Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 60: Phản bội



Mai phải dẫn Mi Chỉ rời khỏi đây. Chúc Liên phất ống tay áo xanh biếc, vươn tay vuốt ve chiếc giường đã ngủ hơn một tháng qua, buồn bã.

Là những câu tình tứ của Kỳ Cảnh quá êm tai? Hay là do y khát vọng được yêu?

Nói không nên, thốt không rõ.

Lòng người thật yếu ớt, cho dù có là nam nhân cũng không ngoại lệ. Chúc Liên vốn tưởng rằng ngoài Mạc Tuyệt ra sẽ không còn ai khiến y buông không được nữa. Không ngờ đến khi gặp được khí phách của Kỳ Cảnh, y lại bắt đầu… ỷ lại.

Một quân vương có khí phách như vậy, một vị vua không nói lý như vậy, lại khiến y muốn tựa vào. Chúc Liên nghĩ mãi cũng không rõ.

“Liên Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Chẳng biết Kỳ Cảnh xuất hiện từ bao giờ, ở phía sau ôm chặt Chúc Liên, cắn khẽ lên vành tai nho nhỏ, cho đến khi nó đỏ hồng lên mới thôi.

Chúc Liên nở nụ cười tươi rói, chôn chặt ưu thương vào đáy lòng, quay đầu lại nhìn Kỳ Cảnh, “Nghĩ bệ hạ…”

Ngay khi nhìn thấy đôi ngươi luôn lạnh lùng của Kỳ Cảnh hiện lên ý cười xấu xa, Chúc Liên bĩu môi, “Nghĩ bệ hạ chừng nào dẫn ta đi ăn thịt viên ngoài phố!”

Thì ra trước đó Kỳ Cảnh từng hứa là sẽ dẫn Chúc Liên đi ăn mấy món bình dân ven đường.

Kỳ Cảnh đưa tay vuốt ve cái eo nhỏ của Chúc Liên, nhéo một cái, “Chỉ biết có ăn thôi!”

Chúc Liên chớp chớp đôi mắt to tròn vô (số) tội, nghiêng cái đầu nhỏ, khó hiểu, nhìn Kỳ Cảnh, “Chẳng lẽ bệ hạ ăn kiêng?”

Trên gương mặt lạnh lùng quanh năm của Kỳ Cảnh lộ ra một nụ cười gian trá, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi Chúc Liên, nhìn vào mắt y bằng đôi ngươi chứa đầy dục vọng, “Trẫm chỉ ăn ngươi!”

Chúc Liên cười ha ha, vẻ đáng yêu mang dáng dấp trúc trắc của thiếu niên. Về khẩu vị của Kỳ Cảnh, chỉ có Chúc Liên là hiểu rõ và những phản ứng trúc trắc đó chẳng qua là do y giả vờ mà thôi.

Một người đã sớm biết mùi hoan hảo, sao có thể ngây ngô không biết gì?

Chúc Liên ngẩng đầu lên, thoáng nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên trời cao.

Ánh trăng đẹp quá! Hãy để một đêm cuối cùng, hãy phóng túng bản thân một lần đi.

Chúc Liên nói khẽ vào tai Kỳ Cảnh, “Bệ hạ… Người phải nhẹ một chút nha…”

Trước giờ, trong lúc hoan hảo, Kỳ Cảnh chưa bao giờ dịu dàng, chuyện này Chúc Liên rất rõ, mỗi khi y nói như vậy, y nhất định sẽ nhận lấy những đối đãi thật thô bạo.

Kéo xuống, để lộ nửa bả vai trắng như tuyết của Chúc Liên, ngay cả đôi chân thon dài cũng lộ ra ngoài, rõ ràng là đang rất có ý mời mọc, phối hợp với gương mặt thuần khiết và ánh mắt cô đơn.

Đối diện với một con mèo bé nhỏ không ngoan như vậy, sao Kỳ Cảnh có thể buông tay. Hắn còn chưa kịp cởi hết y phục ra, đã tiến vào cơ thể Chúc Liên.

“A…”

Vẫn thô bạo như vậy, Chúc Liên thầm thở dài một hơi. Được rồi, coi như là bồi thường lần cuối đi, y chạy đã đành, lại còn dẫn theo phi tử của người ta, có tính thế nào, đều là do y không đúng.

“Liên Nhi…” Đế vương cường thế bao giờ cũng bá đạo như vậy, hắn hung hắn cắn lên mỗi tấc da thịt trên người Chúc Liên, “Đừng phản bội trẫm!”

Chúc Liên run lên, sau đó càng rên rỉ to hơn, cứ như đang muốn lấp mất hai từ ‘phản bội’ đó.

Kỳ Cảnh vươn hai tay nâng má Chúc Liên lên, hôn lên nước mắt vì kích thích mà rơi xuống, nhìn đôi ngươi cô độc của Chúc Liên, nói: “Nói với trẫm, ngươi sẽ không phản bội trẫm!”

Giờ này trong đầu Chúc Liên chỉ nghĩ tới Mạc Tuyệt, người mà y luôn yêu thầm suốt bao nhiêu năm qua. Kha triều, là nơi Mạc Tuyệt sống… Không phản bội sao? Chỉ riêng chuyện này ta không thể hứa với người, bệ hạ…

Không có được đáp án như mong muốn, Kỳ Cảnh khó chịu, động tác dưới thân cũng thô bạo hơn, khiến Chúc Liên không kham nổi.

“Bệ hạ…” Chúc Liên câu lấy eo Kỳ Cảnh, cúi đầu nức nở, “Bệ hạ…”

Kỳ Cảnh chẳng thèm để ý tới, ngược lại còn cố tình đẩy mạnh, gặng hỏi, “Nói ngươi sẽ không phản bội trẫm!”

“A…” Nước mắt rơi xuống, Chúc Liên nhìn người đang tàn sát bừa bãi trên người mình.

“Nói ngươi sẽ không phản bội trẫm!”

Ý thức Chúc Liên ngày càng trở nên mơ hồ, y không nhìn rõ được Kỳ Cảnh nữa, y vươn tay ra sờ lên mặt hắn, “…Bệ hạ?”

Thật không hiểu sao đường đường là một nam nhi mà lại có nhiều nước mắt như vậy. Kỳ Cảnh ôm người nọ vào lòng, vỗ về thứ tượng trưng cho nam tính của y.

Lúc sắp đạt tới cao trào, Chúc Liên đã thốt ra một câu mà đến y cũng không nhớ rõ, “Yêu ta được không?”

Sau đó, hôn mê bất tỉnh.

Kỳ Cảnh đau lòng hôn y, ôm y ngủ.

Hôm sau, lúc Chúc Liên thức dậy, Kỳ Cảnh đã đi tảo triều. Y xoa xoa cái eo đau nhức, gọi Sơn Trúc. Lúc sắp bước ra khỏi cửa, Chúc Liên cắn môi, quay đầu lại nhìn căn phòng ấy.

“Công tử…” Sơn Trúc gọi khẽ.

Nuốt nước mắt trở về, Chúc Liên đi tới nơi đã hẹn trước với Mi Chỉ.

Kết thúc rồi, y vẫn là nam phi của Kha triều, những thứ ở nơi đây chẳng qua chỉ là hoa trong kính trăng dưới nước mà thôi. Ném một viên đá xuống, tất cả đã vỡ tan tành…

Đến chỗ hẹn, y gặp Mi Chỉ và… Kỳ Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.