Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 182



Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, một câu này của Lục Bạch trực tiếp làm mẹ của Lục Bạch đang đi theo sau cảnh sát bùng nổ.

"Thằng nghiệp chướng! Mày là cái đồ bất hiếu!" Bà ta trắng cả mặt, chỉ vào Lục Bạch chửi rủa liên tục, cái gì khó nghe cũng dám nói ra.

"Mày là từ trong bụng tao bò ra ngoài, hiện tại không hiếu thuận với tao tử tế còn chưa tính, còn làm cái gì mà xét nghiệm ADN?"

"Tao nói cho mày biết! Không có cửa đâu!"

"Tao sẽ không tiêu một phân tiền này, càng sẽ không cho mày đi làm! Kiện tao à? Đi kiện đi!"

Mẹ của Lục Bạch nhìn như đúng lý hợp tình, nhưng sắc mặt lại càng nói càng khó coi. Rất có vài phần ý tứ giấu đầu hở đuôi.

Không chỉ có Lục Bạch cùng cảnh sát, ngay đến Lục Lộc cũng đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mẹ mình.

"Nhìn tôi làm gì?"

"Các người tại sao đều nhìn tôi?"

"Chẳng lẽ không phải bởi vì cái thằng con hoang chuyên kiếm chuyện này sao? Các người đều nhìn tôi làm gì?"

Lục Bạch thấy thế, lập tức truy hỏi "Con hoang? Bà không phải nói tôi là do bà sinh ra sao? Bà gọi tôi là con hoang, vậy bà là cái gì?"

"Đánh rắm! Tao sao có thể sinh ra loại khốn nạn không biết liêm sỉ là mày chứ? Ảnh chụp câu dẫn đàn ông đều gửi về đến nhà rồi, mày cùng với tên bố không biết liêm sỉ kia của mày giống nhau như đúc!"

"Mẹ!" Lục Lộc khó được lúc đầu óc linh hoạt mà kêu mẹ của Lục Bạch một tiếng.

Mẹ của Lục Bạch đột nhiên phản ứng lại, ngậm chặt lại miệng.

Nhưng dù vậy, cảnh sát cũng có thể nghe ra từ nơi này có một chuyện khác.

Vì thế rất nhanh, mẹ của Lục Bạch bị mang đi thẩm vấn.

Trước khi đi, cảnh sát dò hỏi Lục Bạch "Cháu còn có yêu cầu hỗ trợ nào khác không?"

"Cháu muốn liên hệ viện trợ pháp luật một chút."

"Trừ bỏ cái này, cái gì cháu cũng không cần."

"Nếu tìm được cha mẹ ruột của cháu......."

"Không cần tìm bọn họ. Lúc trước đem cháu đưa tới nơi này, chính là không muốn nhận lại, một khi đã như vậy, về sau cũng không cần nói nữa."

Ngữ khí của Lục Bạch rất bình tĩnh "Cháu đã thành niên, sau khi đủ 18 tuổi, mặc dù hiện tại cháu vẫn là học sinh nhưng đã có thể làm công. Bác sĩ, phóng viên, còn có chú đều đã giúp đỡ cháu rất nhiều. Chờ sau khi xuất viện, cháu sẽ nỗ lực đem tiền thuốc men còn nợ trả hết. Nếu có thể xác định cháu cùng bọn họ không có quan hệ, chính là việc tốt nhất."

"Còn về những người không liên quan, về sau cũng không cần quấy rầy bọn họ. Cảm ơn chú!"

Lời nói của Lục Bạch nói có sách mách có chứng, cũng không có ý tứ oán trời trách đất gì. Nhưng cậu càng kiên cường như vậy, ở trong mắt người ngoài, liền càng cảm thấy chua xót.

Vị cảnh sát trẻ tuổi nhất kia đã có chút ngồi không yên. Bất quá cuối cùng, bọn họ vẫn là tôn trọng ý nguyện của Lục Bạch, tạm thời rời đi. Cũng để Lục Bạch có thể nghỉ ngơi thật tốt.

"Khối viện trợ pháp luật này có mấy vị luật sư, cháu xem một chút. Muốn liên hệ với ai có thể trực tiếp nói cho chú." Vị cảnh sát này xem như đã lấy danh nghĩa cá nhân cấp cho Lục Bạch một chút trợ giúp nho nhỏ.

Nhưng đối với Lục Bạch mà nói, trợ giúp như vậy cũng đã đủ rồi.

Cậu nhìn trước một chút danh sách cùng giới thiệu, phát hiện tên của một người trong đó có chút quen thuộc. Như là đã từng thấy qua ở nơi nào.

