳng qua là để giám sát vua Tây quốc.
Sở Thanh Dật chẳng những không đi, ngược lại còn bước tới ôm con thú nhỏ đang vô cùng căng thẳng ấy vào lòng, dịu dàng an ủi, “Không sao cả, không sao cả!”
Từ lúc Mi Chỉ bị đưa đi, Minh Hề đã mắc một chứng bệnh, một khi quá kích động, hắn sẽ nổi điên lên. Bình thường, Minh Hề đều cẩn thận khống chế tâm trạng của mình, không dám quá buồn cũng chẳng dám quá vui.
Về chuyện này, tất cả thái y đều chịu trận, ai chẳng biết, tâm bệnh phải cần tâm dược chữa mới được. Lần trước điều tra, Sở Thanh Dật cũng biết được chuyện này, nhưng từ lúc hắn tiếp xúc với Minh Hề tới giờ không hề thấy người này phát bệnh, hắn cứ nghĩ là Minh Hề đã khỏi bệnh rồi. Nhưng hôm nay, đúng là hắn đã được tận mắt chứng kiến.
Ở trong lòng Sở Thanh Dật, Minh Hề giống như một đứa trẻ, khóc nức nở, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ,…”
Sở Thanh Dật nhíu mày, về chuyện Minh Hề trở mặt, dường như hắn đã hiểu được nguyên do.