Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 94: 94: Quan Tài Khổng Lồ Bằng Đồng 2





Nơi đó, nơi đó thế mà treo ngang tám quan quan tài khổng lồ bằng đồng.
Những quan tài khổng lồ này toàn thân đen nhánh, mỗi một quan tài đều dùng xích sắt lớn bằng miệng chén buộc lại, phập phềnh ở không trung.
Trên xích sắt kia khắc dày đặc phù văn mật, chẳng qua những phù văn này đều nhạt, ảm đạm không có ánh sáng, một tầng khí đen lượn lờ ở trên phù văn, không ngừng ăn mòn phù văn.
Đáng sợ nhất chính là trên nắp tám quan tài khổng lồ kia, "bịch" "bịch" "bịch" không ngừng rung lắc phá quan tài muốn ra.
Khiến Cố Khinh Hàn các cô nhìn đến nỗi tim đập từng trận.
Bởi vì cứ mỗi một cái quan tài khổng lồ nảy lên, bên trong quan tài sẽ tỏa ra từng luồng khí đen, khí đen âm trầm khủng bố này, vừa nhìn đã biết không phải cái thứ tốt gì!
Quan tài khổng lồ còn đang không ngừng nảy lên, lung lay rung lắc càng ngày càng mạnh, hơn nữa phù văn trên xích sắt lại càng ngày càng yếu, mơ hồ có xu hướng bị màu đen thay thế.
Thậm chí có rất nhiều lần, Cố Khinh Hàn đều cho rằng, sinh vật trong quan tài sắp phá quan tài mà ra, xuất thế ngang trời.
Âm khí nơi này, hạ xuống điểm thấp nhất.
Đáy động không có gió, nhưng các cô lại cảm thấy từng trận gió âm u.

Đệch, Lộ Dật Hiên này, thật sự mẹ nó làm việc không đáng tin cậy, thế mà thật sự đưa các cô tới nơi âm khí thét gào, mồ mả khắp nơi, cô đáng lẽ không nên tin tưởng nàng!
Cố Khinh Hàn trầm giọng nói: "Đi!"
Kéo tay Vệ Thanh Dương còn đang trong hoảng sợ, bước chân ra ngoài trước.
Lộ Dật Hiên nhăn nhăn mày, tâm tình đồng dạng trầm trọng theo đuôi phía sau đi ra.

"Lộ Dật Hiên, ngươi có biện pháp gì, một lần nữa phong ấn cái cửa đá này vào, quan trọng là thiết lập một cái trận pháp mới, để người bên ngoài, không có biện pháp phá trận mà vào không?"
"Cái này..

Có chút khó, có điều, thần có thể thử xem xem!" Dứt lời, đôi tay bắt đầu bận bịu, khôi phục trận pháp vừa mới phá.
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Vệ Thanh Dương, ôm lấy thân thể còn đang run rẩy của hắn, ôm hắn sát vào ngực mình.
"Không sao đâu, đừng sợ! Một lát nữa chúng ta sẽ có thể đi ra ngoài, thứ vừa mới nhìn thấy, chỉ là ảo ảnh thôi, vĩnh viễn cũng không thể xảy ra, ngoan, đừng sợ!"
Vệ Thanh Dương, chớp chớp mắt, nghe Cố Khinh Hàn ôn nhu an ủi, đột nhiên, cảm thấy thật ra cũng không có đáng sợ như vậy!
Trên đầu, được người nhẹ nhàng sờ sờ.
Trên người Vệ Thanh Dương căng thẳng.
Nàng đang sờ đầu của y, nàng cho y động lực, đang an ủi y sao?
Cái mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên người Cố Khinh Hàn còn có nhàn nhạt mùi hương Long Tiên, chưa từng biết, thì ra cái ôm của nàng lại ấm áp như vậy, mùi hương trên người nàng lại dễ ngửi như vậy!
Không nhịn được hít một hơi thật sâu, dựa vào trên vai nàng.
Nghĩ nghĩ, trong đầu lại lập lòe ra đêm đó, sự việc Cố Khinh Hàn định cường bạo y, thân thể co rụt lại, đẩy Cố Khinh Hàn ra, giãy giụa rời đi cái ôm của nàng.
Cố Khinh Hàn cười cười, cũng không để ý tới.
"Bệ hạ, được rồi, thần ở chỗ này gia cố một tầng phòng hộ, nếu không phải cố ý đi phá trận pháp đi, người bình thường sẽ không vào được nơi này!"

"Hy vọng lời ngươi nói với việc ngươi làm đều đáng tin cậy như nhau!"
Ngẩng đầu nhìn chỗ quan tài khổng lồ bằng đồng, xẹt qua một mạt trầm trọng, quan tài khổng lồ kia, đến tột cùng là của người nào, lại hoặc là của cái quái vật gì, có thể có một ngày ra ngoài hay không?
Nếu sau khi ra ngoài, có thể tạo thành cái ảnh hưởng gì đối với quốc gia, đối với bá tánh hay không?
"Bệ hạ, chỗ kia dường như còn có một con đường, nếu không, chúng ta đi qua nhìn xem sao!"
Lộ Dật Hiên ở phía trước mở đường, Cố Khinh Hàn hơi đỡ lấy Vệ Thanh Dương có chút lảo đảo.
Đi một đường rồi lại một đường, lau lau mồ hôi trên trán, nơi này rốt cuộc là nơi nào, giống như một cái mê cung, đi như thế nào đều không đi đến đích!
"Không thì chúng ta đánh dấu lại, những nơi này, chúng ta đều chưa từng đi qua, xem ra nơi này rất lớn, muốn tìm cửa ra cũng không dễ dàng!"
Vô nghĩa, vậy còn phải nói ra sao?
Đột nhiên, biểu tình của Cố Khinh Hàn rùng mình, biểu tình nháy mắt ngưng lại, mạnh mẽ kéo Vệ Thanh Dương bên cạnh vào trong lòng mình.
Còn chưa kịp ra tay, đã nhìn thấy Lộ Dật Hiên tung chân đá một cái, ngăn quái vật có ý muốn đánh lén lại.
Rồi sau đó, bóng trắng di chuyển một cái, chiến đấu kịch liệt cùng quái vật toàn thân mọc đầy lông đen phía trước.
Cố Khinh Hàn nhíu mày, cô thật sự không nhìn ra quái vật đánh lén này rốt cuộc là thứ gì.
Nói nó giống người vì có hai tay hai chân, nói nó là quái vật vì nó lại có ba cái đầu, hơn nữa toàn thân trên dưới, đều mọc đầy lông đen.
Ba cái đầu, trên đời này, thế mà còn có sinh vật có ba cái đầu!

