Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 162



Hạ Cẩm Thiên ngoài miệng tuy rằng đang hưng sư vấn tội, nhưng rốt cuộc không bỏ được mà thật sự làm khó xử Lục Bạch, chỉ là trong giọng nói nghiêm trọng, ánh mắt khi nhìn Lục Bạch lại rất ôn hòa.

Nhưng mà ngoài dự kiến của anh chính là, Lục Bạch thế nhưng luống cuống.

Cậu vẫn luôn nói năng lưu loát, cho dù là đứng ở thế hạ phong cũng không thua về mặt ngoài. Nhưng đối mặt với lời chất vấn mang theo ghen tuông của Hạ Cẩm Thiên, cậu thế nhưng luống cuống.

"Em......." Lục Bạch muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Cậu kỳ thật mới vừa rồi đều là tính kế tốt, nương tặng cơ hội cho người, cậu tính toán tốt thời gian sẽ cùng đoàn người của Giang Nghị ngẫu nhiên gặp. Cho nên mới cùng tên trai ngành kia xuất hiện ở chỗ hành lang.

Cậu ngay từ đầu dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, chính là đang đợi cơ hội. Duỗi tay trêu chọc người khác, cũng là chờ nghe được tiếng bước chân cùng âm thanh nói chuyện với nhau mới bắt đầu hành động.

Đây là thân xác của người khác, cậu biết bản tính của nguyên thân ngây thơ, cũng vô cùng yêu quý bản thân, cậu dù như thế nào cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc của nguyên thân.

Cho dù mặt sau làm trò không cho Giang Nghị mặt mũi, cậu cũng chỉ là dùng ngôn ngữ nương theo cảm xúc say để châm ngòi ái muội. Cậu đều không có tiếp xúc thân thể. Chỉ là túm cà vạt cảu đối phương kéo lại mà thôi.

Bao gồm hiện tại, cậu cho dù là diễn kịch để Giang Nghị xem, cũng chỉ là chọn diễn lại cái hồi ức không đau không ngứa.

Cậu vẫn luôn giữ cho nguyên thân, cũng giữ cho chính mình.

Nếu đặt ở trên người người khác, cậu có vô số loại biện pháp làm đối phương giải trừ hiểu lầm. Nhưng đối mặt với Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch lại nói không ra lời.

Cậu có chút sợ hãi.

Bản thể của Hạ Cẩm Thiên là pháp tắc trong mắt không chứa nổi dù chỉ là một hạt cát. Pháp tắc tuyệt đối công bằng như vậy đối với định nghĩa ngoại tình là cái gì?

Có phải nhất định cùng người phân chia giới hạn mới có thể xem như không hề liên quan đến nhau hay không?

Nếu là như thế, nếu những cái đó anh ấy đều không thể tiếp thu được, vậy chính mình không phải ngay từ lúc bắt đầu đã bị loại trừ rồi hay sao?

Dù sao, cậu từng trải qua nhiều chuyện như vậy...... Đầu óc Lục Bạch rất loạn, hơn nữa đang say rượu, còn ảnh hưởng bởi chứng tinh thần hỗn loạn của bản thân thân thể này, cậu trong nháy mắt không phân biệt rõ được chính mình rốt cuộc là đang ở hiện thực hay là ở thế giới nhiệm vụ.

Hệ thống nhịn không được hét lên một tiếng "Bạch Bạch! Bình tĩnh!"

Sau khi thành lập Khế Ước Cộng Sinh, hệ thống có thể giải trừ linh hồn của Lục Bạch, cậu đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, làm cho Lục Bạch một phen giật mình. Lại ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên, trong mắt liền nhiều thêm một tia sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Cẩm Thiên nhìn thấy được cảm xúc như vậy trong mắt Lục Bạch.

Anh theo dõi Lục Bạch qua nhiều thế giới như vậy, bao gồm cả thế giới hiện thực của cậu, xem qua các loại cảm xúc của Lục Bạch, cho dù là niềm vui sướng cùng hạnh phúc ít thấy nhất cũng đều đã thấy qua, chỉ có sợ hãi, là lần đầu tiên.

Nhưng anh rất nhanh liền biết Lục Bạch rốt cuộc vì cái gì lại sợ hãi, là bởi vì chính anh.

"Lục Bạch." Hạ Cẩm Thiên thả nhẹ thanh âm, duỗi tay nắm lấy bàn tay của Lục Bạch.