Hệ thống cũng làm theo nhìn thoáng qua, tức khắc phản ứng lại "Này không phải vị luật sư viện trợ pháp luật của tên giáo bá trước kia từng kiện Địch Tuấn Thanh sao?"

"Trường học này trước kia cũng có người kiện lên tòa án?"

"Đúng vậy!" Hệ thống nhanh chóng tìm đọc chuyện này "Ngươi tra ký ức của nguyên thân xem, cậu ta cuối cùng trở về lựa chọn nhảy lầu, chính là bởi vì phát hiện ra cái này."

"Cậu ta phát hiện hóa ra loại án tử này có biện pháp có thể đi con đường pháp luật."

"Không có!" Lục Bạch lắc đầu "Trọng sinh chính là Lục Lộc, Lục Bạch lúc này còn chưa có tra được tới đây."

"Chỉ sợ chỉ có thể hẹn vị luật sư này gặp mặt nói chuyện."

Hệ thống dừng một chút "Chỉ sợ anh ta không muốn nhận án này. Dù sao.......năm đó cũng thua kiện."

Có thể nghĩ tới, vị luật sư này nhất định cũng đã dùng hết toàn lực để đánh, cuối cùng thời điểm thua trận, nói vậy gã cùng người bị hại đều cực kỳ thống khổ.

Nhưng mà thống khổ cùng tuyệt vọng như vậy, ở trong truyện gốc, lại chỉ dùng một câu nhẹ nhàng bâng quơ mà tả qua rồi thôi.

"Những học sinh trong trường học quý tốc này sở dĩ vô pháp vô thiên, chính là bởi vì bọn chúng hiểu rõ, cho dù có lên tòa thì cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Tựa như cái chuyện kia năm đó nháo đến lớn như vậy, cuối cùng cũng chỉ bồi thường mấy vạn nhân dân tệ liền xong việc."

"Đối với người xuất thân hào môn mà nói, mấy vạn nhân dân tệ, bất quá chỉ là một chút nước chảy qua kẽ tay mà thôi."

Hệ thống: "Ngươi nói xem, cái vị luật sư kia thật sự sẽ đến sao?"

Lục Bạch nghĩ nghĩ: "Ít nhất sẽ không cự tuyệt."

Quả nhiên, tựa như lời Lục Bạch đã nói. Thời điểm buổi chiều, vị luật sư này quả nhiên tới.

Chẳng qua thái độ cũng không nhiệt tình mà thôi.

"Án này của cậu rất dễ thắng. Khởi tố tội ngược đãi bản thân, hơn nữa sau khi có xét nghiệm ADN, giám định bọn họ không phải cha ruột mẹ ruột, cậu có thể trực tiếp thoát khỏi cái gia đình này."

"Cảm ơn anh." Lục Bạch gật đầu cảm tạ.

"Không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước." Luật sư nói rõ xong tình huống liền tính toán rời đi.

Nhưng Lục Bạch lại gọi lại gã "Mạo muội quấy rầy anh một lúc, anh nguyện ý nhận một phần ủy thác khác không?"

"......." Luật sư không nói gì, nhưng tâm lý cũng đã đoán được nội dung mà Lục Bạch muốn nói, dừng một chút, uyển chuyển cự tuyệt Lục Bạch "Xin lỗi, khả năng tôi không thể đảm nhiệm."

Nói xong, gã cuống quít đứng dậy, muốn rời khỏi phòng bệnh của Lục Bạch.

Nhưng câu hỏi của Lục Bạch đến vô cùng kịp thời "Anh là không thể đảm nhiệm, hay là sợ hãi lại thua kiện một lần nữa?"

Luật sư quay đầu nhìn về phía Lục Bạch, vành mắt đỏ hồng, trên mặt lại chỉ có tia cười lạnh "Tôi sợ cái gì? Bởi vì đây là án kiện căn bản không có khả năng thắng."

"Đừng có nằm mơ nữa. Ít nhất gia đình của Địch Tuấn Thanh sẽ cho tiền, cầm mấy chục vạn đổi một thành phố khác, về sau sinh hoạt thật yên ổn không tốt sao?"

"Vậy lúc trước cái vị học trưởng kia vì cái gì muốn đem án kiện này đánh đến cùng? Anh lại vì cái gì giúp anh ấy cùng nhau đánh?"

Luật sư sau một lúc lâu trầm mặc, lời nói gần như là từ trong cổ họng thoát ra "Bởi vì chúng tôi đều là kẻ ngu xuẩn, còn nghĩ rằng chính mình có thể một bước lên trời."

