Tửu lầu Phiêu Hương thuộc đường phố nằm ở mảnh đất trung tâm của đế đô, hai bên đường người đi qua đi lại, nhiều đến nỗi không đếm xuể, lúc này đúng là thời gian ăn cơm trưa, tửu lầu Phiêu Hương càng thêm náo nhiệt lạ thường, trong lâu không còn chỗ trống, đông khách đến nỗi hỗn loạn.
Ở chỗ ngồi kế bên cửa sổ, có một nữ tử mặc y phục bó sát màu vàng nhạt ngồi đối diện cửa sổ, tay ngọc tinh tế tú lệ, một tay cầm bình rượu, một tay cầm ly, tự rót tự uống.
Cách ăn mặc của nữ tử cũng không hoa lệ, tóc trên đầu cũng chỉ tùy ý buộc lại, cố định bằng một cái trâm ngọc bích màu trắng đơn giản, nhưng không hề khiến người ta xem nhẹ nàng, ngược lại, trâm ngọc bích màu trắng đơn giản lại rất hợp với với khuôn mặt thanh tú của nàng, ngược lại cho người ta cảm nhận được một loại xa hoa khiêm tốn.
Tuy rằng, nữ tử ăn mặc mộc mạc, nhưng khí chất toàn thân đều lộ ra cao quý, cùng với khí phách vương giả mơ hồ hiện ra ngoài.
Ở phía sau nữ tử, đứng một nữ tử mặc kình trang (trang phục gọn, nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu), dáng vẻ nữ tử hiên ngang, thông minh giỏi giang, mơ hồ lộ ra tác phong quân nhân.
Lúc này, nữ tử ngồi cạnh cửa sổ đang yên lặng nghe những vị khách khác ở tửu lầu nói chuyện, miệng giương lên thành một độ cung, cười lên.
"Các ngươi biết không? Lần này, nữ hoàng bệ hạ của chúng ta thật sự đã làm một chuyện tốt nha!"
"Chuyện tốt gì?"
"Ai nha, thế mà ngay cả điều này ngươi cũng không biết? Bệ hạ hạ chỉ chém đầu cả nhà đại tham quan họ Lục, nữ nhi Lục gia, kẻ dâm tặc kia, cũng bị lăng trì, ngươi không biết đâu, ở Ngọ Môn, dâm tặc Lục gia kia bị cắt từng đao một, cắt hẳn một ngàn đao, đau đến nỗi chết tươi, cái âm thanh thê lương kia á, kêu đến nỗi toàn bộ đế đô đều nghe thấy được, chậc chậc chậc!"
Ở một cái bàn khác, có một nữ tử cũng tiếp chuyện các nàng ở bàn kia, thấp giọng nói: "Này, tin tức đấy của ngươi lạc hậu rồi, bệ hạ của chúng ta, việc làm anh minh nhất lần này, cũng không phải là chém đầu cả nhà họ Lục, mà là tính toán với một đám người có liên quan đến bản án tham ô trái pháp luật trong vài chục năm này, những người có liên quan đến bản án, các ngươi không biết đâu, nghe nói, quan viên dính líu vào, hơn hai trăm người."
"Đúng vậy, nghe nói, những quan viên này, toàn bộ đều bị giam giữ vào Hình Bộ, hiện tại Hình Bộ nhiều người đến nỗi hỗn loạn, có không ít đều trực tiếp giam vào Thận Hình Tư, cùng với nha môn trong kinh thành."
"Ta cũng nghe nói, lần này bệ hạ đã dùng mánh khoé chớp nhoáng, chỉ trong thời gian một ngày, toàn bộ những người này đều bị bắt đi, lúc bị bắt, các nàng đều bị một quyển danh sách ném ở trước mặt, chứng cứ vô cùng xác thực, nghe nói, bệ hạ, thậm chí còn phái Từ lão tướng quân xuất binh để làm kinh sợ đấy, nếu như có người phản kháng, tiền trảm hậu tấu, cho nên tốc độ lần này mới có thể nhanh như vậy!" Một bàn bên cạnh lại vài người thò qua.
"Nói như vậy, bệ hạ đã sớm điều tra vụ án của các nàng rồi?"
"Cái này ai mà biết được, có điều, khẳng định đã sớm tra xong, bằng không làm sao tốc độ lại nhanh như vậy?"
