Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 183



Nhưng một câu này, lại giống như trực tiếp chọc trúng ống phổi của luật sư, gã gần như mất khống chế bắt lấy cổ áo của Lục Bạch, dùng thanh âm nghẹn ngào hỏi cậu "Chính nghĩa bất tử? Nhưng đối với người chết mà nói, chính nghĩa tới muộn, mẹ nó cũng chỉ là lời nói rắm chó mà thôi!"

Tựa như những lời oan ức cuối cùng tràn ngập oan uổng được viết dày đặc trên vách tường của thiếu niên tự sát kia, đến cuối cùng hắn nhận lại được chính là cái gì?

Tiếc hận? Thương hại?

Không, là chán ghét, ghét bỏ, còn có căn phòng mà hắn ở lúc sau liền trở thành căn nhà ma trong truyền thuyết.

Chỉ có luật sư biết, hắn vì cái gì sẽ lựa chọn cách chết thảm thiết như vậy. Đó là một dấu chấm hết, cũng là cách trả thù cuối cùng của hắn.

Dấu chấm hết cho sự tuyệt vọng của hắn, sự trả thù cuối cùng hai người được gọi là cha mẹ nhưng lại bán tính mạng của hắn để nhận tiền tài.

Ở trong nhà của chính mình, thế nhưng còn phải nộp tiền thuê, tình thân ở trước mặt tiền tài liền mất đi độ ấm, mẹ nó thật sự là chuyện buồn cười nhất trên đời.

Mà những cái đó, chính là kết quả sau cùng nhận được của cái gọi là "chính nghĩa bất tử" mà bọn họ đã từng kiên định tin tưởng.

"Anh, anh, chúng ta không thể rút đơn kiện! Em không đồng ý......."

"Còn chưa có tha thứ cho bọn họ được! Bọn họ còn chưa xin lỗi em mà! Làm nhiều chuyện như vậy, bọn họ dám làm mấy chuyện quá mức như vậy...... Bọn họ từng lột quần áo của em, từng đánh đòn hiểm em, xương sườn của em từng gãy rất nhiều lần, đầu cũng vậy. Bọn họ còn, còn muốn em làm chuyện đó......."

"Em có chứng cứ, em lấy được băng ghi hình. Cha mẹ thì có thể thế nào? Có thể làm lơ cũng như thờ ơ những thương tổn mà em đã phải chịu như vậy, căn bản không xứng làm cha mẹ!"

Tiếng khóc nức nở điên cuồng của thiếu niên năm đó còn văng vẳng bên tai, nhưng gương mặt của Lục Bạch trước mặt lại làm gã có loại cảm giác không chân thật về thời không bị tua nhỏ.

Lục Bạch cùng thiếu niên đó rốt cuộc là không giống nhau.

Lục Bạch càng thêm kiên cường, cũng càng thêm bình tĩnh. Nhưng đúng là loại bình tĩnh vượt mức bình thường này mới làm luật sư càng thêm lo lắng.

Bởi vì người cứng cỏi, khoảnh khắc sụp đổ mới là đáng sợ nhất.

Nếu thật sự đến ngày thua kiện, luật sư cảm thấy Lục Bạch khả năng sẽ lựa chọn cách chết so với thiếu niên lúc trước kia càng thêm khủng bố hơn.

Gã không muốn thấy, cũng không có dũng khí đua lại một lần nữa.

Lục Bạch nắm lấy bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình của gã "Em có biện pháp. Nhưng mà em cần anh giúp em."

"Tin tức cậu xin giúp đỡ mãi cho đến hiện tại cũng không có lên men. Ngay cả dư luận cậu cũng đều không dùng được, cậu cảm thấy mình còn có biện pháp gì?"

Lục Bạch nhẹ giọng cười "Chờ."

"Chờ cái gì?"

"Chờ Địch Tuấn Thanh không nhịn được." Lục Bạch quơ quơ cánh tay "Giống như người bị hại trong vụ bạo hành gia đình, có thể xin bảo hộ có phải hay không? Em nhớ rõ có một loại vòng tay có thể ghi hình toàn bộ hành trình. Dùng từ ngữ mấu chốt là có thể kích phát tính năng tự động báo nguy dùng để bảo hộ tạm thời khi người bị hại không thể tách ra khỏi kẻ dùng bạo lực."

