Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 18: Diệt sát thủ!



Nguyệt Thiên Vũ dựa lưng vào tường, không nhịn được cười lạnh trong lòng. Đám sát thủ này cũng coi như khôn khéo, chúng phản bội Thiên Võng mà lại bám chân vào Triệu Gia-một tiểu gia tộc chúng có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào, chỉ có một lý do khiến chúng làm thế, là vì lợi nhuận và tài nguyên Triệu Gia lấy từ Nguyệt Gia. Dù hiện tại vì phản ứng dây chuyền Nguyệt Thiên Vũ vô tình tạo ra ở Mê Vụ Sâm Lâm ngày đó, số vàng bạc của Triệu Gia đang giảm sút nghiêm trọng, nhưng nó cũng đủ để những gia tộc khác khao khát đến chết được. Mà đó chính là lý do duy nhất mà đám sát thủ đó phục vụ cho Triệu Gia.

Những tâm tư đó của chúng Nguyệt Thiên Vũ cũng hiểu được phần nào ra phần nấy, sau khi giúp Triệu Gia tru diệt Nguyệt Gia rồi, tài sản của Nguyệt Gia không nghi ngờ sẽ vào tay Triệu Gia. Khi đó, với thực lực của đám sát thủ đó dư thừa để đem Triệu Gia xoá tên khỏi Xuân Phong Trấn. Làm như vậy thì số tài sản khổng lồ của cả hai gia tộc lớn nhất Xuân Phong Trấn, trong đó có cả Nguyệt Gia, gia tộc có số lượng tài nguyên lớn nhất nhờ Triệu Hồi Sư, chắc chắn sẽ thuộc về bọn chúng. Đến lúc đó, cũng không khó để chúng xoá tên luôn cả Vân Gia.

Nếu việc đó thật sự xảy ra, thì cả Xuân Phong Trấn không nghi ngờ sẽ bị nằm trong lòng bàn tay của chúng!

Hừ, bọn chúng còn nghĩ Nguyệt Gia hiện tại còn là trái hồng mềm sao? Sai lắm rồi!

Nguyệt Thiên Nhạc dễ dàng thấy được sát cơ trong mắt Nguyệt Thiên Vũ, khoé môi nhỏ nhắn nhếch lên, làm nên một nụ cười lạnh lùng không kém Nguyệt Thiên Vũ, nhưng áp lực từ nụ cười đó tạo ra, mạnh hơn chứ không kém áp lực vương giả của muội muội nàng.

Thấy hai tỷ muội Nguyệt Thiên Vũ đột nhiên lại tỏa áp lực lớn như vậy, trong lòng mọi người thầm nặng trĩu lại. Ngày thường, cả hai người có mái tóc và đồng tử dị sắc này luôn tỏ vẻ không quan tâm, thậm chí với người thân lại luôn ôn hoà nhu nhuận như hoa như ngọc. Có điều, nếu ngu ngốc mà động vào hai thiếu nữ này, thì chắc chắn hậu quả nhận được sẽ hoàn toàn không thể lường được. Và Triệu Gia, đã không may động vào huyệt chết của Nguyệt Thiên Vũ lẫn Nguyệt Thiên Nhạc...

Tất cả mọi người còn lại hút lấy một ngụm khí lạnh, âm thầm thở hắt ra một hơi, thậm chí trong lòng Lý Lẫm và Lưu Vân lúc này còn có một ý nghĩ không hẹn mà gặp nhau: "Triệu Gia, chuẩn bị ngay bây giờ đi là vừa!"

Đột nhiên Nguyệt Vân vốn đang ngồi yên trong lòng Nguyệt Thiên Vũ lại đột ngột nhướng đôi mày liễu đáng yêu, quay sang nhìn Nguyệt Thiên Vũ, nhếch đôi môi nhỏ mọng lên: "Vũ tỷ tỷ, đến rồi..."

Nguyệt Thiên Vũ cười lạnh, khiến mấy người trong phòng đồng loạt nổi da gà, nhưng tâm tình họ cũng bắt đầu trầm trọng đi không kém. Dù đám sát thủ kia chỉ là một đám tàn cuộc phản bội Thiên Võng, tuy nhiên chúng cũng đã phải trải qua không kiết bao nhiêu cuộc ám sát, thực lực lẫn kinh nghiệm đều vượt xa những người ở đây, họ cảm thấy áp lực cũng là chuyện thường tình.

