Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 142: 142: Thị Tẩm Bi Đát 2





Cố Khinh Hàn ngơ ngẩn, em gái ngươi, sớm không gõ muộn không gõ, lúc này gõ cái gì mà gõ!
"Không gặp, bảo nàng cút đi!" Bất mãn mà quát chói tai một tiếng về phía cửa.
Đoạn Hồng Vũ cũng có chút không vui mà nhìn phương hướng cửa, có thể chờ bọn họ làm "việc" xong xuôi rồi lại gõ cửa được hay không, thật vội chết người ta!
"Nhưng mà Lộ tướng nói.."
"Nói cái gì cũng vô dụng, bảo nàng cút đi cho trẫm!"
"Vâng, vâng, bệ hạ, ngài tiếp tục chơi!" Cổ công công lấy lòng nói với Cố Khinh Hàn bên trong.

Trong lòng không khỏi mắng Lộ Dật Hiên mười vạn tám nghìn lần, ai nha, buổi tối muộn, có việc triều chính gì chờ ngày mai lại bẩm báo không được sao? Làm hại y cũng ăn mắng, nếu mà bệ hạ không vui vẻ, vậy hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Cố Khinh Hàn nhìn Đoạn Hồng Vũ bên dưới, nhìn Đoạn Hồng Vũ có chút vô thố bất mãn, không khỏi an ủi nói: "Bảo bối, ngoan, chúng ta đừng để ý đến nàng, chúng ta tiếp tục tới, làm việc chúng ta thích!"
"Ngoan, bảo bối nhắm mắt lại!"
Đôi mắt Đoạn Hồng Vũ trừng lớn, có chút không kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi: "Bệ hạ, tại sao lại gọi thần hầu là bảo bối?"
"Bởi vì hiện tại ngươi chính là bảo bối của trẫm, hiện tại trẫm muốn ngươi!"
"Vậy tại sao cứ muốn thần hầu nhắm mắt lại?" Chớp chớp đôi mắt nhìn Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn có chút cạn lời, còn có thể tại sao? Ta là một cô gái nhỏ, ngươi là một người đàn ông trưởng thành, thứ lỗi cho cô còn chưa hề thích ứng được với thế giới nữ tôn này, cô cũng sẽ xấu hổ, tuy rằng cô thích công!
Nhưng một người đàn ông trưởng thành như ngươi, trợn tròn mắt liên tục nhìn ta, ta cũng sẽ xấu hổ mà!
"Ngươi không cảm thấy, nhắm mắt lại, càng lãng mạn sao?"
"Cái gì gọi là lãng mạn?"
Quả thật, Cố Khinh Hàn muốn nổi điên, đâu có nhiều tại sao như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô tội thuần khiết của hắn, vẫn không nhịn được nhẹ giọng trả lời: "Lãng mạn chính là giống như chúng ta bây giờ, ngươi ngoan ngoãn, nhắm mắt lại, đừng hỏi nữa!"

Nhìn Cố Khinh Hàn có hơi không vui, Đoạn Hồng Vũ vội vàng lấy lại thần, nhắm mắt lại, giọng nói quyến rũ: "Bệ hạ, thần hầu rất yêu ngài, chúng ta bắt đầu đi, thần hầu không chờ nổi nữa!"
Ngươi không chờ nổi, lão nương ta càng không chờ nổi ý!
Trên người, một luồng nối tiếp một luồng nhiệt nóng tấn công lại, Cố Khinh Hàn không rảnh lo nhiều, bèn phải đi vào.
Cửa lại vang lên từng tiếng gõ cửa.
Cố Khinh Hàn phẫn nộ, Cổ công công này có tật xấu à!
Chỉ nghe thấy, ngoài cửa, giọng nói khóc như đưa đám của Cổ công công: "Bệ hạ, lần này thật sự là việc gấp, Vân vương, hắn có việc gấp tìm ngài, cần phải tìm vào hôm nay!"
Tay Cố Khinh Hàn ném cái gối bên cạnh ra ngoài cửa, khuôn mặt đen lại.
Mẹ nó, hiện tại lão nương cũng có việc gấp, ai tới giúp cô đây? Đệch, cứ ép cô phải nói lời thô tục.
Kéo quần áo trên mép giường lại đây, mặc lung tung vào, lạnh lùng mà ném xuống một câu với Đoạn Hồng Vũ: "Hôm nay đành tới đây thôi vậy, ngày mai lại tiếp tục làm việc chúng ta thích làm!"
Ném xuống một câu sau, bèn đen mặt đẩy cửa mà ra.
Đoạn Hồng Vũ há hốc mồm, bèn, bèn, cứ như vậy, đi rồi?
Có phải y đang nằm mơ hay không? Có phải nhìn lầm rồi hay không? Đều đã tiến hành được một nửa, chỉ thiếu một bước cuối cùng, cứ như vậy, đi rồi..
Òa đệch, Tả tướng, Vân vương, thù này chúng ta đã kết rồi!
Đoạn Hồng Vũ suýt chút nữa gào thét lên.
Đệch, khó khăn lắm bệ hạ mới ôn nhu với y như vậy, khó khăn lắm mới có hứng thú, lần này bỏ qua, y lại phải chờ bao lâu đây, muốn khóc quá, không chơi bắt nạt người ta như vậy!
Cố Khinh Hàn mang một khuôn mặt còn đen hơn cả than, hết sức giận giữ, ra sức đẩy cửa ra, không vui mà nhìn Cổ công công.

