Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 154



Thời điểm Minh Dụ nhận được điện thoại, đầu bên kia điện thoại Lục Bạch một chữ đều nói không nên lời.

Phản ứng đầu tiên của gã chính là xảy ra chuyện rồi "A Bạch, A Bạch, cậu đang ở đâu?"

"......." Nhưng Lục Bạch đã lung lay sắp đổ, nếu không phải Hạ Cẩm Thiên ở phía sau chống đỡ lấy cậu, cậu đã muốn ngã trên mặt đất. Thẳng đến khi hòa hoãn hồi lâu, cậu mới dùng thanh âm cực thấp nói với Minh Dụ "Tớ ở cổng lớn công ty của Giang Nghị."

"Tớ đang ở gần đó, ba phút, tớ cùng tài xế sẽ đến ngay!"

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Minh Dụ phân phó  tài xế chạy xe, trong lòng Lục Bạch cũng đã yên tâm hơn một chút.

"A Bạch, đừng ngủ, kiên trì một chút, chúng tớ lập tức sẽ đến. Điện thoại không cần tắt đi, tớ cùng với cậu nói chuyện được không?" Chuyện Lục Bạch hôm nay đến tìm Giang Nghị, tất cả đều đã cùng thương lượng qua với Minh Dụ còn có cha của Minh Dụ.

Cho nên Minh Dụ cũng không dám rời đi quá xa, sau khi đưa Lục Bạch đến nơi, liền tìm một quán cà phê ở gần đó để chờ đợi.

Khoảng cách cũng chỉ đến 1000 mét.

Chỉ là ba phút thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với Lục Bạch mà nói, lại gian nan hơn so với bất cứ cái gì. Nếu không phải phía sau còn có Hạ Cẩm Thiên không biết là người thật hay là ảo giác, Lục Bạch đã sớm chống đỡ không nổi.

Cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch thế nhưng thật sự đợi được đến lúc Minh Dụ tới.

"A Bạch!" Minh Dụ từ trong xe bước xuống, trực tiếp chạy đến bên người Lục Bạch.

"Có ổn không?" Minh Dụ để Lục Bạch dựa vào trong lồng ngực của chính mình, nhưng ngay sau đó liền sờ đến một mảnh ướt át trên cánh tay của Lục Bạch. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, lại là một miệng vết thương do dao cứa thật dài.

Bởi vì không có xử lý, trước mắt vết thương vẫn còn đang chảy máu. Hơn phân nửa là lần này Lục Bạch xuống tay quá nặng, máu vẫn luôn chảy ra không ngừng.

"Đi, nhanh đi tới bệnh viện!" Minh Dụ nhanh chóng kêu tài xế lái xe.

Nhưng cảnh gã mới vừa bế Lục Bạch đưa lên xe, đã bị người khác hoàn hoàn chỉnh chỉnh chụp lại được.

Trên đường, Lục Bạch hoàn toàn lâm vào hôn mê. Minh Dụ cũng vô cùng nôn nóng. Gã dùng khăn lông bao lấy miệng vết thương của Lục Bạch, nhìn khăn bông dần dần bị máu làm cho ướt sũng, lòng của Minh Dụ càng nóng như lửa đốt.

"Chạy nhanh thêm chút nữa! Như thế nào không ngừng chảy máu chứ?" Minh Dụ là thật sự quá sốt ruột, mà tài xế cũng giống vậy lo lắng an toàn của Lục Bạch.

Bởi vậy bọn họ cũng chưa phát hiện mặt sau còn có chiếc xe vẫn một đường đi theo mình chụp ảnh.

Trong công ty của Giang Nghị, Giang Nghị ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn hình ảnh truyền đến trong máy tính, biểu tình trên mặt âm u khó đoán. Mà trước mặt hắn còn có tấm danh thiếp Lục Bạch để lại lúc đó.

Lục Bạch đột nhiên mất khống chế vượt qua dự kiến của hắn, hắn vốn dĩ cho rằng, tinh thần của Lục Bạch yếu ớt, lại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là rất nhanh liền sụp đổ.

Cho dù còn có thể thanh tỉnh, khẳng định cũng chỉ có thể đắm chìm ở trong trí nhớ giả tạo mà hắn cấy vào, phân không rõ ảo tưởng cùng ảnh trong mơ.

Cho nên, cậu vì cái gì sẽ đột nhiên tỉnh táo? Chứng tinh thần phân liệt của Lục Bạch rõ ràng đã rất nghiêm trọng, thêm chứng đồng phát vọng tưởng ở phía trước đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hiện thực của cậu, Lục Bạch vì chống cự ảo tưởng, còn bắt đầu lợi dụng thủ đoạn tự mình hại mình kịch liệt kia.