Mấy bóng đen vô thanh vô tức xuyên qua trong đêm tối, cho đến tận cửa Nguyệt Gia, vài bóng đen không tạo ra tiếng vang gì, bọn họ tự cho là thần không biết quỷ không hay, không biết dưới cảm ứng của Tinh thần lực của Nguyệt Thiên Vũ, không chỗ nào che giấu!Nguyệt Thiên Nhạc cũng có thể dễ dàng nhận ra được điều đó, giọng nói trong trẻo nhẹ tênh nhưng lạnh như băng vang lên: "Tổng cộng 10 người, cộng thêm với 4 người đã được Lưu Vân và Nguyệt Vân giải quyết là 14 người, chúng để bốn người còn lại lưu lại Triệu Gia sao?"

Nguyệt Thiên Vũ lắc đầu, nói: "Muội cảm thấy có hai khí tức tam cấp đỉnh cao, những người còn lại đều có tu vi trên ngũ cấp, nên hai khí tức kia chắc là từ Triệu Miểu và Triệu Sâm rồi. Vậy là có tổng cộng 6 người lưu lại Triệu Gia."

"Hừ, Triệu Tuyền cũng thật thông minh, co đầu rút cổ trong mai rùa không chịu đi ra, lại đưa hai đệ đệ của hắn đến." Nguyệt Thương Khung lạnh lùng trào phúng một câu.

Triệu Tuyền đúng thật là thông minh, tâm tư kín đáo dị thường, hơn nữa mọi sự cẩn thận, lần này đánh bất ngờ Triệu Tuyền vốn chỉ muốn thuê cao thủ đến, nhưng Triệu Sâm và Triệu Miểu cố ý muốn đi cùng, Triệu Sâm đỏ mắt nói phải tận mắt chứng kiến Nguyệt Thiên Vũ bị giết, mới có thể giải tỏa nỗi đau mất con, mà Triệu Miểu cũng nóng ruột, càng muốn đi theo, Triệu Tuyền khuyên như thế nào cũng không nghe, cũng hết cách.

Thật ra hắn cũng không quá lo lắng việc hai đệ đệ mình sẽ có việc gì. Đội hình hiện tại có 10 người, đến 6 sát thủ lục cấp, 1 thất cấp và 1 bát cấp, nhiêu đó dễ dàng đánh bay cả Văn Chiến học viện chứ không phải đùa, nên hắn hoàn toàn yên tâm để hai đệ đệ mình đi theo.

Mà, cũng vì điều này mà mấy canh giờ sau Triệu Tuyền đã phải hối hận cực kỳ!

Nguyệt Thiên Vũ đứng dậy, vươn vai một cái, vừa vươn vừa phân phó mọi người: "Phụ thân, mẫu thân, giờ hai người trở lại sân của mình mà lánh tạm đi, nếu chúng ta ở cùng với nhau thì chúng sẽ nghi ngờ đấy, tỷ, nhờ tỷ đi cùng với họ. Đại ca, Lẫm ca, Lưu Vân ở lại với muội, trong đó có mấy tên các huynh có thể lấy ra mà luyện tay nghề. Nguyệt Vân, đi cùng với Nhạc tỷ và phụ thân mẫu thân."

Nguyệt Thương Khung và Lý Thiên Nhu có chút không cam lòng nhìn Nguyệt Thiên Vũ, hai người thật sự muốn ở cạnh nữ nhi ngay lúc này. Nguyệt Thiên Vũ nhìn ra ý nghĩ của hai người, cười trấn an: "Con không sao đâu, phụ thân mẫu thân có tỷ với Nguyệt Vân ở cùng nhau, nếu có tên nào lỡ dại đến chổ hai người thì số phận của chúng cũng như nhau thôi."

Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu nhìn nhau, cuối cùng cũng an tâm cùng Nguyệt Vân và Nguyệt Thiên Nhạc rời khỏi phòng Nguyệt Thiên Vũ bằng cửa sổ, nhờ sự trợ giúp của Nguyệt Vân mà ẩn thân thoát khỏi sân của nữ nhi. Khi đi ngang qua giữa sân, cả bốn nhìn thấy mười mấy bóng đen lúc nha lúc nhúc trong sân, làm cả phu thê Nguyệt Thương Khung nhíu mày.

