Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 175



"Đây là thứ cha mẹ khốn nạn không chịu trách nhiệm gì chứ?" Hệ thống xem đến đây trong lòng từng trận co rút co rút đau đớn.

Nhưng Lục Bạch lại một câu cũng đều không nói.

Bởi vì cậu không còn lời nào để nói, không có ai so với Lục Bạch càng hiểu rõ hơn, thời điểm mộng tưởng cùng quan niệm đạo đức cố hữu bị từng tấc từng tấc gõ cho vỡ toạc, là dạng đau triệt phế phủ gì.

Cũng giống như Lục Bạch của thế giới này, cậu bất quá chỉ là một thiếu niên có được chính nghĩa, hiểu được tình yêu cùng tôn trọng mà thôi.

Nếu không phát sinh những việc này, cậu có lẽ có thể thi đậu vào một trường đại học mà mình yêu thích, đạt thành mộng tưởng khi còn nhỏ, trở thành một vị cảnh sát nhân dân dùng mạnh bảo vệ yếu.

Cho dù về sau cũng sẽ bị rất nhiều tật xấu của xã hội khai mở, dần dần thu liễm góc cạnh, thì ngọn lửa ẩn nấp ở trong lòng cũng vĩnh viễn sẽ không tắt, cậu sẽ học được phương thức thiêu đốt càng thích hợp hơn.

Mà không phải sống sờ sờ ở thời điểm 18 tuổi, đã bị ngoại lực mạnh mẽ dập tắt.

"Cậu có dù đem tôi đánh chết, tôi cũng sẽ không nhận thua! Địch Tuấn Thanh, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ phạm tội của cậu, sau đó đem cậu đưa vào ngục giam!"

"Làm ướt chăn, xé nát bài thi của tôi, đem đồng phục của tôi ném đi...... Các cậu cũng chỉ có mấy cái thủ đoạn hèn hạ này thôi sao? Một đám rác rưởi!"

"Một người đàn ông như tôi, sẽ sợ sao? Cậu dám làm, tôi liền không phải lo lắng một mình tôi mất mặt. Đám thiếu niên lột quần áo người khác mẹ nó đều không cảm thấy xấu hổ, một người bị hại như tôi vì cái gì phải cảm thấy bị sỉ nhục?"

"Đăng lên đi a! Dán ở bảng thông báo thì được gọi là anh hùng hảo hán gì? Nếu thật sự là anh hùng thì các cậu liền phát đến hòm thư của học sinh toàn trường đi, đăng lên cả diễn đàn mạng xã hội ấy."

"Mất mặt? Không, tôi chỉ cảm thấy buồn cười. Vì cha mẹ của các cậu mà buồn cười. Vàng thật bạc trắng hóa ra cũng chỉ là một đống thối nát!"

Lục Bạch là người cứng cỏi, càng áp bách lại càng kiên cường. Dù cho tứ cố vô thân, cậu cũng không nhận thua.

Cho dù bất cứ sự phản kháng nào cũng đều vô hiệu thì mỗi lần cậu đều nhất định phải phản kháng. Thẳng đến khi bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp, hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ cần còn có một hơi cuối cùng, cậu cũng sẽ không cho phép chính mình quỳ xuống trước mặt Địch Tuấn Thanh!

Người cứng đầu như vậy, là lần đầu tiên từ bé đến giờ Địch Tuấn Thanh gặp được.

Gặp qua bao nhiêu người, ngay từ đầu cũng là làm ầm ĩ lợi hại như thế, nhưng trải qua vài lần tra tấn, đầu gối của bọn họ liền mềm.

Chỉ có Lục Bạch, mặc kệ chịu đựng vũ nhục thế nào, cậu đều có thể rửa mặt sạch sẽ, ngày hôm sau thể thể diện diện, thản nhiên tới trường.

Lục Bạch không phải không hiểu, cậu là càng cậy mạnh, những người đó liền càng muốn bắt cậu nhận thua.

Cậu cũng hiểu rõ, chỉ cần bản thân mình nguyện ý làm chó, những người này có thể nhẹ tay một chút cho cậu cơ hội kéo dài hơi tàn mà làm người. Nhưng Lục Bạch không muốn. Cho dù hiểu rõ thà gãy chứ không chịu cong, nhưng cậu cũng không muốn chính mình yếu thế.

Vì thế, ngày tháng ở trong trường học của Lục Bạch càng ngày càng khó khăn. Những người làm nhục đó cũng làm trầm trọng hơn, trở nên càng ngày càng khủng bố.

Lễ Giáng Sinh cuồng hoan, chính là cao trào lớn nhất.