Uổng công, trước kia cô còn một lòng khen Cổ công công ở phương diện này, quá tận tâm rồi, hiện tại thì thấy, cũng chả ra làm sao.

Cổ công công bị Cố Khinh Hàn nhìn đến nỗi có hơi chột dạ, y cũng không muốn mà, nhưng mà Vân vương vẫn cứ chờ ở bên ngoài, hơn nữa, đây là quốc gia đại sự, y thật sự không dám chậm trễ đâu!
"Bệ, bệ hạ.." Khuôn mặt Cổ công công đưa đám.
Cố Khinh Hàn lạnh nhạt nói: "Vân vương ở đâu?"
"Bẩm bệ hạ, Vân vương, hắn ở Lương Phong đình!"
Cố Khinh Hàn mím chặt môi, đôi mắt lạnh lùng, phất tay áo, đi nhanh về phía Lương Phong đình.
Cổ công công vội vàng tung ta tung tăng mà đuổi theo, trong lúc đó, một câu cũng không dám nói, chỉ cúi đầu, thân mình cung kính đi theo phía sau Cố Khinh Hàn.
Từ xa đã nhìn thấy Vân vương một bộ áo bào tím hình con rắn, khoanh tay đứng ở Lương Phong đình, gió thổi vạt áo hắn bay phất phới, bên cạnh còn đi theo một võ tướng.
Cố Khinh Hàn thu lại suy nghĩ: "Không biết đêm khuya, Vân vương đến thăm, có chuyện quan trọng gì?"
Vân vương nghe được giọng nói của Cố Khinh Hàn, vội vàng xoay người, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn Cố Khinh Hàn không chớp mắt: "Bổn vương nhận được thư nhà của Hoàng thượng triều ta, phân phó bổn vương lập tức trở về triều, bổn vương có thể sẽ không tham gia yến tiệc chúc mừng ba ngày sau được, thật sự xin lỗi!" Ôm quyền thi lễ.
Cố Khinh Hàn kinh ngạc, lập tức trở về triều? Bùi quốc đã xảy ra chuyện? Là việc gấp gì, khiến Vân vương không thể không lập tức chạy về?
"Hiện giờ đã muộn, Vân vương không đợi ngày mai rồi trở về được sao?"
"Không được, chuyện quá khẩn cấp, bổn vương cũng muốn nhanh chóng trở về!" Vân vương dừng một chút, do dự nói: "Lần trước, nữ hoàng bệ hạ từng nói, Thượng Quan Hạo vượt qua được một kiếp kia, sẽ cho hắn về nước, không biết nữ hoàng bệ hạ, lần này có chấp thuận để Thượng Quan Hạo về nước thăm người thân không?"
Sắc mặt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn khẽ biến, Vân vương này muốn đưa Thượng Quan Hạo về sao? Hắn đưa Thượng Quan Hạo về Bùi quốc là có ý gì? Dự tính khai chiến, sợ cô dùng Thượng Quan Hạo để uy hiếp sao?
"Nữ hoàng bệ hạ không cần suy nghĩ nhiều, Hạo nhi một lòng muốn về nước vấn an người thân, bổn vương chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của hắn mà thôi, huống chi, Hạo nhi thật sự đã mười mấy năm chưa từng về nước, hy vọng nữ hoàng Lưu quốc bệ hạ có thể đồng ý!" Vân vương một thân nam tử khí khái, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, mỗi một câu nói đều vô cùng thuần chất.
Cố Khinh Hàn xoay người, nhìn phương hướng Lãm Nguyệt Các, sau khi suy tư nửa khắc, lắc lắc đầu, kiên định nói: "Hiện tại Thượng Quan Hạo không thể trở về Bùi quốc!"
Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn của Thượng Quan Vân Lãng nháy mắt đại biến.