Lý Thiên Nhu ôm chặt tay Nguyệt Thương Khung, có chút lo âu mà nhìn trượng phu của mình. Dù nàng biết hiện tại Vũ Nhi thật sự rất cường đại, tuy nhiên trong tận thâm tâm nàng thì Vũ Nhi vẫn chỉ là một nữ nhi mới được mười tuổi mà thôi, vẫn không kềm được mà lo lắng. Nguyệt Thương Khung dù không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng cũng ít nhiều lo lắng cho cả bốn hậu bối đầy tài năng trong phòng kia, hắn cũng chỉ có thể áp chế trong lòng, siết chặt tay phu nhân mà trấn an nàng.Nguyệt Thiên Nhạc đi đằng trước với Nguyệt Vân, nhưng vẫn có thể biết rõ phu thê hai người đang làm cái gì phía sau. Nàng quay cái đầu nhỏ lại, cười nói: "Phụ thân mẫu thân đừng lo, Thiên Vũ chắc chắn sẽ dễ dàng xử lý chúng mà."

Lý Thiên Như nghe nàng nói vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn còn lo lắng cho Nguyệt Thiên Vũ, nên lên tiếng: "Nhạc Nhi, hay con trở lại với Vũ Nhi đi, có con rồi thì Vũ Nhi sẽ thắng dễ hơn."

Nguyệt Thiên Nhạc nghe thế chỉ cười yếu ớt lắc đầu, nói: "Thật ra con cũng muốn ở lại lắm chứ, nhưng nếu con ở lại, với cái thân hình cộng thêm mái tóc này, chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý rằng thật ra Triệu Hồi Sư Nguyệt Gia mấy trăm năm trước chưa chết, như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến Nguyệt Gia trong tương lai. Còn nữa, nếu con ở lại giúp thì Thiên Vũ sẽ vô thức sinh ra ý thức dựa dẫm vào con trong tương lai mất. Phụ thân mẫu thân muốn như vậy sao?"

Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu nghe như chột dạ, hai người cảm thấy xấu hổ vô cùng. Dù hai người có lo lắng cho Nguyệt Thiên Vũ thế nào đi nữa, thì trong thâm tâm thật sự hai người đều muốn nàng càng ngày càng trưởng thành. Nên nếu để Nguyệt Thiên Nhạc ở lại hỗ trợ Nguyệt Thiên Vũ, thế nào trong tương lai cũng không tốt cho nữ nhi mình. Nghĩ vậy, nên hai người cũng không nói thêm lời nào nữa.

Nguyệt Thiên Nhạc thấy hai người đã hiểu cũng mỉm cười yếu ớt, lời của nàng không phải giả mà là thật. Nguyệt Thiên Vũ sống ở thế kỷ 21 hơn 20 năm, kinh nghiệm và cái đầu lạnh của nàng có thể xử lý bất kỳ tình huống nào, Nguyệt Thiên Nhạc không lo có ngày muội muội sẽ ỷ lại vào nàng. Tuy nhiên, vào tương lai kẻ thù của hai tỷ muội nàng sẽ nhiều vô số kể, nói Nguyệt Thiên Nhạc sẽ luôn luôn ở bên cạnh Nguyệt Thiên Vũ là điều không thể. Nguyệt Thiên Vũ chỉ mới xuyên qua đây có mấy tháng, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thế giới này, nên Nguyệt Thiên Nhạc muốn nàng tự lực cánh sinh trong mấy trường hợp xử lý ám sát như thế này, như vậy thì trong tương lai sẽ dễ thở hơn.

Trong phòng, Nguyệt Thiên Vũ đang bẻ khớp bẻ cổ chuẩn bị vào trận, Lý Lẫm ngồi một bên hỏi: "Ổn chứ Vũ Nhi, để Nhạc bên cạnh Khung thúc với Nhu di như vậy? Không phải để nàng ở lại giúp chúng ta sẽ nhanh hơn sao?"