Lục Bạch là con chuột do Địch Tuấn Thanh định ra, toàn bộ học sinh đều là mèo, ai bắt được Lục Bạch trước, hơn nữa an toàn đưa đến trong tay Địch Tuấn Thanh, người đó chính là người đạt được tiền thưởng một vạn nguyên.

Nếu cung cấp được manh mối của Lục Bạch, cho dù không có bắt được người, chỉ cần manh mối chính xác, liền có thể nhận được một bộ trò chơi từ phía Địch Tuấn Thanh.

Trong trường học tham dự trò chơi không chỉ là học sinh bình thường, còn có những đứa nhỏ nhà có tiền không sợ trời không sợ đất giống như Địch Tuấn Thanh.

Bọn chúng thậm chí còn cầm theo búa đinh đuổi bắt Lục Bạch.

Đinh bên trong đó, tất cả đều là thật. Hàng thật giá thật. Một khi đánh lên thân thể của Lục Bạch, nháy mắt liền có một lỗ thủng toàn máu.

Mà Lục Bạch, từ thời điểm bắt đầu chạy trốn, đầu gối đã bị gậy đinh đanh nát. Nếu không phải liều mạng cũng muốn chạy, Lục Bạch chỉ sợ đã sớm bị bắt được.

Đáng tiếc, dù vậy, cậu cũng vẫn rơi vào trong tay đồng học làm mèo tham gia truy đuổi cậu, người cậu đã từng cứu.

"Tôi chỉ có một người, tôi cũng không dám mang cậu đi. Vạn nhất bị người khác cướp mất người thì phải làm sao?"

"Dù sao cậu thiện lương như vậy, cậu hẳn có thể lý giải cho tình huống của tôi nhỉ?" Bắt lấy cánh tay vẫn luôn run rẩy của Lục Bạch, tên kia cầm dây thừng, đem Lục Bạch trói chặt chẽ, ném vào một thùng gỗ lớn phía sau nhà ăn trường.

"Một vạn nhân dân tệ, là phí sinh hoạt bốn tháng của cả nhà tôi. Nếu lúc trước cậu cứu tôi, vậy hiện tại liền làm người tốt tới cùng đi. Tôi, tôi không muốn phải đói bụng. Tôi học tập tốt, sau này nhất định sẽ thi đậu trường đại học hàng đầu. Chờ đến khi tôi trở nên nổi bật, tôi chắc chắn sẽ báo đáp cậu tử tế."

Lục Bạch ở trong thùng gỗ trợn mắt nghe, thân thể bị buộc chặt trong thời gian dài đã dần dần tê dại cứng đờ, ngay cả sự đau nhức ở đầu gối cậu cũng không cảm thụ được nữa.

Chỉ có câu nói kia, tôi sẽ báo đáp cậu tử tế, giống như là lời nói cười đùa không ngừng vờn quanh bên tai cậu.

Cậu ở lúc mới vừa tiến vào cổng trường cứu người, cuối cùng lại thành con rắn cắn chết nông phu*.

(*) Con rắn cắn chết nông phu: Kể về câu chuyện một con rắn ăn hết rau của anh nông dân thì trả lại một đồng tiền vàng, sau đó người cha của anh nông dân biết chuyện liền muốn cướp hết vàng của rắn. Sau khi tìm thấy ổ rắn, ông ta đã lấy đá cắt đứt người nó và bảo con trai cho tay vào ổ tìm vàng, cuối cùng con rắn còn sống và cắn chết anh nông dân. Người cha oán trách con rắn sao lại cắn chết con mình, rắn bảo rằng nó không làm gì có hại tới ông, là do ông muốn giết nó lấy vàng nên nó cắn con ông để ông phải nếm trải cảm giác đau khổ.

Từ đó rút ra một điều rằng, mình giúp người chưa chắc người đã biết ơn, còn quay lại tính kế hại ta.

Cậu thiện lương, cho nên cậu có thể tha thứ. Chờ đến khi trở nên nổi bật, liền quay về báo ân.

Buồn cười, mẹ nó thật sự quá buồn cười!

Lục Bạch lúc trước bị khi dễ tới cùng đường bí lối cũng không đỏ con mắt, rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống.

Thời điểm còn nhỏ học ở nhà trẻ, cô giáo đã từng dạy, làm người phải chính trực, phải học được việc giúp người làm niềm vui.

Cậu cũng vẫn luôn tin tưởng rằng trên đầu ba thước có thần linh*, nhưng thẳng đến hôm nay mới biết được, thần cũng sẽ xem đồ ăn mà người cúng cho.

(*) Trên đầu ba thước có thần linh: Ngụ ý rằng con người dù làm gì cũng có Thần Phật bên trên đang quan sát. 

