Ngộ Quân Diễm nhìn bức vẽ của Tô Ngọc Hành, một loạt sĩ tốt cầm lá chắn đứng trên mặt đất, binh lính phía sau cầm trường thương đâm ra từ khe hở của những lá chắn, vừa vặn đâm thẳng vào chiến mã của kỵ binh Tây Ngõa.
Tô Ngọc Hành giải thích: “Nếu như trên ngựa chúng ta không phải là đối thủ của kỵ binh Tây Ngõa, vậy chúng ta làm chúng phải xuống ngựa. Dùng lá chắn có thể chắn được mũi tên kỵ binh Tây Ngõa bắn tới, mà trường thương thì có thể khiến ngựa chiến của chúng hoảng sợ, ngăn cản chúng tháo chạy.”
“Ừ, thật là một chủ ý rất hay!” Ngộ Quân Diễm vỗ vỗ bờ vai của Tô Ngọc Hành nói, “Không ngờ ngươi chưa bao giờ xuất chinh lại có thể nghĩ ra được chủ ý hay thế này, thật sự không ngờ!”
Tô Ngọc Hành xấu hổ cười nói: “Thật ra… đây cũng không hẳn là do ta nghĩ ra, chẳng qua là vì ta đã từng nhìn thấy một bản vẽ giống thế này.”
Ngộ Quân Diễm không hỏi nữa, mà là nghĩ tới một vấn đề khác quan trọng hơn: “Muốn đối mặt với ngựa chiến đánh vào sâu mà không hề bối rối chạy trốn, người bình thường chắn chắn không làm được, mà cần phải huấn luyện đặc biệt để tăng cường tố chất tâm lý cho tướng sĩ. Xem ra tới đây phải luyện tập theo hướng này rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Ngộ Quân Diễm nhận được tin tức, ca ca của hắn, U vương Ngộ Quân Khiêm đã tới thành Cát Liễu. Đã lâu không được gặp người thân, Ngộ Quân Diễm vội vàng tự mình ra cửa thành nghênh đón.
“Đại ca!” Ngộ Quân Diễm xa xa nhìn thấy Ngộ Quân Khiêm xuống ngựa, vội vàng đi tới đón chào.
“Nhị đệ!” Ngộ Quân Khiêm vỗ vỗ bờ vai Ngộ Quân Diễm, “Nhiều ngày không gặp, đệ ở Dư Châu sống tốt chứ? Mọi người trong nhà đều rất nhớ thương đệ.”
Ngộ Quân Diễm buồn bã, hỏi: “Sức khỏe của mẫu thân tốt không?”
“Tốt, rất tốt.” Ngộ Quân Khiêm gật đầu nói, “Đệ yên tâm, mặc dù đệ không ở bên cạnh, đại ca cũng sẽ thay đệ tận hiếu, chăm sóc mẫu thân thật tốt.”
Ngộ Quân Diễm hành lễ nói: “Đa tạ đại ca!”
Ngộ Quân Khiêm vội nâng hắn lên: “Huynh đệ một nhà, đệ làm gì vậy chứ? Ta nghe nói đệ tự xin tới thành Cát Liễu đối kháng với Tây Ngõa. Aizz, đệ cần gì phải làm vậy?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Hoàng đế rõ ràng là muốn mượn cuộc chiến tại thành Cát Liễu lần này để lấy mạng đại ca, sao đệ có thể khoanh tay ngồi nhìn?”
Trên mặt Ngộ Quân Khiêm lộ ra vẻ áy náy: “Là đại ca làm phiền đến đệ rồi.”
“Đại ca chớ nói như vậy.” Ngộ Quân Diễm vội nói, “Có điều… Đại ca có nghĩ đến, nếu Hoàng đế đã có ý nghĩ muốn sát hại huynh, tuy lần này tránh được, e rằng cũng không tránh khỏi lần sau, lần sau nữa…”
Ngộ Quân Khiêm nghe xong thở dài: “Muốn gán tội cho người sợ gì không có lý do, chuyện này ta sao có thể không hiểu?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Lã nào đại ca lại để mặc người chém giết?”
Ngộ Quân Khiêm nói: “Quân khiến thần chết thần không thể không chết, nhị đệ nói xem đại ca phản kháng thế nào?”
Ngộ Quân Diễm nhìn Ngộ Quân Khiêm một cách có ẩn ý, kiên định nói: “Dù đại ca làm gì, đệ cũng cùng huynh kề vai chiến đấu!”
Ngộ Quân Diễm cười khẽ: “Cho dù vạn kiếp bất phục cũng là bị người đẩy xuống. Núi đao biển lửa, đệ đều theo đại ca!”
“Được! Huynh đệ tốt!” Ngộ Quân Khiêm vỗ vai Ngộ Quân Diễm, “Từ nay về sau, huynh đệ chúng ta một lòng, mặc kệ núi đao biển lửa, chúng ta cũng nhau xông vào!”