Luật sư không thể tin được nhăn lại mày "Lá gan của Địch Tuấn Thanh lớn như vậy? Hiện tại cậu chính là ở bệnh viện!"

Lục Bạch gật gật đầu "Lá gan của hắn chính là rất lớn. Địch gia ở bên này là người đứng đầu trong khu, em làm ra chuyện lớn như vậy, nháo đến bệnh viện cuối cùng lại không có kết quả gì. Bản thân liền sẽ làm Địch Tuấn Thanh càng thêm không kiêng nể ai."

"Hắn sẽ không bỏ qua cho em. Hiện tại không động thủ, chỉ sợ là còn đang kiềm chế, hoặc là bị chuyện gì vướng chân."

"Nhưng nếu anh đồng ý tiếp nhận án này, hơn nữa đi trường học điều tra. Cho dù là người đi ngang qua sân khấu cũng đều có thể."

"Địch Tuấn Thanh ngay lập tức sẽ hành động. Hắn nhất định sẽ ở trong thời gian nhanh nhất tới tìm em. Sau đó.......dùng thủ đoạn càng thêm âm ngoan bức ép em hướng hắn xin tha."

"Chân này của em đã trong phạm vi hình sự. Như vậy cũng không thể làm em khuất phục, nói vậy lần sau thứ mà hắn mang đến chỉ có thể so với cái này lợi hại hơn."

"Địch gia cho dù mánh khóe thông thiên, nếu Địch Tuấn Thanh phạm vào một bộ pháp luật hình sự, vậy dù làm cách nào cũng không giữ nổi hắn!"

"Địch Tuấn Thanh vì cái gì phải làm tới loại trình độ này với cậu?" Luật sư không hiểu rõ cho lắm.

"Bởi vì hắn cảm thấy em đang tuyên chiến hắn." Ngữ khí của Lục Bạch vô cùng chắc chắn "Người như Địch Tuấn Thanh, nhìn thì trẻ con không có đầu óc gì, nhưng ở trong xương cốt vừa âm ngoan lại thích mang thù. Hắn cảm thấy em lúc trước cố ý phản kháng không cho hắn mặt mũi, trừ phi em nhận thua, bằng không hắn nhất định phải trăm phương nghìn kế tra tấn em, phải đem đoạn xương cốt cuối cùng của em đều nghiền nát."

"Cái này cùng việc em có thân phận gì không liên quan tới nhau. Cho dù xuất thân của em là hào môn, hắn cũng sẽ làm giống như vậy. Khác nhau ở chỗ, phương thức ra tay cùng trình độ che giấu. Tựa như cô gái năm nhất bị bọn họ lựa chọn kia, trong nhà cũng coi như là không tồi, nhưng đến một câu cũng không dám nói."

"Anh còn cho rằng một người có xuất thân hào môn sẽ không gặp phải mấy chuyện như vậy." Luật sư cảm thấy Lục Bạch tựa hồ đã mở ra cho gã cánh cửa của một thế giới mới.

Lục Bạch lắc đầu "Như thế nào sẽ không? Bạo lực học đường sẽ không bởi vì xuất thân, học thức, quá khứ, diện mạo của anh liền sẽ hoàn toàn không lại gần anh. Thông thường bắt đầu một hồi chèn ép bạo lực, bất quá là bởi vì bọn họ chán ghét anh mà thôi."

"Nhưng chán ghét, lại không thể tạo thành lý do để khinh nhục người khác."

Luật sư nhìn Lục Bạch "Cậu cùng với suy nghĩ của tôi không giống nhau."

Lục Bạch không trả lời, chỉ hỏi lại gã "Lần này anh nguyện ý hỗ trợ không?"

Luật sư suy nghĩ một hồi, cũng rất bất đắc dĩ "Cậu không phải đều đã an bài tốt rồi sao? Cái gì cũng đều nghĩ xong, tôi cũng chỉ có thể hỗ trợ."

"Bất quá cậu phải ngàn vạn lần cẩn thận. Tôi có thể vì cậu để ngăn ngừa hành vi ngược đãi mà xin vòng tay phòng hộ, nhưng chuyện này, bên phía Địch Tuấn Thanh hơn phân nửa có thể tra được. Cho nên cũng không thể là không có sai lầm, cậu nhất định phải chú ý an toàn."