Đứa nhỏ bị anh làm cho sợ hãi, ktv ấm áp như vậy, nhưng bàn tay của cậu lại lạnh đến không có một tia độ ấm.

Hạ Cẩm Thiên tức khắc tràn ngập tự trách, nhanh chóng đem Lục Bạch ôm vào trong lòng "Anh không tức giận, anh chỉ là ghen tị. Đừng sợ, Lục Bạch, đừng sợ."

Bàn tay của Hạ Cẩm Thiên nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Lục Bạch, trên tay anh dùng sức, đem cả người Lục Bạch ôm ngồi ở trong lòng mình.

Nếu đặt ở trước kia, Lục Bạch đã sớm tự động tự phát điều chỉnh một vị trí thoải mái mà cùng anh cọ cọ.

Nhưng hôm nay Lục Bạch lại cứng đờ thân thể, sau một lúc lâu cũng không thả lỏng xuống được.

Tinh thần đang hỗn loạn, làm cậu lâm vào trong giãy giụa cùng cực. Lúc trước cậu đã biết, bản thân ở thế giới này chỉ sợ không thể thừa nhận quá nhiều mặt trái cảm xúc đánh sâu vào, cho dù là đến từ chính thân thể này, hay là đến từ chính linh hồn bản thể của mình.

Bởi vì thần kinh của thân xác này quá yếu ớt. Một chút gió thổi cỏ lay cũng đều sẽ làm cậu nháy mắt lâm vào trong suy sụp.

Nhưng Lục Bạch vẫn là khống chế không được.

Có rất nhiều chuyện không phải không nghĩ liền không tồn tại tai họa ngầm. Tỷ như tình yêu giữa cậu và Hạ Cẩm Thiên.

Có lẽ ở trong mắt mọi người, Lục Bạch từ trước đến nay đều là thong dong và mạnh mẽ. Không có bất cứ kẻ nào hay bất cứ chuyện nào có thể áp đảo được cậu, không có bất cứ khốn cảnh nào có thể vây khốn được cậu. Nhưng trên thực tế, chỗ sâu nhất trong nhân cách của mỗi người, đều sẽ vĩnh viễn lưu trữ thương tổn đến từ thời thơ ấu.

Tựa như Lục Bạch, cậu khát vọng tình yêu, nhưng chỗ sâu trong linh hồn lại từ trước đến nay đều không biết chính mình có phải không đáng giá được yêu hay không.

Một phương diện của cậu không tin số mệnh, liều mạng phản kháng cốt truyện ngược đãi mà Chủ Thần đã sớm an bài nhằm vào chính mình, tin tưởng vững chắc ở một nơi nào đó trên thế giới, nhất định sẽ có một người yêu cậu đang đợi cậu giãy giụa thoát ra khỏi vũng bùn.

Nhưng một phương diện khác cũng sẽ ở thời điểm đêm khuya tĩnh lặng an tĩnh xem kỹ lại chính mình. Xem thân thể đầy thương tích của chính mình, xem trái tim vỡ nát của chính mình. Mà những lời chửi rủa cùng vũ nhục ngày thường không thèm để ý cũng đều sẽ ở tại thời điểm này bốc lên mà thoát ra toàn bộ. Phảng phất đều như đang trào phúng cậu, bộ dạng vừa xấu lại dơ như vậy, căn bản không xứng được người khác yêu thích.

Cho nên, trong tình yêu giữa Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch yêu anh, rồi lại sợ hãi chính mình không có tư cách yêu anh.

Hạ Cẩm Thiên là sự cứu rỗi của cậu, nếu Hạ Cẩm Thiên mỉm cười với cậu, cho dù chỉ là một chút thôi, cậu cũng có thể có được dũng khí vô tận, tiến tới ôm lấy chút ấm áp này. Nhưng nếu Hạ Cẩm Thiên chán ghét, cho dù so với một chút còn ít hơn, Lục Bạch cũng đều chịu không nổi. Mặc dù mặt ngoài còn có thể sinh hoạt bình thường, nhưng người bệnh tình nguy kịch, cuối cùng cũng sống không lâu được.

Hệ thống gắt gao ôm lấy linh hồn của Lục Bạch, muốn mang đến cho cậu một chút ấm áp, nhưng trong lồng ngực chỉ có sự lạnh băng vô cùng vô tận.