“Thành Cát Liễu có đệ bảo vệ, đại ca, huynh nhân cơ hội rời khỏi đây đi.”
Ngộ Quân Khiêm gật đầu nói: “Được, ta sẽ âm thầm đi mời chào hiền tài. Nhị đệ yên tâm, ta đã viết thư cho Kim tướng quân, ông ấy sẽ phái người tới đây giúp đệ. Yên tâm, ông ấy và chúng ta là người trên một chiếc thuyền.”
“Hả?” Ngộ Quân Diễm có chút giật mình, “Kim tướng quân lại nguyện ý giúp chúng ta?”
Ngộ Quân Khiêm nói: “Cái chết của Vương Trung đại nhân khiến vô số trái tim của của trung thần nguội lạnh, tương lai của Nguyên Quốc sao có thể giao vào tay tên bạo quân đó được nữa?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Đệ hiểu. Đại ca yên tâm đi, nơi này cứ giao cho đệ.”
Ngay trong đêm đó Ngộ Quân Khiêm thừa dịp bóng đêm mang theo đoàn người rời thành Cát Liễu, mà Trần Dũng bởi vì mấy ngày thao luyện đã tiêu hao hết thể lực và tinh thần, không hề phát hiện. Mấy ngày sau, Ngộ Quân Diễm vừa huấn luyện tăng cường tố chất tâm lý của tướng sĩ, vừa dùng phương pháp Tô Ngọc Hành đưa ra để chống lại kỵ binh Tây Ngõa, khiến kỵ binh Tây Ngõa không sao chiếm được lợi thế.
Trong đêm, Tô Ngọc Hành đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy người bên cạnh vội vã đứng dậy, cho là hắn đi tiểu tiện, nhưng đợi thật lâu không thấy người nọ trở về, có chút không yên lòng, đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn thấy Ngộ Quân Diễm đang bám lên một thân cây mà nôn.
“Quân Diễm.” Tô Ngọc Hành vội vàng đi tới, nhẹ vỗ lưng hắn, “Ngươi sao vậy? Dạ dày không thoải mái sao?”
Ngộ Quân Diễm mặt mũi trắng bệch nhìn Tô Ngọc Hành, miễn cưỡng cười nói: “Ta không sao, chỉ cảm thấy buồn nôn, có thể là do bữa tối ăn phải thứ gì đó.”
“Bữa tối? Bữa tối ngươi chỉ ăn mầm đậu và cá. Hơn nữa chúng ta ăn giống nhau, cũng không phải là ăn đồ ăn lạ.” Tô Ngọc Hành nghĩ nghĩ, nói, “Để ta bốc mấy chén thuốc cho ngươi uống.”
“Không cần.” Ngộ Quân Diễm nói, “Ta không yếu ớt như vậy. Nôn ra hết là không sao nữa rồi.”
Ngộ Quân Diễm trở lại gian phòng dùng nước súc miệng, nghiêng người nằm xuống giường. Tô Ngọc Hành nằm xuống bên cạnh Ngộ Quân Diễm, xoay người từ phía sau ôm lấy hắn, đặt tay lên giữa bụng hắn, nhẹ nhàng xoa.
“Ta không sao, không khó chịu, ngươi ngủ đi.”
“Ta không mệt.” Tô Ngọc Hành cọ cọ lỗ tai của hắn, nhẹ nhàng nói, “Ta xoa như vậy, ngươi có thấy dễ chịu hơn không?”
“Ừ…” Ngộ Quân Diễm thoải mái nhắm mắt, đưa tay khoát lên tay Tô Ngọc Hành, theo động tác của y, cảm giác buồn nôn dần dần giảm bớt, cơn buồn ngủ lại lần nữa tới, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tô Ngọc Hành nhân lúc Ngộ Quân Diễm tới giáo trường mà đi tìm dược liệu, sắc thuốc tiêu thực cho hắn, thấy lúc hắn trở về, sắc mặt trắng bệch, vội chạy tới đỡ, lo lắng hỏi: “Quân Diễm, ngươi sao thế? Bị thương ở đâu sao?”
“Ta không sao.” Ngộ Quân Diễm mệt mỏi lắc đầu, “Có thể là mấy ngày nay quá mệt mỏi, có chút chóng mặt.”
Tô Ngọc Hành đưa tay đặt lên cổ tay Ngộ Quân Diễm, mà mạch đập của hắn lại khiến y chấn động: “Quân Diễm, ngươi… Đây là… đây là… hỉ mạch…”
Ngộ Quân Diễm đang cảm thấy choáng váng, nghe Tô Ngọc Hành nói như vậy, buột miệng hỏi: “Hỉ mạch? Có ý gì?”
Tô Ngọc Hành lại cẩn thận chẩn lại, thật lâu mới ấp úng trả lời: “Hỉ mạch dĩ nhiên là… chính là… Quân Diễm, ngươi… có thai.”