Địch Tuấn Thanh rác rưởi như vậy, có lẽ đều có thể được thần phù hộ, áo cơm vô lo. Nhưng loại người không thẹn với lương tâm như cậu, chung quy lại phải rơi vào địa ngục, thân thể và linh hồn đều không được siêu sinh.

Vì thế, cậu từ bỏ chống cự, ấm áp cùng nhiệt huyết trong mắt rốt cuộc cũng dần dần biến mất, trở nên chết lặng và lạnh nhạt.

Mà thời gian chờ đợi, tối tăm, liền trở thành sự "thất bại" lớn nhất cho sự thiện lương của cậu. Lục Bạch cuộn tròn ở trong đó, nhìn không thấy, cũng có thể không bởi vì những cái tinh thần trọng nghĩa buồn cười kia mà tự biến mình thành vai hề chật vật.

Ở thế giới nơi mà Lục Lộc không xuyên qua kia, Lục Bạch rất nhanh chờ được Địch Tuấn Thanh tới, đổi lấy một hồi bạo hành mà cả đời cũng không thể nào quên. Sau khi báo án không có hiệu quả, cậu ở bệnh viện tỉnh lại, nghe cha mẹ nói tin tức phải cho cậu thôi học, mặt không có biểu tình, không có một chút ý tứ phản bác.

Tiếp theo, ba ngày sau, cậu kéo theo cái chân bệnh vĩnh viễn không thể đi được, bò lên tầng cao nhất của cao ốc văn phòng, đối diện với Đài truyền hình thành phố. Cởi ra quần áo đang mặc trên người, lộ ra thân thể tràn đầy vết thương của mình, để lại nhật ký lên án hành vi bạo hành mà Địch Tuấn Thanh đã làm, cuối cùng không mặc quần áo từ tầng mười nhảy xuống, lấy cái chết minh oan.

Mà trong thế giới sau khi Lục Lộc xuyên qua, Lục Lộc nóng lòng dùng thân thể của mình sưởi ấm người yêu thiếu niên "tội nghiệp", một lần đêm xuân, cái tên học sinh đem Lục Bạch giấu đi kia vẫn luôn chờ đợi Địch Tuấn Thanh xuất hiện. Không ai để ý tới Lục Bạch, ở trong thùng gỗ dần dần thưa thớt đi không khí, cuối cùng hít thở không thông mà chết.

Chân chính chết không nhắm mắt.

Hệ thống: "Địch Tuấn Thanh mẹ nó chính là một tên súc sinh!"

Hệ thống đã bị chọc giận đến bùng nổ.

Rốt cuộc là cái dạng rác rưởi gì mới có thể sau khi hại chết người, vì hạ thấp cảm giác tội lỗi, liền nhẹ nhàng bâng quơ đem tất cả đổ cho cái gọi là phản nghịch thời thiếu niên? Nói là bởi vì thương tổn thời thơ ấu mới gây ra việc nhân cách khuyết thiếu.

Lại còn nhân cách khuyết thiếu, hắn cũng là người đọc sách nhiều năm như vậy, sẽ không rõ chuyện mà bản thân mình làm là phạm tội sao?

Lùi ra phía sau một vạn bước, cho dù hắn không rõ, cha mẹ của Địch Tuấn Thanh cũng không rõ sao? Nếu bọn họ thật sự không rõ, vì cái gì sau khi Lục Bạch nằm viện, sẽ cho cha mẹ của Lục Bạch nhiều tiền như vậy, làm cho bọn họ im lặng không làm lớn chuyện?

"Đều là cha là mẹ, tôi biết các vị đau lòng đứa nhỏ. Nhưng Lục Bạch, Lục Bạch rốt cuộc cũng không có xảy ra chuyện lớn gì. Đổi một trường học, đổi một thành phố, ai cũng không biết."

"Tuấn Thanh, là con trai duy nhất của tôi, nó không thể có tiền án a! Nó đã thông qua cuộc thi của một trường danh giá ở nước ngoài."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, ngài yên tâm, tôi sẽ nói với Lục Bạch." Mẹ của Lục Bạch nắm lấy tay của mẹ Địch Tuấn Thanh, một bên nhận khoản tiền thuốc men kếch xù, một bên nhẹ nhàng bâng quơ xóa sạch đi những vết thương cùng tuyệt vọng mà Lục Bạch đã phải chịu.

Gắt gao một trăm vạn, khiến cho bà ta bán con của mình.

Tựa như cái tên học sinh đem Lục Bạch nhốt vào trong thùng gỗ kia, chỉ cần một vạn nhân dân tệ, là có thể dễ như trở bàn tay thất tín bội nghĩa, đem ân nhân cứu mạng lúc trước tự tay đưa đến trong tay đám sử dụng bạo lực học đường.