Nói xong, luật sư chạy trối chết.

Hệ thống: "Anh ta sẽ không thật sự mặc kệ đó chứ?"

Lục Bạch: "Yên tâm, anh ta sẽ không đi quá xa. Qua mười phút để anh ta bình tĩnh một chút, chúng ta lại đi tìm anh ta."

Tuy rằng mặc dù ký ức của nguyên thân vẫn là từ trong tiểu thuyết, Lục Bạch cũng tìm không thấy nội dung thời điểm vị luật sư này cùng thiếu niên kia cùng nhau đấu tranh năm đó.

Nhưng Lục Bạch lại có thể từ biểu tình của luật sư cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng bi ai năm đó.

Thế cho nên hai ba năm trôi qua, vị luật sư này vẫn thương gân động cốt như cũ, đem đoạn chuyện cũ kia liệt vào trong vùng cấm của trí nhớ. Ngay cả đụng vào cũng không dám đụng.

Nhưng rất nhiều thời điểm, càng là không đụng vào, miệng vết thương sẽ càng lan ra ở trong lòng, ngày càng hư thối. Một khi có một chút gió thổi cỏ lay, lột đi lớp da, hồi ức cũng sẽ mãnh liệt tìm về, tuyệt vọng tùy ý như che trời lấp đất.

Tựa như lời Lục Bạch nói, vị luật sư kia sau khi rời khỏi phòng bệnh của Lục Bạch cũng không có lập tức rời đi luôn, mà là tìm một cái cửa sổ rồi đứng yên.

Lồng ngực gã thở hổn hển kịch liệt, như là chất chứa rất nhiều sức nặng khó có thể giải phóng. Vành mắt đỏ bừng cũng trở nên ướt át.

Bàn tay gã đỡ lấy khung cửa sổ chống đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ, nước mắt lại hoàn toàn rơi xuống.

Bệnh viện, thiếu niên bị thương, cha mẹ lùi bước muốn lấy tiền rồi coi như không có gì, còn có bạo lực học đường không có cách nào phản kháng.

Từ ngữ mấu chốt gần như là giống nhau như đúc, làm gã có loại ảo giác thoáng qua như hôm nay.

Lần đầu tiên khi gã nhìn thấy gương mặt của Lục Bạch liền nghĩ tới vụ án năm đó.

Lục Bạch hiện tại, cùng với thiếu niên kia giống nhau như đúc. Điều khác biệt duy nhất, chính là Lục Bạch có thể thoát khỏi gia đình ban đầu, nhưng thiếu niên kia thì khác. Cha mẹ của hắn so với những ủy khuất mà hắn phải thừa nhận, càng muốn đạt được tiền tài thật sự hơn.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Cho dù Lục Bạch không có gia đình kéo chân sau, nhưng Địch gia so với Từ gia năm đó lại không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.

Tìm được đường sống trong chỗ chết mới bắt được chứng cứ, cuối cùng đối phương chỉ cần bồi thường cho chút tiền liền ngay cả bản án đặc biệt cũng đều không có lưu lại. Tất cả tội danh đều đẩy đến trên người người khác, đầu sỏ gây tội lại quang minh chính đại mà trốn thoát.

Thời điểm gã nhận được ủy thác của Lục Bạch, liền hiểu rõ bản án mà Lục Bạch chân chính muốn gã hỗ trợ rốt cuộc là cái nào. Nhưng gã lại không thể nhận.

Không phải gã lo lắng cho chính mình, gã một mình cô đơn, cùng lắm thì chính là hủy hoại đi một nửa tiền đồ. Nhưng Lục Bạch thì sao?

Sau khi thua kiện, chờ đợi cậu chính là tự sát, hay là viện tâm thần? Luật sư đã không dám nghĩ tiếp nữa.

Gã không cách nào quên được tin tức cuối cùng mình nhận được, thời điểm đuổi tới phòng cho thuê, đẩy cửa ra trước mắt chính là máu đỏ.

Mặt trên tường, tràn ngập chính là những dòng chữ oan uổng mà thiếu niên kia dùng máu tươi của mình viết lên.

Mùi máu tanh làm gã cơ hồ muốn nôn ra, lại nhìn trên mặt đất, bản tuyên án của tòa án bị thiếu niên xé thành mảnh nhỏ, đang bị máu thấm ướt.

"120, 120......." Gã hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, hoảng loạn gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu. Nhưng lồng ngực thiếu niên đã không còn bất cứ động tĩnh gì lại làm gã hiểu rõ, tất cả những điều này đã là tốn công vô ích.