Nguyệt Thiên Vũ đã hoàn toàn không còn nụ cười dịu dàng yếu ớt trên gương mặt xinh đẹp non nớt nữa, trên khuôn mặt hiện tại chỉ có một màn sương lạnh kinh người, khiến người ta rét run. Lại nghe nàng lạnh giọng đáp lại Lý Lẫm:

"Đâu phải lúc nào cũng phải nhờ vào tỷ ấy chứ! Trong tương lai, kẻ thù của chúng ta sẽ rất nhiều, nếu hiện tại chỉ biết dựa vào Tỷ, thì trong tương lai chúng ta cũng chỉ có núp sau lưng tỷ ấy mà thôi! Hơn nữa, các huynh không nghĩ một tiểu hài 6 tuổi có màu tóc màu mắt đặc trưng như vậy ở cạnh chúng ta hơn nữa có sức mạnh lớn như vậy sẽ khiến đám người kia sinh nghi sao?"

Ba người Lý Lẫm nhìn nhau, cảm thấy cả người lạnh run rồi cười khổ. Cả ba nam nhân không thể nói là hiểu 100% Nguyệt Thiên Vũ nhưng cũng có thể nói là khá hiểu nàng, hơn nữa tuổi của cả ba đều hơn nàng ít nhất 2 năm, thế mà khí thế của họ thậm chí không bằng nàng, thật không xứng mặt nam nhân mà.Nguyệt Thiên Vũ không để ý ba người đang thở dài ngao ngán phía sau kia, trong đầu nàng đang bận rộn với những dòng suy nghĩ khác nhau. Tu vi hiện tại của ba nam nhân phía sau khá thấp, Lưu Vân mới ngũ cấp trung kỳ, còn Lẫm ca với Đại ca cũng chỉ mới Tứ cấp trung kỳ, xét theo tu vi thì quả thật bên nàng sẽ bị áp đảo tuyệt đối. Nhưng ba người Nguyệt Thương Hải đều có căn cơ tu vi rất cao, cũng rất dày đặc, nên nếu bộc phát tất cả ra thì chiến với mấy tên lục cấp cũng không khó.

Quan trọng hơn, chỉ có một mình nàng sẽ xử lý số người còn lại, trong đó có 1 thất cấp sát thủ, đáng quan tâm chính là bát cấp sát thủ, hơn nữa đây lại là bát cấp hậu kỳ, hơn bát cấp trung kỳ nàng nửa bậc. Dù không khó để giải quyết hắn, nhưng nàng sẽ bị lộ hết năng lực của mình!

Nguyệt Thiên Vũ đột nhiên nhíu mày khi nhận ra sự thay đổi tuyến đường của đám sát thủ. Đội hình 10 người đột nhiên chia thành hai hướng, mỗi hướng 5 người. Tên sát thủ thất cấp, Triệu Miểu cùng 3 tên lục cấp đi đến chổ sân của Nguyệt Thương Khung, còn tên bát cấp, Triệu Sâm cùng 3 tên lục cấp còn lại đến chổ của nàng.

Nguyệt Thiên Vũ nhếch miệng, chúng chia ra như vậy chắc chắn là để đánh bất ngờ, nhưng cũng nhờ như vậy mà nàng có thể dễ thở hơn rồi!

"Đại ca, Lẫm Ca, Lưu Vân, có 5 tên sẽ đến chổ chúng ta, trong đó có tên bát cấp, còn lại 3 tên đều lại lục cấp cùng Triệu Sâm, số còn lại với Triệu Miểu đã rẽ sang hướng phòng của phụ thân rồi!" Nguyệt Thiên Vũ tóm tắt ngắn gọn tình hình cho ba người phía sau cũng khiến cho ba người hơi nhẹ nhõm sắc mặt.

Nguyệt Thiên Vũ quay đầu lại liếc ba người bọn họ, nhỏ giọng cất tiếng: "Lát nữa muội sẽ là người ra đón tiếp chúng, thực lực bát cấp trung kỳ của muội dư sức giải quyết mấy tên lục cấp, trong khi muội giải quyết chúng thì Lẫm ca, muội muốn huynh khống chế Triệu Sâm, đừng giết hắn! Đại ca, Lưu Vân, muội sẽ để lại một tên lục cấp giai đoạn trước cho hai huynh, lấy hắn ra làm chuột bạch để luyện tay nghề cũng được!"

"Rõ!" Ba người Nguyệt Thương Hải không dám lơ là, gật đầu nghe theo chỉ dẫn của Nguyệt Thiên Vũ.

Khoé môi Nguyệt Thiên Vũ cong lên, cười nói: "Vậy, muội ra trước đây!"