Mạng người từ trước đến nay đều hèn hạ, nhưng bọn họ lại có thể làm loại hèn hạ này dưới việc cân nhắc tiền tài lợi ích mà trở nên càng thêm hèn mọn.

Đại khái xem xong hồi ức sở hữu, Lục Bạch cùng hệ thống đều lâm vào trầm mặc rất lâu.

Trước mắt, hai người bên ngoài kia còn chưa có đi, tựa hồ đang thảo luận xem còn có địa phương nào chưa tìm hay không, Lục Bạch có khả năng trốn ở chỗ nào.

Đáng tiếc chính là, bị lá che mắt, bọn chúng hoàn toàn không có phát hiện thứ mà bản thân mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm kiếm, đang ở ngay trước mặt bọn chúng.

Hệ thống: "Chúng ta hiện tại nên làm cái gì?"

Lục Bạch mở miệng thở hổn hển, thử động động thân thể, phát hiện bị trói đến quá chặt chẽ, căn bản không có biện pháp nhúc nhích. Duy nhất còn có tri giác, khả năng chính là cánh tay cũng bị trói chặt lại cùng.

Lục Bạch thật cẩn thận hoạt động cổ tay, nhìn xem có khả năng cởi bỏ nút thắt hay không.

Chỉ có thể nói tên nam sinh vong ân phụ nghĩa kia thật sự đủ tàn nhẫn. Gã trói Lục Bạch chính là cách thắt kiên cố nhất. Gắt gao mà quấn chặt vào da thịt, theo cử động của Lục Bạch, vô tình thít mạnh vào da thịt cậu.

Rất nhanh, thùng gỗ nho nhỏ liền nổi lên mùi máu tươi nhàn nhạt. Mà cổ tay cùng cánh tay cũng truyền đến sự ướt át.

Lục Bạch đem chỗ đau cùng thở dốc tất cả đều nuốt hết vào trong cổ họng.

Hệ thống nhịn không được duỗi tay ôm lấy linh hồn của Lục Bạch, mang theo tiếng khóc nức nở mà cọ cọ, nhỏ giọng dỗ cậu "Bạch Bạch không đau."

Lục Bạch bị động tác ấm áp như vậy của nó chọc cười "Chút vết thương nhỏ này không đáng là gì, còn kém xa so với thế giới ABO lúc trước."

Hệ thống không nói gì, nhưng là đem linh hồn của Lục Bạch ôm càng chặt hơn "Gạt người, ngươi đều phát run rồi."

Lục Bạch trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi hệ thống "Sau khi làm khế ước Cộng Sinh, là ta đau, ngươi cũng sẽ đau sao?"

"Không phải." Hệ thống có điểm nhụt chí "Ta không có thực thể, cho nên sẽ không chia sẻ được thương tổn mà thân thể của ngươi phải chịu."

"Vậy là tốt rồi!" Lục Bạch nhẹ nhàng thở ra, sau đó trên tay dùng cái cách làm nào đó, thế nhưng thật sự đem nút thắt tháo lỏng ra một chút.

Chỉ cần một tiểu tiết như vậy, cũng đủ để cho Lục Bạch đem đôi tay của chính mình giải phóng ra khỏi dây trói.

"Chúng ta có thể chạy!" Hệ thống nhịn không được hoan hô một tiếng.

Lục Bạch lại dặn dò nó một câu "Giúp ta một việc này được chứ?"

"Cái gì?"

"Giúp ta tạo một cái bản đồ địa hình bên ngoài, tý nữa ta muốn đem thùng gỗ phá mở. Ta nhớ rõ bên kia nhà ăn có một cái cột to. Chỉ cần phương hướng đúng, thùng gỗ đụng phải, có khả năng liền trực tiếp vỡ nát. Như vậy chúng ta có thể rời đi."

"Được thôi!" Hệ thống nhanh chóng dựa theo bối cảnh giới thiệu về bộ phận trường học ở trong não bộ của Lục Bạch tạo lập một cái mô hình 3D. Lục Bạch tính toán phương hướng tốt, sau đó dùng bả vai hung hăng mà đâm vào thùng gỗ.

"Phanh!" một tiếng, thùng vỡ, hai tên nam sinh còn chưa đi kia cũng phải hoảng sợ. Sau đó bọn chúng liền thấy Lục Bạch cả người toàn máu từ trong đống vỡ vụn của thùng gỗ gian nan ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn bọn chúng.

Trong nháy mắt đó, hai người này cho rằng chính mình thấy lệ quỷ.

"A——" Tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.