Hạo nhi không thể về nước? Vậy nàng có ý gì? Trầm giọng nói: "Nữ hoàng bệ hạ thân là chủ của một quốc gia, hy vọng ngươi có thể nhất ngôn cửu đỉnh, quân vô hí ngôn!"

Khóe môi Cố Khinh Hàn giương lên: "Vân vương lo lắng quá nhiều, trẫm chỉ đứng ở góc độ của Thượng Quan quý quân suy xét thôi, thân thể Thượng Quan quý quân không khoẻ, chân tay cũng chưa được nhanh nhẹn, trước mắt, đúng là lúc cần phải tĩnh dưỡng, Lưu quốc cách xa Bùi quốc, thân thể trước mắt của Thượng Quan quý quân, căn bản không chịu đựng được nếu đi Bùi quốc.

Điểm này, nói vậy Vân vương chắc là cũng là hiểu nhỉ!"
Mày kiếm của Thượng Quan Vân Lãng nhăn thành một đoàn, đương nhiên y hiểu thân thể của Hạo nhi, chỉ là để Hạo nhi ở lại Lưu quốc, y thật sự không yên tâm, nghĩ đến lúc vừa mới tới, nhìn thấy một mình Hạo nhi lẻ loi, hiu quạnh bị nhốt ở Lãnh Tịch cung, vết thương chồng chất toàn thân, hôi thối đều bốc ra thật xa, máu chảy không ngừng, thậm chí, mấy năm qua, đều dựa vào rễ cây, thảm cỏ sống qua ngày, đói khổ lạnh lẽo.
Nếu sau khi y đi rồi, những người đó có thể tiếp tục ngược đãi hắn hay không? Y không đánh cuộc nổi, cũng không dám đánh cuộc.

Nhưng mà trở về cùng y, trên đường xóc nảy, thân thể hắn thật sự có thể chịu được sao? Hơn nữa, lần này trở về là bởi vì hoàng thượng bệnh nặng.
Hoàng thượng bệnh nặng, Phan vương các nơi tất nhiên sẽ tranh nhau tạo phản, kẻ khác lại ở xa Bùi quốc, nếu bọn họ thật sự tạo phản, Bùi quốc bèn thật sự xong rồi, y cần phải chạy về Bùi quốc trước khi hoàng thượng băng hà!
Sức mạnh quốc gia của Bùi quốc vẫn luôn không vững chắc, rung chuyển bất ổn, lần này hoàng thượng bệnh nặng hay là lừa mọi người, chỉ sợ không chịu đựng được mấy ngày nữa, y phải lấy roi thúc ngựa chạy về mới được.
Thượng Quan Vân Lãng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu đưa Hạo nhi theo, chắc chắn hành trình phải kéo dài mấy chục ngày, nhưng mà nếu để mặc hắn ở Lưu quốc, lỡ như..
Dường như nhìn ra được lo lắng của Thượng Quan Vân Lãng, Cố Khinh Hàn nói: "Vân vương cứ yên tâm đi, Thượng Quan quý quân, trẫm sẽ chăm sóc hắn nhiều hơn, những việc ngươi lo lắng, về sau cũng sẽ không xảy ra nữa!"
Vẫn nhíu mày, hiển nhiên đang nghĩ xem lời nói của Cố Khinh Hàn đáng tin bao nhiêu.
"Lần này là bởi vì thân thể của Thượng Quan quý quân không khoẻ, chờ thân thể hắn tốt hơn một chút, Vân vương có thể tự mình phái người đưa hắn trở về, lời hứa trẫm đã ưng thuận sẽ không thay đổi, trẫm cho phép hắn về nước ba tháng!" Cố Khinh Hàn nói năng khí phách, hứa hẹn nói.
Nhìn Thượng Quan Vân Lãng vẫn còn đang do dự, Cố Khinh Hàn lại nói thêm một câu: "Nếu mà Vân vương không yên tâm, trẫm cũng không còn cách nào, nhưng mà với thân thể hiện giờ của Thượng Quan quý quân, trẫm tuyệt đối không đồng ý cho hắn về nước!"
Nghe vậy, hàn ý trong mắt Thượng Quan Vân Lãng chợt lóe mà qua, rồi sau đó chậm rãi trở về bình tĩnh, mày kiếm nhăn thành hình chữ xuyên.