Cố Khinh Hàn nhìn hai người giao triền bên nhau, da đầu không khỏi có chút tê dại đối với quái vật này, cũng có chút tán thưởng đối với võ công của Lộ Dật Hiên.
Văn võ Trạng Nguyên, tả tướng trẻ tuổi nhất Lưu quốc, xác thật không hề nói quá!
Chỉ thấy quái nhân lông đen kia, vung lên một quyền che trời lấp đất đánh về phía Lộ Dật Hiên, thân hình Lộ Dật Hiên nhảy lên trên, né được một quyền rất mạnh này.
Một quyền kia, đánh vào trên vách đá, vách đá bị đánh trúng đều hơi lõm vào một chút.

Nháy mắt, trên đỉnh đầu, từng khối đá vụn ầm ầm ầm rơi loạn xuống thẳng phía dưới, động đá cũng chấn động một trận.
Ổn định thân mình, nhịn xuống xúc động muốn nhìn cái lão quái lông đen kia, đây là quái vật gì, sức lực lớn như vậy, tinh lực mạnh như vậy?
Liên tiếp mấy quyền thật mạnh đánh qua, đều bị Lộ Dật Hiên lấy thân pháp linh hoạt né được.
Lão quái lông đen dường như cũng biết đánh như vậy, căn bản là không đánh được Lộ Dật Hiên.
Thân mình chợt lóe, chưởng phong ầm ầm, hủy thiên diệt địa tập kích đến, trong miệng, còn phun ra từng ngọn lửa.

Mà những nơi tay nó chạm qua, ăn mòn một mảng, cho dù là vách đá hai bên, cũng trực tiếp tan chảy, thối rữa.
Thân pháp kia, nhanh đến mức ngay cả Cố Khinh Hàn suýt nữa đều không thấy rõ bộ pháp.
Trong lòng cả kinh, vừa định đặt Vệ Thanh Dương ở một bên, đi qua giúp Lộ Dật Hiên.
Bèn nghe được "bịch" một tiếng, Lộ Dật Hiên bị ném thật mạnh lên trên vách đá, một ngụm máu tươi phun xuống dưới.
Mà cánh tay nàng, đột nhiên tỏa ra từng đợt khói nhẹ, ánh mắt Lộ Dật Hiên rùng mình, nhuyễn kiếm trong tay không chút do dự cắt chỗ hư thối trên cánh tay xuống, đau đến nỗi nàng ứa ra mồ hôi lạnh.
Mắt thấy quái nhân lông đen kia, lấy tốc độ không thể ngăn cản, nhào về phía Lộ Dật Hiên.
Cố Khinh Hàn vội vàng ném dạ minh châu trên người qua.

"Bịch"
Dạ minh châu trực tiếp đập ở trên người quái vật lông đen, lại chỉ làm thân thể nó lảo đảo mấy cái, vẫn tiếp tục nhào về phía Lộ Dật Hiên.

Tuy rằng chỉ là lảo đảo mấy cái, nhưng vậy cũng đủ để cho Cố Khinh Hàn tranh thủ thời gian.
Bấm tay thành nắm đấm, bèn chụp vào cổ quái nhân lông đen một cái.
Thân hình quái nhân lông đen chợt lóe, tránh thoát một kích toàn lực kia của Cố Khinh Hàn.
"Đừng chạm vào thân thể nó!"
Ngay tại thời điểm Cố Khinh Hàn giơ chân lên, đang định đá vào nơi yếu hại của nó, nghe được lời nói của Lộ Dật Hiên, vội vàng thu chân trở về.
Nghĩ đến vừa mới ban nãy Lộ Dật Hiên dùng nhuyễn kiếm cắt thịt thối trên cánh tay ra, cô đại khái cũng hiểu.

Thì ra quái nhân này, toàn thân trên dưới đều không thể chạm vào!
Võ công lão quái lông đen cực kỳ cao, thỉnh thoảng đánh cho Cố Khinh Hàn không chống đỡ được, ép cho cô không ngừng lùi lại phía sau.
Vật lộn như vậy có chút bó buộc.
Cố Khinh Hàn đã không thể chủ động vung quyền đánh vào người nó, lại phải tránh đi công kích của nó, chỉ có thể né tránh khắp nơi.
Trong lúc né tránh, quái nhân lông đen, trực tiếp vung lên một cái cột đá thật lớn ném về phía Cố Khinh Hàn.
Không cẩn thận một cái, Cố Khinh Hàn bị tung lên thật mạnh, toàn bộ thân thể bay ngược ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.