"Một đám lang băm, lập tức đi gọi viện sử Thái Y viện cho trẫm, còn cả toàn bộ đại phu ở Thái Y viện, thiếu một người, trẫm lấy đầu của các ngươi!"
Ba vị thái y nghe được thanh âm phẫn nộ của Cố Khinh Hàn, vội vàng vén quan phục lên, chạy ra bên ngoài.
Đây là tiết tấu của nữ hoàng trước khi bạo nộ, lúc này không chạy, đợi đến khi nào?
Nhìn về phía nam tử ốm yếu vẻ mặt tái nhợt đang hôn mê, trong lòng Cố Khinh Hàn hiện lên một mạt đau lòng.
Nam tử này thật đẹp, đẹp đến không có lời nào hình dung được, vẻ đẹp của hắn bất đồng với quyến rũ mị hoặc của Đoạn Hồng Vũ, bất đồng với cô đơn mà độc lập của Vệ Thanh Dương, cũng bất đồng với thanh tú hồn nhiên của Lăng Thanh Thần, vẻ đẹp của hắn dường như là vẻ đẹp tự nhiên nhất trên đời, là tỏa ra từ trong xương tủy, cho dù tái nhợt đến không có chút màu máu, vẫn đẹp đến rung động lòng người như cũ.
Đây vốn nên là một mỹ nhân tuyệt sắc, lại tái nhợt làm người đau lòng như vậy.
Trong phòng nhất thời có chút im ắng, Cố Khinh Hàn cùng Thượng Quan Vân Lãng cũng không nói chuyện, chỉ có tiểu Lâm Tử cúi xuống kìm nén khóc nức nở.
"Thái Y viện Trương thái y đến, Vương thái y đến, viện sử Thái Y Viện đến.." Từng tiếng truyền báo không ngừng truyền đến, chừng mấy chục đến trên trăm vị thái y liên tiếp đi vào.
Những thái y này một đám trên mặt toàn mang theo sợ hãi, vội vã đi vào Lãnh Tịch cung.
Lãnh Tịch cung vốn dĩ lạnh tanh, âm trầm vì những người này đến mà có vẻ có chút chen chúc.
"Thần Vương thái y, Trương thái y..
khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Một đám thái y đầu để dưới đất, bằng tư thế tiêu chuẩn hành đại lễ.
"Được rồi, đều đừng hành lễ, lập tức khám cho hắn xem, còn có biện pháp nào cứu trị không?"
"Vâng, bệ hạ.."
Một thái y tiếp một thái y cách vật bắt mạch, nửa ngày, đều là sắc mặt trầm trọng, lắc lắc đầu, đi một bước rời khỏi viện.
Một nén hương sau (45-60 phút)..
Nhìn toàn bộ thái y quỳ đầy sân Lãnh Tịch cung, tay Cố Khinh Hàn nắm chặt thành quyền, đẹp chứ không xài được, phí công nuôi dưỡng, toàn bộ đều phí công nuôi dưỡng, nhiều người như vậy mà không cứu sống nổi một người.
Hơi thở trên người không khỏi lạnh lẽo.
Mà phía sau Cố Khinh Hàn, Thượng Quan Vân Lãng cũng là vẻ mặt âm trầm nhìn khuôn mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt đến không có chút màu máu kia, lại nhìn về phía tiểu Lâm Tử quỳ gối bên người Thượng Quan Hạo bi thống vạn phần.
Mày nhăn càng chặt, gắt gao thành một cái chữ xuyên 川.
"Hơn trăm người, cứu không nổi sinh mệnh đang bị đe dọa của một nam nhân, Thái Y viện các ngươi chỉ có chút y thuật như vậy thôi sao?"
"Bệ hạ thứ tội, Thượng Quan quý quân vết thương cũ chưa tốt, lại thêm vết thương mới, những thương tích này tích lũy tháng ngày, sớm đã thương đến phế phủ.
Hơn nữa, Thượng Quan quý quân một chút ý chí muốn sống cũng không có, thần thật sự là bất lực.
Thượng Quan quý quân, chỉ sợ vô phương cứu chữa."
Cái gì? Thượng Quan quý quân? Hắn là Thượng Quan quý quân?
Đó chẳng phải là Bùi quốc..
Thân thể Cố Khinh Hàn chấn động, theo bản năng quay đầu về phía vẻ mặt âm trầm của Thượng Quan Vân Lãng.
Chỉ thấy đôi tay Thượng Quan Vân Lãng nắm chặt thành quyền, khớp xương vang lên, gân xanh hiện lên trên mặt, khóe môi gắt gao mím chặt.
Hiển nhiên là đang khống chế lửa giận cực đại.
Không xong, Thượng Quan Hạo này nếu không cứu sống được, Lưu, Bùi hai nước tất yếu khai chiến.
Ngay lúc Cố Khinh Hàn một trận phiền lòng táo ý, không có kế sách khả thi, ngoài Lãnh Tịch cung truyền đến một đạo thanh âm ôn hòa dễ nghe:
"Nô hầu tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, không khỏi vì người xuất hiện kinh diễm một phen.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến Sở Dật, trong lòng Cố Khinh Hàn liền hiện lên một từ "trích tiên", không sai, chính là trích tiên, một nam tử tuấn mỹ ôn hòa thanh nhã, có khí chất trích tiên phất áo quỳ gối bên chân Cố Khinh Hàn.