Nguyệt Thiên Vũ đứng trước cửa phòng, cảm thấy năm người chạy đến chỗ mình, lãnh ý khóe môi càng lớn, cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mắt nhìn mấy người ở cửa đang định tấn công bất ngờ, thấy biểu tình kinh ngạc của chúng, Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười.

"Mấy vị đêm khuya tới chơi, không tiếp đón từ xa, thật thất lễ."

Nam nhân bát cấp hậu kỳ căng thẳng, cước bộ lập tức lui lại mấy bước, tạo khoảng cách với Nguyệt Thiên Vũ, tuy trước mặt là một nữ hài chỉ mới mười tuổi, nhưng họ cũng không dám lơ là! Không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất áp lực, xung quanh nữ hài tuyệt đẹp như thánh nữ đó tỏa ra khí thế vương giả kinh người, khiến hắn cảm giác muốn thuần phục nàng, hơn nữa nàng có thể nhận ra chúng, những sát thủ đều trên lục cấp trong một thời gian ngắn, bản lĩnh thật không phải tầm thường!Vậy nên nam nhân bát cấp hậu kỳ hơi lui lại phía sau, hai mắt nghiêm trọng không rời khỏi bóng người của Nguyệt Thiên Vũ, trong mắt tràn đầy nét kiêng kỵ. Khinh thị địch nhân, chẳng khác nào tìm chết!

"Nguyệt Thiên Vũ, không ngờ con nhãi mi có tài thật." Một giọng nói ác độc vang lên, nam nhân gương mặt tái nhợt đôi mắt đỏ sậm đi ra, hai mắt điên cuồng nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Vũ, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết nàng.

Nguyệt Thiên Vũ đưa mắt nhìn lại, thấy nam nhân cũng không khó đoán ra thân phận của hắn, ngoài phụ thân Triệu Minh Triệu Sâm, người Triệu Gia đều hận nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng phẫn hận như thế ngoài Triệu Sâm thì chẳng còn ai.

"Triệu Gia chính là gieo gió gặt bão." Nguyệt Thiên Vũ lạnh lùng trả lời, vẻ mặt đạm mạc dị thường, không để cơn giận của Triệu Sâm vào mắt.

"Đúng là một con nhãi lẻo mép, hôm nay không giết ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta! Chỉ có mạng của ngươi mới có thể an ủi Tiểu Minh!"

Nguyệt Thiên Vũ lạnh lùng cười: "Chỉ bằng thực lực tam cấp giai đoạn trước sao?"

Triệu Sâm nén giận, Triệu Gia kém nhất là mặt thực lực, đây là sự thật không thể không thừa nhận! "Bọn bay, bắt con nhãi này, Triệu Gia sẽ trả thù lao gấp đôi!"

Đám sát thủ khinh thường liếc Triệu Sâm, một tam cấp tiền kỳ nhỏ bé chỉ có tiền mà cũng dám ra oai với chúng, giống như thật không để chúng vào mắt. Khi xong xuôi việc với Nguyệt Gia, bọn hắn sẽ đè bẹp Triệu Gia, coi Triệu Sâm còn ra oai được bao lâu!

Dù trong lòng khinh miệt Triệu Sâm, nhưng đám sát thủ Thiên Võng vẫn không giảm cảnh giác với Nguyệt Thiên Vũ. Chúng không thể cảm giác được một chút khí tức nào từ nàng, những chiến khí phát ra để đi thăm dò tu vi của nàng đều một đi không trở lại. Bọn họ có chết cũng không tin Nguyệt Thiên Vũ đơn giản chỉ là tứ cấp như Triệu Sâm nói!

Chiến sĩ bát cấp hơi trầm trọng liếc ba người lục cấp còn lại, ra hiệu cái gì đó bằng tinh thần lực, cách thức khá quái lạ nên Nguyệt Thiên Vũ cũng không quá hiểu rõ. Sau khi ra hiệu xong, chiến sĩ bát cấp cùng hai lục cấp xông lên bao vây ba đường của Nguyệt Thiên Vũ, còn tên lục cấp còn lại ở lại bảo vệ Triệu Sâm.

Ba người liếc nhau, theo dấu của chiến sĩ bát cấp, chiến khí của ba người lại phát ra, mang theo uy áp mơ hồ, tấn công Nguyệt Thiên Vũ!