Cho nên, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?

Điều Giang Nghị lo lắng nhất cũng không phải sau khi Lục Bạch đi Lê thị sẽ làm cái gì, mà là lo lắng cái trạng thái nửa điên nửa tỉnh này của Lục Bạch sẽ khiến cậu muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận.

Hắn tính kế nhiều năm như vậy, mới lót được một con đường tốt đẹp cho chính mình và Vu Chúc. Thậm chí hắn đã chuẩn bị tốt, về sau thời điểm cùng Vu Chúc thuận lý thành chương ở bên nhau, đem Lê thị xác nhập cùng với công ty như thế nào.

Đến lúc đó cho dù không có Lục Bạch, bộ phận thiết kế xác nhập cùng với công ty quảng cáo của Lê thị, cũng có thể dựa vào sự ưu tú của các nhà thiết kế quảng cáo của Lê thị mà tiếp tục tồn tại như cũ.

Nhưng cố tình Lục Bạch lại thoát được khỏi khống chế.

Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Cậu đi Lê thị là có mục đích gì?

Giang Nghị đem tất cả chi tiết liên quan giữa mình và Vu Chúc mấy năm nay đều lấy ra cẩn thận suy nghĩ một lần, xác định bên trong không có bất cứ bại lộ gì.

Những phỏng đoán đó của Lục Bạch cuối cùng cũng chỉ có thể là phỏng đoán. Nếu không dựa theo tác phong của Minh gia, Lục Bạch hôm nay cũng không phải một mình lẻ loi tới đây như vậy, mà là trực tiếp để cha của Minh Dụ ra mặt cùng mình thảo luận vấn đề phân chia tài sản.

Lục Bạch sẽ đứng ở nơi này, mà cha của Minh Dụ cũng cho phép Lục Bạch lẻ loi một mình đứng ở chỗ này, đã nói lên bản thân bọn họ không có cách nào.

Bọn họ trừ bỏ phỏng đoán mối quan hệ giữa mình và Vu Chúc, cũng không thể bắt được bất cứ chứng cứ về mặt pháp luật nào.

Mà bên phía Lê gia, kỳ thật cũng từng hoài nghi qua. Nhưng công ty trong nhà của Vu Chúc muốn trông cậy vào Lê thị, mà bản thân Vu Chúc cũng muốn dựa vào Lê thị. Hơn nữa người của Lê gia làm giám định huyết thống vô số lần đều xác định đứa bé kia là con cái của Lê gia, cho dù Lục Bạch đem hết thảy mọi thứ phơi bày ra bên ngoài, người Lê gia cũng không thể dựa vào hoài nghi liền làm gì đó với Vu Chúc.

Còn về việc bọn họ điều tra, bọn họ cái gì cũng đều sẽ không tra được.

Giang Nghị cũng là không có cách nào. Hắn rốt cuộc là nhà nghèo bò dậy, mấy năm nay cũng được người ta kêu một tiếng xí nghiệp gia trẻ tuổi. Nhưng vẫn là không đủ tự tin.

Lê thị với hắn mà nói không tính là quái vật khổng lồ, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối tượng mà hiện tại hắn có thể dễ như trở bàn tay động vào.

Cho nên, Lục Bạch đúng là một thứ phiền toái.

Nhìn chiếc xe mà Lục Bạch đang ngồi bên trong, Giang Nghị đang suy xét một loại khả năng khác, có thể hay không làm Lục Bạch không dấu vết xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cách này khẳng định không được, một nhà Minh Dụ hiện tại đem Lục Bạch bảo hộ giống như đang bảo hộ con mắt của mình. Minh Dụ còn trực tiếp cùng hắn cào rách mặt, cho dù bọn họ lấy không ra được chứng cứ chứng minh hắn thật sự khi dễ Lục Bạch. Nhưng như cũ chỉ cần Lục Bạch nói, bọn họ liền nguyện ý tin tưởng.

Nhưng nếu Lục Bạch thay đổi thành phố, đi Lê thị thì sao?

Dù sao cậu cũng là người điên, trên người còn có không ít lời đồn đãi, cơ hồ toàn internet đều biết cậu thích lạm dụng tình dục, vạn nhất thật sự chết ở một nơi ít người biết tới, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Nhưng, vẫn không được.

Hắn không biết Lục Bạch là như thế nào nhận lời mời lên nắm cái chức vụ này, nhưng mà hắn có thể khẳng định khoảng thời gian Lục Bạch ở trong Minh gia này, cậu nhất định đã từng cùng cao tầng Lê thị tiếp xúc qua. Thậm chí có giao dịch gì đó.