“Ta? Có thai?” Ngộ Quân Diễm dở khóc dở cười, “Không ngờ Tô thần y cũng có lúc chẩn sai mạch, ta là thanh niên trai tráng, sao có thai được?”
Vẻ mặt Tô Ngọc Hành nghiêm túc nói: “Không sai đâu, ta đã chẩn lại nhiều lần. Quân Diễm, ngươi đúng là có thai.”
Ngộ Quân Diễm không tin hỏi lại: “Ngươi nói ta có thai? Nhưng ta là nam nhân, nam nhân sao có thai được?”
Tô Ngọc Hành thành thật đáp: “Nếu là Thánh đồng Bách Lý tộc thì có thể mang thai.”
“Thánh đồng Bách Lý tộc?” Ngộ Quân Diễm thì thào lặp lại từ này, “Nhưng ta nghe nói Bách Lý tộc chỉ có nam nhân, không có nữ nhân, nhưng ta là do mẫu thân sinh ra, sao có thể là người của Bách Lý tộc được?”
Tô Ngọc Hành nghĩ nghĩ một lúc mới nói: “Ta hỏi một vấn đề không nên hỏi, ngươi… thật sự là do Vương phu nhân sinh ra sao?”
Câu hỏi của Tô Ngọc Hành khiến Ngộ Quân Diễm sửng sốt, sau đó nhớ lại lúc mình còn nhỏ.
“Thật không thể tin được, đứa trẻ đẹp nhường này lại là con trai của ta.”
“Vị này chính là Nhị thiếu gia sao? Thật là anh tuấn!”
“Ngươi nói xem Nhị thiếu gia giống ai? Vương phu nhân và Vương gia đều không có dung mạo tuyệt sắc như vậy.”
Từ nhỏ hắn đã được người trong nhà thích bởi vì tướng mạo anh tuấn, nhưng đồng thời cũng có nhiều người bàn tán, tướng mạo hắn không giống Vương gia, cũng không giống Vương phu nhân. Quả thật, so với cha mẹ, tướng mạo của hắn quả thật có chút xuất chúng hơn, nhưng những chuyện này đều là chuyện trà nước của đám người dưới, chính hắn chưa bao giờ coi là thật. Lúc này nghe câu hỏi của Tô Ngọc Hành, biết mình có thể mang thai, nhớ lại những lời bàn tán này, lần đầu tiên hắn hoài nghi về thân thế của mình: Chẳng lẽ ta thật không phải là cốt nhục của phụ thân và mẫu thân?
“Quân Diễm?” Tô Ngọc Hành thấy hắn nghĩ đến thất thần, nhỏ giọng gọi, “Ta chỉ nói bừa thôi, ngươi đừng để trong lòng.”
Ngộ Quân Diễm lắc đầu: “Ta nghĩ… rất có thể ngươi nói đúng.”
“Gì cơ?”
“Ta rất có thể… không phải cốt nhục của phụ thân và mẫu thân.”
“Hả? Có người từng nói với ngươi sao?”
“Không, nhưng tướng mạo của ta quả thật không giống cha mẹ.” Ngộ Quân Diễm buồn bã, “Rốt cuộc ta là ai e rằng chỉ có hỏi mẫu thân mới có thể biết được đáp án chính xác.”
Tâm trạng của Ngộ Quân Diễm vô cùng phức tạp, Tô Ngọc Hành lại vòng qua eo của hắn mà ôm lấy, hôn lên môi hắn.
Ngộ Quân Diễm nhất thời không kịp phản ứng, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Ngọc Hành hỏi: “Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”
“Làm gì nữa? Đương nhiên là ăn mừng rồi.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Quân Diễm, cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn ta… Vì sao?” Vẻ mặt Ngộ Quân Diễm mờ mịt như cũ, hắn nhìn Tô Ngọc Hành vui vẻ đến nhếch môi cười ngây ngô, cực kỳ giống dáng vẻ giả ngốc thường này của y, nhưng niềm vui trong mắt lại chân thành phát ra từ trong lòng.
Tô Ngọc Hành hôn lên phần bụng bằng phẳng của Ngộ Quân Diễm, cười nói: “Đương nhiên là cảm ơn ngươi đã cho ta một đứa con, một đứa con thuộc về chúng ta!”
Ngộ Quân Diễm nghe xong lời này của Tô Ngọc Hành mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, nếu như hắn đã không phải là cốt nhục do mẫu thân sinh ra, nếu như hắn thật sự là Thánh đồng Bách Lý tộc, nếu như hắn thật sự đã mang thai, vậy phụ thân còn lại của đứa trẻ chẳng phải chính là Tô Ngọc Hành sao? Mang theo vài phần bán tín bán nghi không chắc chắn, Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ý của ngươi là… Hai chúng ta có con?”