"Ăn một đao của ta!" Bên trái, sát thủ lục cấp trầm giọng quát khẽ, trường đao trong tay phá không mà đến, bí mật mang theo tiếng gió, đánh thẳng đến mặt Nguyệt Thiên Vũ!

Khóe miệng Nguyệt Thiên Vũ cười nhạt, sức mạnh tiềm tàng cũng phát ra, một bát cấp và hai lục cấp, ba chọi một, trong cuộc chiến này nàng không cần kiềm chế nữa!

Không cần thân pháp, không có chiến kĩ hoa lệ cường đại, thân hình Nguyệt Thiên Vũ như gió xông lên, giống như khi quyết đấu với Triệu Minh, dùng tư thái không sợ hãi đón nhận!Sát thủ lục cấp nghênh diện bổ tới vừa thấy thì trong lòng không khỏi vui vẻ, tiểu oa nhi này đúng là tự động chịu chết! Trường đao trong tay lại rót thêm vài phần chiến khí, lực đạo nặng thêm mấy phần, mắt tỏa ra hưng phấn, chờ Nguyệt Thiên Vũ bị một đao của mình chém trúng!

Nguyệt Thiên Vũ cẩn thận đi trước, quỷ mị đến trước mặt sát thủ lục cấp, khi nam nhân kia còn chưa phản ứng được với tốc độ này, chỉ thấy sát mặt mình là con mắt màu xanh ngọc biếc lạnh băng như dao, nơi đó lạnh đến mức giống như hắn lập tức có thể bị nghiền nát như kiến!

"A!" Một tiếng kêu rên đồng thời vang lên cùng tiếng quyền va chạm, một quyền mảnh mai đánh vào ngực trái của hắn.

"Phụt!" Sát thủ lục cấp đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí còn có mảnh nhỏ nội tạng, sắc mặt trắng bệch nhìn nữ hài tuyệt sắc lạnh lùng trước mắt, trường đao trong tay vô lực rơi xuống.

"Ầm!"

Trường đao rơi xuống đất, thân hình sát thủ lục cấp cũng vô lực ngã xuống, không còn biểu cảm, đồng tử chiến sĩ bát cấp không khỏi đột nhiên co lại, hai tên sát thủ lục cấp còn lại lập tức đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt không khỏi nhìn Triệu Sâm ở xa, trong lòng hung tợn mắng: Điên, đây là chỉ có thực lực tứ cấp? Con mẹ nó, tứ cấp có thể một quyền đánh chết lục cấp à?

Một quyền của Nguyệt Thiên Vũ trực tiếp khiến một chiến sĩ lục cấp trung kỳ chết, cũng không phải nàng dùng tất cả sức mạnh mà vì lúc trước họ đã sai lầm, tuy không thể khinh địch, nhưng sai lầm vẫn khiến bọn họ thả lỏng tâm tính, chiến sĩ lục cấp vừa chết chưa hề phòng ngự đã bị Nguyệt Thiên Vũ một quyền trực tiếp đánh chết.

Nguyệt Thiên Vũ dùng một quyền đánh chết một, thân hình vẫn chưa dừng lại, nàng có thể lợi dụng sơ hở như thế trực tiếp xử lý một người cũng không có nghĩa nàng có thể xử lý người thứ hai như thế, quả nhiên như nàng dự liệu, sau khi chiến sĩ lục cấp chết, hai người còn lại lập tức thần sắc biến đổi, tư thái thả lỏng vừa rồi nay vô tung vô ảnh, đã có chuẩn bị phòng ngự.

Nguyệt Thiên Vũ vừa thấy, khóe miệng không khỏi bất đắc dĩ cong lên, phương thức đánh bất ngờ chỉ có thể dùng một lần, bây giờ đối phó với hai người kia cũng chẳng khó giải quyết, nhưng cũng không tính đơn giản.

Nguyệt Thiên Vũ đi lên, quyền mảnh khảnh cũng không lưu tình đánh xuống, lực lượng mạnh mẽ như muốn chém ngang không khí, mang theo tiếng gió vun vút đánh thẳng chỗ sát thủ lục cấp còn lại!

"Cẩn thận!" Chiến sĩ bát cấp ngay lập tức hiểu ra dụng ý của Nguyệt Thiên Vũ, thân mình nghiêng về phía trước, cánh tay đột nhiên giơ cao, chiến khí lục cấp bùng nổ, dám cản lại quyền của Nguyệt Thiên Vũ!