Vạn nhất hắn tùy tiện động thủ, Lục Bạch chết rồi, ngược lại làm chính mình chịu phải liên lụy, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

(*) Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: Sự nghiệp xây dựng rất lâu, chỉ một lúc vô ý, dại dột mà tiêu tan hết.

Nếu thật sự không được, vậy sau này hắn chỉ có thể cùng Vu Chúc cẩn thận một chút, chắc có thể chịu đựng qua.

Loại tinh thần phân liệt này của Lục Bạch là không có khả năng khôi phục. Chỉ biết theo thời gian càng ngày càng lợi hại.

Cho nên hắn chỉ cần chờ đợi là được, chờ đến khi Lục Bạch hoàn toàn sụp đổ.

Giống như hôm nay, cho dù ký ức không có cấy vào thành công, nhưng cũng đã đủ làm trạng thái tinh thần của cuậ lâm vào đả kích nghiêm trọng. Liến tính cậu muốn đi Lê thị nhậm chức, cũng phải chờ sau khi chính mình có thể xuống được giường bệnh.

Giang Nghị suy đoán không sai, trạng thái của Lục Bạch đích xác kém tới cực điểm. Trong quá trình cậu ở bệnh viện tiếp thu trị liệu, toàn bộ hành trình đều chưa từng tỉnh táo lại lần nào.

Bởi vì tinh thần tổn hại quá lợi hại, lần này ngay cả linh hồn bản thể của Lục Bạch cũng lâm vào giấc ngủ say tạm thời.

Thời điểm chạng vạng, mẹ của Minh Dụ cũng nhanh chóng đuổi tới. Nhìn thấy miệng vết thương mới trên người Lục Bạch, bà nhịn không được mà rơi nước mắt.

"Đứa nhỏ này cũng quá khổ rồi. Tội gì phải đối đãi với chính mình như vậy?"

Rồi sau đó khi đối mặt với cha của Minh Dụ lại là biểu tình nghiêm túc.

"Ba, A Bạch như vậy con không thể để cậu ấy rời đi." Minh Dụ cũng biết chuyện Lục Bạch muốn đi nhậm chức.

Chuyện này là sau khi Lục Bạch tỉnh táo đã cùng bọn họ thương nghị.

"Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè. Tớ phải đối phó với Giang Nghị, là bởi vì hắn đã hủy hoạn tớ. Mà người Lê gia tuy rằng hiện tại không tra ra được sự thật, nhưng chưa chắc thật sự đối với Vu Chúc đều không một chút nghi ngờ. Nếu không bọn họ cũng sẽ không năm lần bảy lượt bắt đứa bé kia của Vu Chúc đi làm xét nghiệm ADN."

"Cho nên tớ nghĩ, bọn họ sẽ vô cùng hoan nghênh tớ gia nhập. Dù sao tớ chính là người biết hết thảy chân tướng."

"Lê gia là thế gia trăm năm, năng lực trong tay sẽ không chỉ có một chút như vậy. Tớ đi vào, chẳng khác nào lại nhiều thêm một tấm bùa hộ mệnh. Chỉ cần Giang Nghị không động được vào tớ, chờ thời cơ tới, hắn chính là con cá nằm trên thớt của tớ."

Đúng vậy, từ rất nhiều góc độ tới mà nói, Lục Bạch không có nửa điểm chứng cứ về việc Giang Nghị hại mình. Nhưng tựa như lời cha của Minh Dụ nói, Lục Bạch có thể đứng ở chỗ này, bản thân chính là chứng cứ.

Bọn họ hiện tại đua chính là sức chịu đựng.

Dựa theo tài hoa nhân phẩm của Lục Bạch, chỉ cần có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sớm hay muộn cũng có thể tẩy trắng cho chính mình. Dù sao tài năng là không thể giả được.

Mà thứ Giang Nghị vừa lúc kéo không dậy nổi chính là thời gian.

Hôn nhân giữa hắn cùng Lục Bạch không có cách nào tiến hành cân nhắc. Mà sự tình lấy giả đánh tráo này, chỉ cần phá vỡ một chiếc khuy, rất nhanh có thể nhổ tận gốc.

Cho nên, ván cờ hiện tại của bọn họ, chính là xem ai có thể trụ được đến cuối cùng.

Là kỹ thuật diễn hoàn mỹ của Giang Nghị, hay là bản tâm mà Lục Bạch gắt gao bảo vệ.

Vốn dĩ thời điểm Lục Bạch nói, Minh Dụ vô cùng tán thành. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy bộ dạng thương gân động cốt của Lục Bạch, gã thật sự là khó chịu muốn chết. Hoàn toàn không dám để Lục Bạch đi ra bên ngoài.

