Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 20: 20: Thiếu Nữ Mặc Hắc Y





"Huỳnh huỵch" "huỳnh huỵch" "huỳnh huỵch" đám người mênh mông cuồn cuộn từ lầu một bước lên lầu hai, chấn động đến nỗi, thang lầu đong đưa một trận.
"Đồ quê mùa, ngươi dám đánh lão tử, lão tử hôm nay khiến cho ngươi nhìn xem đắc tội lão tử là kết cục gì?" Khuôn mặt Đoạn Ảnh sưng húp, vênh mặt hất hàm sai khiến, từ trên cao nhìn xuống Cố Khinh Hàn và Đoạn Hồng Vũ, trên mặt cao ngạo tự đắc.
Y cũng không tin, bọn y nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không hạ gục được một cái đồ quê mùa mi thanh mục tú sao?
Bá tánh dùng cơm chung quanh lá gan lớn một chút, đều trốn dưới lầu quan sát, nhát gan một chút, vội vàng bỏ của chạy lấy người.

Tức khắc, lầu hai trong tiệm chỉ còn lại có Cố Khinh Hàn, Đoạn Hồng Vũ cùng Đoạn Ảnh các nàng một đám người mênh mông cuồn cuộn.
Đoạn Hồng Vũ nâng lên mắt đào hoa mị hoặc, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Ảnh như nhìn người chết.


Võ công của bệ hạ thiên hạ vô địch, trên đời này căn bản không có mấy người có thể đánh thắng được bệ hạ, con heo béo này quả thực chính là tìm chết.
Cố Khinh Hàn lạnh lẽo hừ một tiếng, mặt lạnh lùng, không để ý tới, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn.
Đoạn Ảnh ảo não một trận, vết sưng trên khuôn mặt tròn xoe, nhe răng trợn mắt quay cuồng.

Cái đồ quê mùa này, thế mà dám làm lơ y.
Lửa giận hừng hực cuồn cuộn mà thiêu đốt, lạnh giọng rống lên với phía sau: "Còn không giết các nàng cho lão tử? Hôm nay nếu không giết được hai người bọn họ, lão tử bèn giết các ngươi!"
Một đám người hùng hổ cầm đao kiếm lao ra phía trước.
Thương mở ra đầu điểu, nhóm người đầu tiên lao đến, trong lúc Đoạn Ảnh còn chưa có thấy rõ tình hình, toàn bộ đều ngã xuống đất không dậy nổi, che lại tay phải trên mặt đất không ngừng kêu thảm.

Trợn to đôi mắt, chỉ thấy lòng bàn tay phải những hộ vệmình tìm tới đều cắm một chiếc đũa, chiếc đũa xuyên hoàn toàn vào bàn tay, xuyên thủng vào, máu tươi từ từ chảy ra.
Đoạn Ảnh sợ ngây người, không thể tưởng được võ công đồ quê mùa này thế mà cao như vậy.
Lại rống một cái với phía sau: "Thất thần làm gì, không thấy được trên bàn nàng ta không còn chiếc đũa nào sao? Giết nàng ta cho lão tử, lão tử muốn thiên đao vạn quả nàng ta!"
Nghe Đoạn Ảnh quát một tiếng chói tai, các hộ vệ giấu đi sợ hãi trong lòng, cầm đại đao lên, tiếp tục lao về phía trước chém tới.
"Rầm" "rầm" "rầm" một tiếng nối liền một tiếng vang lên, theo đó mấy trăm hộ vệ như diều đứt dây ở không trung quay một vòng, rồi sau đó mạnh mẽ rơi xuống, xếp thành một chồng thịt người.


Tốc độ kia, nhanh đến không thể tưởng tượng.
Đoạn Ảnh dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, trừng lớn hai mắt, không thể tin mình mang đến mấy trăm người, chỉ trong nháy mắt, bèn thành một đống thịt người như vậy? Đây là ai? Đế đô khi nào xuất hiện cao thủ như thế?
Ở bên cạnh Đoạn Ảnh, một thiếu nữ mặc hắc y khuôn mặt lạnh lùng ngồi xổm xuống, kéo một cánh tay, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc đũa đâm trong lòng bàn tay hộ vệ, trên khuôn mặt đẹp sâu thẳm lạnh nhạt hiện lên một mạt trầm trọng, rồi sau đó lạnh mắt nhìn về phía Cố Khinh Hàn vừa mới đánh xong một người thịt cuối cùng.
Mắt lạnh của Cố Khinh Hàn nâng lên, đôi mắt lạnh băng và hai con mắt lạnh nhạt bèn như vậy giao nhau.
Cố Khinh Hàn ngẩn ra, sát khí thật lớn mạnh, uy áp võ giả thật lớn mạn! Người này, võ công không thấp, thậm chí có thể nói sâu không lường được.
Thiếu nữ mặc hắc y eo lưng gầy ốm đứng đến thẳng tắp, kéo Đoạn Ảnh ra phía sau lưng, che ở sau người mình.

Ánh mắt sâu thẳm lạnh nhạt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Khinh Hàn, chớp cũng không thèm chớp.
Bộ dáng kia hoàn toàn chính là ý nói y muốn bảo hộ Đoạn Ảnh, nếu như muốn làm nàng ta bị thương, cần phải bước qua xác y, y chính là muốn bảo hộ Đoạn Ảnh.

"Hắc y! Nhanh! Giết cái đồ quê mùa này cho bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nếu không giết nàng, thật sự khó giải nỗi hận trong lòng." Tránh ở phía sau thiếu nữ mặc hắc y, Đoạn Ảnh kéo ống tay áo hắc y, kêu gào, hung tợn nói.
Hai mắt thiếu nữ mặc hắc y sâu thẳm lạnh băng, nháy mắt quét về phía Đoạn Ảnh.
Đoạn Ảnh chấn động, như lạc vào trong hầm băng.

Sát khí thật mạnh, nàng ta chẳng lẽ là muốn giết cả y sao?
Thân mình kịch liệt co rụt lại, thật không có chí khí mà buông tay đang bắt lấy ống tay áo nàng ta ra, leo lên trên mặt bàn lên, mang theo khóc nức nở nói:
"Ngươi, ngươi đã đồng ý với nương của ta phải bảo vệ ta, ngươi không thể không giúp ta, càng không thể giết ta.."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.