Hàn ý này là từ chỗ sâu nhất trong linh hồn của Lục Bạch phát ra, là hàn băng đã đóng băng cậu từ rất nhiều năm. Nhỏ tí tẹo, đã có thể đem hệ thống đông lạnh đến run rẩy.

Hạ Cẩm Thiên cũng không nghĩ tới bản thân mình chỉ là ăn chút giấm, lại có thể dọa đứa nhỏ thành ra như vậy.

Phảng phất như trời sụp đất nứt.

Nhưng rất nhanh, anh liền phản ứng lại, Lục Bạch vì cái gì sẽ để ý như vậy. Tức khắc trái tim cũng bị nắm cho đau đớn.

Là anh sai rồi, anh cho rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, Lục Bạch đã đủ cường đại. Lại đã quên bọn họ làm bạn với nhau bao lâu nay, cũng chưa có thành lập mối quan hệ vững chắc nhất.

Lục Bạch là người bình thường, như thế nào sẽ không sợ hãi?

Đặc biệt là sự xuất hiện quá muộn ở thế giới này của anh, Lục Bạch lúc trước còn hoài nghi anh sẽ không xuất hiện. Cậu khổ sở như vậy, còn ăn nhiều khổ cực như vậy, chính mình lại lấy chuyện cậu để ý nhất ra để nói giỡn, đối với cặp đôi khác là tình thú, nhưng đối với Lục Bạch, lại là nhát dao giết người không thể nghi ngờ.

Hạ Cẩm Thiên thở dài, đem Lục Bạch ôm chặt hơn chút nữa, môi dán bên tai cậu, một tiếng lại một tiếng an ủi cậu "Không sợ, không sợ, học trưởng ở đây, Lục Bạch đừng sợ."

"Em, em không có......." Lục Bạch đỏ con mắt, bắt lấy bàn tay của Hạ Cẩm Thiên nắm đến đặc biệt khẩn, gần như là tự ngược muốn giải thích cái gì đó tự chọc vào miệng vết thương.

Nhưng lại đều bị nụ hôn trấn an dừng ở bên sườn mặt của Hạ Cẩm Thiên đánh gãy.

"Anh biết, anh biết em không có. Em chỉ thích anh, cho dù là diễn kịch cũng sẽ không thật sự cùng người khác phát sinh gì đó." Hạ Cẩm Thiên nhìn Lục Bạch đỏ mắt, lại hôn hôn trán cậu "Đều là anh không tốt, anh ghen tị lung tung. Khó chịu thì mắng anh vài câu, đừng tự làm tổn thương chính mình."

"........" Cảm xúc của Lục Bạch nhất thời không kịp ổn định, chỉ biết nhìn Hạ Cẩm Thiên. Tuy rằng không có nước mắt, lại so với trực tiếp khóc lớn càng làm người khác đau lòng hơn.

Hạ Cẩm Thiên đem người dỗ dành, nhưng như thế nào cũng dỗ không được, chỉ có thể từng chút từng chút dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình vây quanh cậu, ý đồ làm Lục Bạch hiểu, bản thân mình cũng không thật sự để ý.

Thẳng đến qua hồi lâu, trên người Lục Bạch mới hơi chút có độ ấm.

Cậu thay đổi tư thế, tựa hồ là bởi vì giữ tư thế vừa rồi hơi lâu làm thân thể bị cứng mỏi.

Hạ Cẩm Thiên đơn giản ôm cậu nằm ở trên sô pha to rộng.

"Không tức giận?" Hạ Cẩm Thiên đem Lục Bach lật qua, để cậu cùng chính mình đối mặt.

Lục Bạch nhìn ánh mắt nhu hòa của Hạ Cẩm Thiên, đỏ khóe mắt thấp giọng nói một câu "Không phải anh đang tức giận sao?"

Nghe giọng điệu của cậu đã trở nên bình thường, Hạ Cẩm Thiên liền biết cậu đã bình tĩnh lại, duỗi tay nhéo nhéo mũi cậu "Anh nơi nào còn dám tức giận? Ăn chút giấm, liền đem em dọa thành như vậy."

"Tới, cùng anh nói chuyện, là anh nơi nào biểu hiện không đủ yêu em, cho nên em mới có thể sợ hãi thành như vậy?"