Cưỡng ép đưa Hạo nhi trở về, chỉ sợ cũng là hại hắn, thôi, trước cứ để hắn ở lại Lưu quốc một thời gian đi, chờ sau khi việc của Bùi quốc giải quyết xong, lại tự mình đến Lưu quốc đón hắn về nước.
"Hy vọng nữ hoàng bệ hạ nói được thì làm được, nếu mà Hạo nhi có gì sơ sẩy, Bùi quốc chúng ta chẳng sợ chiến đến chỉ còn một binh một tốt, cũng sẽ đối kháng với Lưu quốc đến cùng!" Giọng nói Vân vương vang vang, tản mát ra từng đạo uy áp mạnh mẽ.

Ngoài Cố Khinh Hàn ra, những người khác, chân đều không nhịn được nhũn ra, muốn quỳ lạy.
"Đương nhiên, quân vô hí ngôn!"

Mày kiếm của Thượng Quan Vân Lãng nới lỏng, uy áp phát ra cũng thu trở về: "Không biết nữ hoàng bệ hạ, có thể để bổn vương đi gặp Hạo nhi lần cuối không?"
Cố Khinh Hàn nhìn vẻ mặt kiên định của Thượng Quan Vân Lãng, khuỷu tay chống lên một bàn tay khác, vuốt cằm, lẽ ra Vân vương sắp sửa về nước, đều là người Bùi quốc, cần phải cho bọn họ gặp mặt một lần.

Nhưng Thượng Quan Hạo, hiện giờ đã là quý quân trong hậu cung của cô, lúc trước liên quan đến thương thế của hắn, để Vân vương ở cùng, hiện giờ lại vào hậu cung gặp hắn, đây dường như có chút không ổn.

Hơn nữa, dù sao Vân vương cũng là sứ thần, ai biết hắn ở Lưu quốc có mưu đồ cái gì hay không?
"Được, trẫm cho phép!"
Thượng Quan Vân Lãng cười sang sảng: "Như vậy bèn đa tạ nữ hoàng bệ hạ, một lát nữa bổn vương cáo biệt Hạo nhi xong sẽ trực tiếp rời khỏi Lưu quốc, mấy ngày nay quấy rầy nhiều rồi, vẫn mong nữ hoàng bệ hạ thứ lỗi!"
"Không dám không dám!"
"Bổn vương đưa đến Lưu quốc một ít cống phẩm, vẫn chưa có cơ hội trình lên nữ hoàng bệ hạ, một lát nữa bổn vương sẽ sai người đưa danh mục quà tặng lại đây!"
"Vân vương khách khí!"
"Vậy bổn vương bèn đi Lãm Nguyệt Các từ biệt Hạo nhi trước!"
"Mời Vân vương!" Cố Khinh Hàn làm một tư thế mời.
Vân vương cũng không khách khí, phất vạt áo một cái, bước đi mạnh mẽ uy vũ về phía Lãm Nguyệt Các.
Nhìn Vân vương phong thái hiên ngang, mạnh mẽ đanh thép, Cố Khinh Hàn lâm vào trầm tư.
Là việc gì, khiến sắc mặt của một chiến thần uy phong nghiêm nghị đại biến, vội vã về nước đây? Thượng Quan Vân Lãng có tình nghĩa sâu nặng với Thượng Quan Hạo như vậy, nếu chỉ là việc bình thường, hắn không thể nào để mặc Thượng Quan Hạo, càng sẽ không ném Thượng Quan Hạo ở Lưu quốc.
Trừ khi, hoàng thất Bùi quốc xảy ra vấn đề, hơn nữa, ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng đế, chẳng lẽ, là hoàng đế Bùi quốc bệnh nặng..
Cố Khinh Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy.

Nếu thật sự là hoàng đế bệnh nặng, chỉ sợ Thượng Quan Vân Lãng có vội về, Bùi quốc cũng phải nội loạn một trận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.