"Lần này, việc bệ hạ làm, thật là khiến lòng người sảng khoái, những đại tham quan đó, nên sớm buộc tội các nàng, sáng sớm đã bắt nạt bá tánh chúng ta!"
"Đúng vậy đúng vậy, làm rất tốt, đều là một đám gian thần tham quan làm hại bá tánh!"
"Có điều, lần này, tróc nã hơn hai trăm vị quan viên, quan viên của Lưu quốc chúng ta cũng thiếu đi một nửa, vậy phải đi đâu mà tìm nhiều quan viên thay thế, bổ sung như vậy đâu? Lỡ như tìm được quan viên còn tham hơn cả trước đây, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ai nha, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, nếu bệ hạ của chúng ta có thể tróc nã toàn bộ các nàng về quy án, bèn nhất định sẽ nghĩ được biện pháp giải quyết, chúng ta chỉ cần lo làm tốt việc của mình là được rồi, ta tin rằng, bệ hạ của chúng ta chắc chắn có thể khiến chúng ta ấm no, tìm cho chúng ta một vị quan tốt!" Trong đó, một nữ nhân mập mạp, lắc đầu không sao cả, cười ha ha.
Mọi người đều sang sảng mà cười ra tiếng, có thể giải quyết những con chuột lớn đó, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.
Sao đó, ngươi một câu ta một câu, thảo luận về việc sông Nguyên và lưu dân: "Bệ hạ, phân chia đồng ruộng một lần nữa, rất nhiều người đều có được đồng ruộng, cũng phân phát lương thực, tin rằng vụ thu hoạch mùa thu lần này, mọi người đều có thể thu được nhiều lương thực."
"Chẳng thế thì sao, nghe nói hiện tại sông Nguyên cũng yên ổn, dựng một cái đê đập rất lớn, hồng thủy muốn nhấn chìm cũng không được.
Bệ hạ của chúng ta càng ngày càng anh minh rồi!"
"Có lẽ bệ hạ của chúng ta, thật sự có thể giống như nữ hoàng khai quốc, anh minh thần võ, dẫn dắt chúng ta trở nên giàu có đâu! Ha ha.."
Cố Khinh Hàn ngồi ở đối diện cửa sổ nghe người bên cạnh đàm luận, khóe môi vốn đã cong lên, lộ ra một mạt ý cười.
Trong lòng những bá tánh này đã bắt đầu thay đổi, chậm rãi hướng về phía cô.
Đây là chuyện tốt, dân tâm là quan trọng nhất, vất vả tới giờ cuối cùng không hề uổng phí!
Lâm Phương đứng ở phía sau Cố Khinh Hàn, khóe miệng cũng ngậm một mạt mỉm cười, thậm chí ngay cả ánh mắt lạnh lẽo đều ấm áp hơn, bệ hạ, thật sự càng ngày càng anh minh rồi, không còn tàn nhẫn thích giết chóc như trước kia, không còn không quan tâm đến triều chính như trước kia, hiện tại, nàng đều tự tay làm mọi việc, một lòng tìm cách khiến bá tánh hạnh phúc, Lưu quốc của bọn y được cứu rồi!
Đột nhiên, một tiếng hô kinh ngạc vang lên, rồi sau đó, chủ nhân của âm thanh nhảy đến trước mặt cô: "Ai nha, là ngươi! Lần trước ta tìm ngươi rất lâu đấy, ta cho rằng ngươi đã xảy ra chuyện, không nghĩ tới còn có thể lại nhìn thấy ngươi, thật sự rất vui!"
Đột nhiên bị người khác phá vỡ suy nghĩ, lại có một người trực tiếp ngồi vào bàn cô, hơi không vui nhíu nhíu mày.
Phía sau, ánh mắt Lâm Phương lạnh lùng, lập tức tiến lên một bước, tay cầm cán đao, đang định tuốt ra khỏi vỏ.
Cố Khinh Hàn tay cầm bình rượu, ngăn lại nhanh như chớp.
Lắc lắc đầu với nàng, ý bảo không đáng ngại.
Lâm Phương mới gật gật đầu, cung kính lùi ra phía sau một bước, chú ý đến người đột nhiên chạy tới này.
Trong phòng, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi không một người nào thấy được một màn như vậy, không cảm nhận được sát ý Cố Khinh Hàn vừa lộ ra, thì ra nữ nhân đột nhiên chạy tới này, không phải ai khác, chính là nữ tử lôi thôi không biết họ tên kia.