"Không được cúi đầu, ngẩng đầu nhìn anh, không được trốn tránh."

"........" Lục Bạch càng không nghe, thậm chí còn dúi đầu vào trong lồng ngực của Hạ Cẩm Thiên. Cậu đến bây giờ mới rốt cuộc có cảm giác chân thật.

Cậu vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị rằng học trưởng sẽ không xuất hiện ở thế giới này. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, anh thế nhưng có thể nương theo ảo tưởng của mình để bản thân có thể thuận lý thành chương xuất hiện.

Cái này làm cho Lục Bạch vô cùng vui mừng. Mà nhiều hơn cả vui mừng, chính là khiển trách chính mình. Lục Bạch cảm thấy, học trưởng nỗ lực muốn xuất hiện ở bên người làm bạn với mình như vậy, nhưng chính mình lại không có làm anh cảm thấy an tâm, ngược lại còn làm anh thấy được tình cảnh khó nói như vừa rồi.

Nếu đổi vị trí tự hỏi, Lục Bạch cảm thấy chính mình khẳng định không chấp nhận được, cho nên mới sợ hãi.

Mà hiện tại, rõ ràng là học trưởng ghen, nhưng chính mình lại không thể cẩn thận trấn an anh, còn để học trưởng phải trấn an mình, Lục Bạch liền cảm thấy bản thân càng thêm kém cỏi.

Cậu hy vọng chính mình có thể trở thành cường giả để cùng Hạ Cẩm Thiên sóng vai đứng thẳng, mà không phải một đứa trẻ tay trói gà không chặt, chỉ có thể đứng dưới sự che chở của anh, làm một gốc cây leo thố ti hoa trốn đông trốn tây.

Chỉ có một bên duy trì tình yêu, chú định không thể lâu dài.

Lục Bạch sợ nhất, chính là không thể cùng Hạ Cẩm Thiên lâu lâu dài dài.

Nhưng càng là lời nói sâu kín trong nội tâm, tới bên miệng, cậu lại càng nói không nên lời.

Hạ Cẩm Thiên thở dài, thấy sự thâm tình của cậu còn có cái gì không rõ chứ?

Vì thế anh ôm trấn an Lục Bạch "Không cần phải nói, anh đều đã biết. Không ép em, đừng sợ. Không muốn nói thì đừng nói, anh đều biết cả."

"Vâng." Lục Bạch thấp giọng đáp ứng một tiếng, qua một hồi lâu, cậu mới nhỏ giọng hỏi anh "Vậy, vậy học trưởng còn tức giận không?"

"Em hôn anh một cái thì tốt rồi." Trong miệng Hạ Cẩm Thiên nói như vậy, bản thân lại hôn hôn cái trán của Lục Bạch trước.

Lục Bạch qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu, cũng hôn hôn sườn mặt của Hạ Cẩm Thiên.

Khó được lúc mềm mại cùng ngoan ngoãn làm tâm của Hạ Cẩm Thiên cũng mềm xuống theo, vì thế nhịn không được cúi đầu lại hôn cậu một cái, cười nói "Làm sao bây giờ? Ngoan như vậy lại muốn khi dễ em."

Lục Bạch náo loạn cả một ngày đã mệt muốn chết rồi, nửa tỉnh nửa mê nghe Hạ Cẩm Thiên nói như vậy, liền mềm mại trả lời một câu "Có thể. Học trưởng thích thì muốn khi dễ em như thế nào cũng không quan trọng."

Lời nói của cậu vô cùng thật lòng, nhưng hệ thống và Hạ Cẩm Thiên nghe được đều không tự chủ được bởi vậy đã chịu chấn động.

Lục Bạch cũng đã nói với hệ thống như vậy "Nghe ngươi. Đều nghe ngươi."

Mà cậu đối với Hạ Cẩm Thiên cũng là không có nguyên tắc gì "Nếu là học trưởng, thế nào cũng đều có thể."

Đây là phương thức yêu thương của Lục Bạch, cậu không biết thế nào mới có thể biểu hiện ra đủ tình yêu, cho nên cậu tận dụng hết khả năng, đem toàn bộ bản thân đều đưa cho đối phương. Chỉ hy vọng đối phương có thể cảm nhận được sự thật lòng của mình.

Một Lục Bạch như vậy, như thế nào sẽ có người nhẫn tâm mà không yêu cậu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.