Một dao sâu như vậy, vạn nhất nếu cứa sai chỗ, hoặc là Lục Bạch ngoài ý muốn nghĩ luẩn quẩn trong lòng, vậy chẳng phải là ngay cả người cũng đều không còn sao?

Nghĩ vậy, Minh Dụ liền càng cảm thấy chính mình như đang đắm chìm ở trong dày vò, càng thêm thay Lục Bạch cảm thấy những điều mà cậu đang đuổi theo là không đáng giá.

Gã còn nhớ rõ nắm đó Lục Bạch khăng khăng đi theo Giang Nghị gây dựng sự nghiệp, gã cùng Lục Bạch ngồi ở quán lẩy cay bên ngoài trường học hàn huyên hồi lâu.

Đó là thời điểm trong mắt của Lục Bạch vẫn tràn đầy ấm áp, cậu nói với gã "Tiểu Minh, cậu biết không? Tớ kỳ thật là một đứa trẻ bị ba mẹ cùng nhau vứt bỏ."

Minh Dụ vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Lục Bạch cùng gã nói về cha mẹ.

"Tớ là sự trói buộc của hai người bọn họ. Cho nên sau khi bọn họ có gia đình mới, liền đem tớ bỏ quên ở trong phòng. Giống như một thứ đồ gia dụng không cần thiết, một vật trang trí không quan trọng."

"Ngần ấy năm, kỳ thật từ trước đến nay tớ cũng không thiếu ăn thiếu mặc, dù sao hai người bọn họ đều sẽ đưa tiền cho tớ, nhà ở cũng để lại cho tớ. Nhưng sau khi tớ tan học về nhà, trong nhà cái gì cũng đều không có."

"Tớ không phải thật sự luyến tiếc, cũng không phải hoài niệm cảm giác gia đình hạnh phúc ban đầu, cho nên mới giữ lại những đồ vật cũ đó. Cho dù hỏng rồi cũng tu sửa lại nhiều lần không nỡ ném đi. Là bởi vì tớ cùng bọn chúng đồng bệnh tương liên. Bởi vì chúng tớ đều là thứ bị bỏ lại."

"Nhưng lần này không giống vậy!" Nói đến Giang Nghị, cả người Lục Bạch đều như sáng lên "Giang Nghị nói, anh ấy cái gì cũng đều không có, chỉ có tớ. Cho nên anh ấy hy vọng tớ có thể luôn luôn bồi ở bên người anh ấy."

"Đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên có người nói với tớ những lời như vậy. Giang Nghị......Giang Nghị cũng là không có ba mẹ. Nhưng mà anh ấy không giống với tớ, ba mẹ của anh ấy là ngoài ý muốn qua đời. Nhưng vẫn luôn đều yêu thương anh ấy. Cho nên Giang Nghị sống trong hoàn cảnh tràn ngập hạnh phúc đó còn có năng lực yêu thương người khác."

"Tớ cảm thấy anh ấy rất ấm áp, sự yêu cầu của anh ấy làm tớ cảm thấy tớ cũng là người được yêu thương, được cần tới."

"Tớ biết con đường này rất khó, nhưng cho dù khó khăn, tớ cũng muốn bồi anh ấy đi một đường."

"Tớ từng bị vứt bỏ, cho nên tớ sẽ không để Giang Nghị cảm thấy anh ấy bị tớ vứt bỏ."

Lời nói ngay lúc đó của Lục Bạch trịnh trọng như vậy, mười năm kế tiếp, Lục Bạch cũng thật sự làm như vậy. Đáng tiếc Giang Nghị lại là một kẻ lừa đảo hàng thật giá thật.

"A Bạch......" Thấy Lục Bạch có xu thế muốn tỉnh lại, Minh Dụ nhanh chóng kêu cậu một tiếng.

Lục Bạch mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là nở một nụ cười tràn ngập tội lỗi với Minh Dụ.

Minh Dụ còn chưa nói lời nào, cha của Minh Dụ lại dùng ngữ khí trịnh trọng hỏi Lục Bạch "Cháu thật sự có thể chứ?"

"Còn có ba ngày, cháu muốn đi làm lễ nhập chức phải kiểm tra sức khỏe trước. Lê thị có yêu cầu, yêu cầu cháu nhất định phải làm giám định tinh thần. Cháu xác định tình huống hiện tại của cháu, có thể thuận lợi vượt qua sao?"

Đây là một con dao hai lưỡi, một khi kết quả giám định tinh thần của Lục Bạch vô cùng không tốt. Giang Nghị có thể lấy danh nghĩa vợ chồng, làm người giám hộ của Lục Bạch rồi đem Lục Bạch cưỡng ép đưa trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.