"Ầm!" Quyền chạm vào tay, Nguyệt Thiên Vũ và chiến sĩ bát cấp đều lui vài bước, một lần tiếp xúc đã khiến hai người hiểu được, thực lực của đối phương bằng mình!

Chiến sĩ bát cấp cười khổ, hắn chẳng thể ngờ Nguyệt Thiên Vũ lại bằng mình, tuổi nhỏ như thế đã là bát cấp sao? Yêu nghiệt này làm sao có thể không có tiếng tăm gì ở Xuân Phong Trấn, mà không bị người phát hiện? Chiến sĩ bát cấp không thể lý giải, có lẽ sẽ chẳng ai hiểu đấy là vì sao?

Nguyệt Thiên Vũ cũng lâm vào trầm tư, thầm than không hổ là chiến sĩ bát cấp, hắn có thể lãnh đạo đám sát thủy phản bội lại Thiên Võng thì bản lĩnh chắc chắn không tầm thường. Trong phương diện chiến sĩ, Nguyệt Thiên Vũ không nghi ngờ là thua xa hắn, vì hiện tại khí lực của nàng cũng chỉ tầm tầm thất cấp mà thôi! Tuy nhiên nếu có thể sử dụng ma pháp, thì đó là một chuyện khác!

Ý tưởng nhanh chóng xuất hiện trong đầu, tinh thần lực của Nguyệt Thiên Vũ trào ra, thủy nguyên tố màu lam không ngừng dung hợp cùng Tinh thần lực của Nguyệt Thiên Vũ, cuối cùng kết hợp hoàn mỹ.

Chiến sĩ bát cấp dựa vào trực giác mẫn cảm nhận ra khác lạ, lập tức không trầm mặc nữa, đột nhiên điều động chiến khí, dần dần ngưng tụ vào lòng bàn tay, tản ra tiếng vang vang, rõ ràng là sử dụng chiến kĩ!

Nụ cười khóe miệng Nguyệt Thiên Vũ không ngừng mở rộng, quyền đột nhiên nắm chặt, nàng sẽ không cho hắn thời gian dùng chiến kĩ! Thân hình đột nhiên đi tới, ám phong nổi lên, chiến sĩ bát cấp vừa thấy Nguyệt Thiên Vũ đưa quyền đến, không khỏi cười khổ, nha đầu kia chỉ biết dụng quyền sao? Đúng là lãng phí thực lực!

Chiến sĩ bát cấp tiếp được quyền công kích của Nguyệt Thiên Vũ như vừa rồi, nhưng khi tứ chi hai người tiếp xúc, chiến sĩ bát cấp đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn Nguyệt Thiên Vũ như quái vật, Nguyệt Thiên Vũ lại cười nhẹ, thân hình lui về, xung quanh quyền mơ hồ có màu lam phiêu đãng như ẩn như hiện.

"Ngươi...... Ngươi......!" Chiến sĩ bát cấp hoảng sợ nhìn Nguyệt Thiên Vũ, ngay khi hai người tiếp xúc, dòng khí hàn băng điên cuồng chui vào thân thể hắn, trực tiếp bao trùm toàn bộ khí mạch hắn! Chiến sĩ bát cấp chỉ cảm thấy giờ phút này giống như đang rơi vào thế giới hàn băng, tứ chi dần dần chết lặng, hắn liều mạng thúc dục chiến khí, nhưng chiến khí đã bị hàn băng bao trùm, không thể đi ra!

Nha đầu kia là ma pháp sư! Điều này sao có thể! Huống hồ ma pháp sư nào mạnh mẽ như thế? Ma pháp sư không phải chỉ dùng ma pháp sao, khi nào lại có phương thức chiến đấu như thế!

Nhìn ánh mắt chiến sĩ lục cấp tràn đầy khó hiểu, ngờ vực, khủng hoảng, Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười, đây là phương thức chiến đấu Nguyệt Thiên Nhạc dạy cho nàng, kết hợp nguyên tố lực cùng công kích lực. Hiện tại, trên thế giời này ngoại trừ Nguyệt Thiên Nhạc ra, thể loại công kích này chỉ có Nguyệt Thiên Vũ nàng sở hữu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.