Khí chất thanh nhã toàn thân kia, làm người không nhịn được muốn tán thưởng một tiếng, có điều hiện tại đối với Cố Khinh Hàn, cô lại không có hứng thú thưởng thức mỹ nam, cô muốn, chỉ là cứu chữa vị Thượng Quan quý quân bên trong kia.
Nam tử ôn nhuận thanh nhã đột nhiên xuất hiện này là ai?
Ánh mắt khó hiểu nâng hướng tiểu thị bên cạnh, tiểu thị lập tức mở miệng nói: "Bẩm bệ hạ, vị này chính là Sở Dật Sở đại phu, toàn bộ hoàng cung, Sở Dật đại phu y thuật cao nhất."
Nam tử tuấn mỹ tuổi trẻ này lại là đại phu? Trẻ tuổi như vậy vào hoàng cung làm đại phu giỏi nhất?
"Bệ hạ, có thể để thần vì Thượng Quan quý quân bắt mạch, nhìn thương thế của quý quân được không?"
"Vào đi thôi!"
"Tạ bệ hạ."
"Các ngươi đám lang băm này nhìn cái gì mà nhìn, đều cút đi cho trẫm!"
"Vâng, vâng, thần cáo lui!" Mấy trăm cá nhân, nối đuôi nhau chen chúc mà đi, như thuỷ triều xuống chạy ra phía ngoài, dường như như bên trong có rắn độc mãnh thú.
"Vân vương, đối với chuyện này, Lưu quốc chúng ta thật sự rất xin lỗi."
"Lưu quốc nữ hoàng bệ hạ, ngài cảm thấy, ngài hiện tại nói một câu xin lỗi thì có thể bỏ qua hết tất cả sao? Nếu hoàng tử của nước ta xuất hiện bất trắc gì, cho dù là sử dụng toàn bộ quốc lực, cho dù chiến đến một binh một tốt cuối cùng, Bùi quốc ta cũng thề phải phản kháng đến cùng."
Phẫn nộ, phẫn nộ, một cỗ hơi thở bạo ngược trong đan điền Cố Khinh Hàn không ngừng bốc lên trên, vận công áp chế cỗ hơi thở bạo ngược này.
Hít sâu mấy hơi, tận lực làm mình tâm bình khí hòa: "Hiện giờ cũng đã muộn, Vân vương sao không đi về trước nghỉ tạm, có tin tức gì, trẫm lại phái người thông báo cho ngươi."
"Không cần, bổn vương sẽ ở chỗ này, chờ xác định hắn không có nguy hiểm, bổn vương sẽ tự trở về."
"Một khi đã như vậy, vậy Vân vương đành ở ngoài viện chờ đi, Thượng Quan quý quân dù sao cũng là hậu cung thị quân của trẫm, trẫm không hy vọng thân mình hắn bị người ngoài nhìn."
Ống tay áo thật mạnh vung lên, đứng ở giữa viện.
Nếu lửa giận trong mắt có thể thiêu đốt phòng ốc, như vậy lửa giận hừng hực trong mắt Vân vương, tuyệt đối có thể thiêu đốt hoàng cung thành tro.
Cố Khinh Hàn vừa đi vào phòng bèn nhìn đến sắc mặt Dở Dật ngưng trọng xem xét thân thể Thượng Quan Hạo.
Nửa ngày, kiểm tra thương thế Thượng Quan Hạo, Sở Dật ngẩng đầu mắt nhìn Cố Khinh Hàn, mấp máy miệng, muốn mời Cố Khinh Hàn rời đi.
Tưởng tượng đến thân phận của cô, Sở Dật lắc đầu, vẫn là nuốt vào lời nói đến miệng.
Thẳng tay xốc chăn lên, lộ ra một đôi tay mười ngón máu thịt lẫn lộn.
Cố Khinh Hàn nhìn đến giật mình một cái, làm sao vẫn là mười ngón máu thịt lẫn lộn? Làm sao khớp xương còn lộ ra bên ngoài? Chẳng lẽ hắn không có băng bó sao?
Còn không đợi cô phản ứng lại, nhìn đến phía dưới, làm thân mình Cố Khinh Hàn không khỏi nhoáng lên thật mạnh, da đầu có chút tê dại.
Chỉ thấy sau khi Sở Dật cởi quần áo trên người hắn ra, trên người kia, tất cả đều là vết sẹo, vết thương mới, vết thương cũ, vết thương do roi, vết bỏng, vết thương do kiếm, vết thương gì cũng có, vết thương cũ giống như con giun, con rết quanh co khúc khuỷu, tư thái dữ tợn.
Những vết thương này, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là rách ra lại lành, lành chút lại rách, lặp đi lặp lại, hơn nữa không từng bôi bất cứ thuốc trị thương gì mà chờ tự động khép lại.
Mà những vết thương mới kia, da thịt be bét, dính chặt vào quần áo, không ngừng chảy mủ ra bên ngoài, hơn nữa còn phát ra mùi thối rữa..