Danh hiệu nữ nhân lôi thôi này đặt ở trên người nàng ta, quả nhiên không hề bôi nhọ nàng ta, gặp nàng ta ba lần, cả ba lần đều lôi thôi lếch thếch, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn ra được.
"Lần trước ngươi đã đi đâu? Tả tướng đại nhân tìm rất lâu, cũng không tìm được ngươi!" Vừa nói, vừa cầm gà nướng trên bàn, lấp kín miệng, ăn ngấu nghiến.
Cố Khinh Hàn nhìn đôi tay đen thùi lùi của nàng ta, cùng với khuôn mặt bẩn thỉu, lại cầm một cái đùi gà mà gặm ngấu nghiến, đùi gà nằm trong tay nàng ta, lập tức bẩn một mảng, mà khóe miệng dính dầu mỡ, kết hợp với khuôn mặt bẩn thỉu của nàng ta, nhìn buồn nôn không thể tả được!
Cầm ly rượu ừng ực một tiếng, nuốt xuống, hơi hoảng sợ nhìn nàng ta, cái tay này, không biết bao nhiêu ngày không rửa, cả bàn tay bẩn thỉu, bèn..
cứ như vậy mà cầm đồ ăn sao?
Liên tục buồn nôn, rượu uống vào suýt chút nữa cũng phun ra.
Còn tốt, còn tốt! Cô chỉ mới uống rượu, còn chưa hề ăn cái gì, bằng không thế nào cũng phải nôn hết ra!
Một bên, đôi mắt Lâm Phương cũng trừng lớn nhìn đôi tay nhem nhuốc của nàng ta, đông cầm một thứ, tây cầm một thứ, không ngừng nhét đầy miệng, miệng còn nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Ngươi không để ý ta ăn đồ của chứ?"
Cố Khinh Hàn bỏ chén rượu xuống, tay run run nổi da gà, lắc đầu, khóe miệng nở ra một nụ cười mất tự nhiên: "Ha ha, ha ha, không, không để ý, ngươi ăn đi!"
Nghe được Cố Khinh Hàn nói, nữ nhân lôi thôi cũng không khách khí, trực tiếp kéo mâm tới trước mặt, đôi tay bẩn thỉu đầy dầu mỡ nhắm thẳng vào đĩa, chờ đến khi đồ ăn trên đĩa đều ăn hết, còn cầm đĩa đến bên miệng, liếm liếm.
Người Cố Khinh Hàn lại run lên: "Ngươi ăn từ từ, ta đi trước!"
Nghe được Cố Khinh Hàn nói, nữ nhân lôi thôi lập tức bỏ đĩa xuống, chắn trước mặt cô, một đôi tay phải bẩn thỉu muốn đưa ra, Cố Khinh Hàn vội vàng lùi về phía sau, tránh cặp móng heo kia đi.
Nữ tử lôi thôi ngượng ngùng thu tay lại, hơi ngượng ngùng mà cười cười, đôi tay lau lung tung mấy cái vào người.
Quần áo vốn đã bẩn thỉu không chịu nổi, nháy mắt dính một mảng dầu mỡ.
"Cái này, ha ha, ta.."
"Đứng lại, lập tức đứng lại, đừng tới đây!" Cố Khinh Hàn ngăn nữ tử lôi thôi vẫn muốn tiến lên lại.
Sao người này không có ý thức như vậy chứ, trên người bẩn như vậy, còn cố dán vào người khác.
Bẩn không phải lỗi của nàng ta, dán vào người người khác, đây là quá sai rồi!
"Hì hì, ngại quá! Ta thật sự quá đói bụng, hôm nào, hôm nào ta mời ngươi ăn cơm!"
Thôi đi, với dáng vẻ kia của ngươi, mời nổi sao? Cho dù mời nổi, cô cũng không dám ăn ý chứ!
"Không cần, bữa này coi như ta mời ngươi!" tránh khỏi người nàng ta bèn muốn rời đi.
Nữ tử lôi thôi lại chắn trước mặt, cười hì hì: "Ngươi không phải nhân sĩ đế đô nhỉ, ta trà trộn ở đế đô rất lâu rồi, cũng chưa từng nghe đến danh hiệu của ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng tới tham gia khoa cử?"
"Ngươi tìm được người tiến cử ngươi sao?"
Cố Khinh Hàn ngẩn ra, khoa cử? Tiến cử?.