Trong nháy mắt kia, tâm của luật sư cũng đã chết theo một nửa.

Gã thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, bản thân mình có phải không nên trợ giúp thiếu niên kia đánh vụ kiện này hay không.

Bởi vì nháy mắt thua kiện kia, không chỉ cắt đứt khát cầu của thiếu niên đối với công chính công bằng, mà còn mạnh mẽ cắt đứt hoàn toàn hy vọng sống của hắn.

Những nghi hoặc đó vẫn luôn gắt gao mà được đè ở dưới đáy lòng gã, nhưng hôm nay, nháy mắt khi nhìn thấy Lục Bạch, tất cả đều ngóc đầu trở lại.

Cảm xúc của gã gần như hỏng mất, chỉ có thể ôm lấy cái gáy, đem trán đặt ở trên cửa sổ lạnh lẽo, thấp giọng nức nở.

"Đừng khóc......." Có người đứng bên cạnh khuyên gã.

Luật sư quay đầu, lại đối diện với gương mặt của Lục Bạch. Gã có chút hoảng hốt, phảng phất như thấy được thiếu niên năm đó cầm trong tay chứng cứ phạm tội, mang theo vết thương đầy người trở về.

Hắn còn nói với gã rằng "Em tìm được chứng cứ rồi!"

Nhưng lần này, luật sư lại dùng giọng nói nức nở khuyên hắn "Nghe anh một câu, từ bỏ đi!"

Lục Bạch vỗ vỗ bờ vai của gã, luật sư đột nhiên hoàn hồn. Nhưng bi ai trong mắt lại càng thêm nồng đậm.

"Vị học trưởng kia, sau đó thế nào?"

Luật sư lắc đầu "Đã tự sát rồi."

"Anh là sợ em cũng sẽ bởi vì thua kiện mà tự sát sao?"

Luật sư không nói gì, nhưng rõ ràng chính là nghĩ như vậy.

Lục Bạch trầm mặc một hồi, nói cho luật sư một cái địa chỉ "Quyển nhật ký mà em đăng lên trên mạng, được giấu ở chỗ đó."

"Anh có thể đi xem trước, rồi hãy quyết định có muốn nhận hay không."

"Tôi đã xem qua nội dung bên trong." Giọng nói của luật sư vẫn luôn run rẩy, gã ngẩng đầu lên nhìn Lục Bạch "Tôi có thể lý giải được rằng cậu muốn thay chính mình đòi lại công đạo, nhưng cậu cũng phải nghĩ kỹ, một khi thua kiện...... Một khi thua kiện......."

Luật sư gần như tự mình sa ngã "Tôi mẹ nó là một luật sư, sợ cái gì? Làm viện trợ pháp luật lâu như vậy, ai còn chưa từng đánh thua mấy cái vụ án chứ? Nhưng cậu, lại không có cách nào tiếp tục sinh sống ở nơi này nữa."

Lục Bạch nhìn gã "Nửa tháng trước, Địch Tuấn Thanh mang theo người tới lột quần áo của em, chụp lại ảnh, gửi tới toàn bộ người trong trường, ngay cả cha mẹ của em cũng đều nhận được."

"Anh biết bọn họ nói em như thế nào không?"

"Nói như thế nào?"

"Bọn họ nói, em không biết liêm sỉ, câu dẫn đàn ông."

Sắc mặt của luật sư đột nhiên trở nên khó coi.

Lục Bạch mỉm cười "Những lời như vậy, năm đó anh cùng vị học trưởng kia của em chắc cũng đều nghe nói qua."

"Càng nói khó nghe, em liền càng cứng cỏi."

"Đến cả lần gặp gỡ này của chúng ta, em hiện tại đứng ở chỗ này, anh cũng đều có thể hiểu rõ. Em cũng không cần nhiều lời."

Luật sư sau một lúc lâu trầm mặc nói "Cho nên, chứng cứ của cậu đầy đủ như vậy, vẫn không có cách nào đẩy ngã Địch Tuấn Thanh như cũ. Cậu vì cái gì cảm thấy viện trợ pháp luật có thể dùng?"

"Năm đó, năm đó em ấy lấy được đoạn video quay lại hiện trường, cuối cùng vẫn không thể giải quyết được gì. Tôi nói câu này có lẽ hơi khắc nghiệt, nhưng chẳng lẽ cậu ngay cả việc lùi lại một bước cũng chưa từng nghĩ sao?"

Lục Bạch lại chỉ trả lại gã một câu "Em tin tưởng, chính nghĩa bất tử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.