"Yên tâm." Lục Bạch vỗ vỗ bả vai của luật sư kia, sau đó liền nhìn theo gã rời đi.

Hệ thống: "Ta như thế nào lại cảm thấy chuyện này có thể thành là điều quá sức nhỉ?"

Lục Bạch: "Vốn dĩ cũng chỉ là để anh ta đi đánh rắn động cỏ một chút thôi. Cái vòng tay phòng hộ kia không có gì để dùng."

Hệ thống: "Có ý tứ gì?"

Lục Bạch: "Lại không phải AI trí năng, đồ network* mà thôi. Một cái máy che chắn tín hiệu là được. Hơn nữa bên phía cảnh sát phát loại đồ vật như vậy cũng sẽ phân chia cấp bậc."

(*) Network: Là một tập hợp các máy tính, server, mainframe, thiết bị mạng, thiết bị ngoại vi hoặc các thiết bị khác được kết nối để cho phép chia sẻ dữ liệu, trao đổi tệp và giao tiếp với nhau. Các máy tính trên cùng một mạng có thể được liên kết với nhau thông qua mạng, dây cáp,...

"Tình huống hiện tại của ta, hẳn là phát loại sơ cấp nhất. Địch Tuấn Thanh chỉ cần tìm người mua thiết bị che chắn. Trong vòng năm phút liền hủy được vòng tay của ta, sau đó nó liền không báo cáo vị trí là được."

"Kế tiếp. thứ này, tìm chút nguyên nhân dùng danh nghĩa của ta đem đi tu sửa, tất cả liền xong chuyện."

Hệ thống: "Vậy ngươi vì cái gì còn muốn xin? Này không phải là chủ động đưa tới cửa cho Địch Tuấn Thanh khi dễ sao?"

Lục Bạch: "Chính là muốn cho hắn khi dễ ta, ngươi có phải đã quên rồi hay không, cái tên Lục Lộc thích kéo chân sau kia còn đang vội vàng muốn chữa khỏi bệnh cho Địch Tuấn Thanh đấy!"

Hệ thống: "???"

Lục Bạch: "Ngươi nói xem, cậu ta nhiều ngày như vậy không xuất hiện, người sẽ ở nơi nào?"

Hệ thống: "Sẽ không thật sự ở......."

Lục Bạch: "Ừ, cậu ta hơn phân nửa là ở trên giường Địch Tuấn Thanh."

Hệ thống: "........"

Lục Bạch: "Linh hồn của Lục Lộc là một người trưởng thành hai mươi tám tuổi, nhưng thân thể hiện tại của cậu ta lại chỉ có mười sáu tuổi."

Hệ thống: "........"

Lục Bạch: "Địch Tuấn Thanh ba ngày trước đã thành niên."

Hệ thống: "Ngươi đúng thật là tận dụng hết sức lực để giúp hắn ôm đủ một bộ pháp luật hình sự."

Lục Bạch: "Còn tốt nha, chủ yếu là hắn phối hợp."

Nhìn toàn bộ văn án, Lục Bạch chỉ có một loại cảm giác, chính là Lục Lộc chỉ là một đứa ngốc vừa ngu lại vừa độc.

Làm đủ tư thái của thánh mẫu, nơi chốn tự cảm động chính mình. Nhưng trên thực tế, lại làm thế thân hai đời cho Lục Bạch.

Trong nguyên văn, Lục Lộc mãi cho đến cuối cùng đều dùng một loại tư thái bảo hộ muốn dâng hiến hết thảy cho Địch Tuấn Thanh. Lại chưa bao giờ nghĩ tới, yêu cầu của Địch Tuấn Thanh cũng không phải loại chữa lành này của y, chỉ là muốn từ trên người y nhìn thấy được một chút bóng dáng của Lục Bạch.

Thậm chí những nhấp nhô xuất hiện giữa hai người bọn họ, đều là do Địch Tuấn Thanh cố tình an bài. Bởi vì một Lục Lộc trong đầu chỉ có tình yêu đó, chỉ có ở thời điểm quyết không buông tay muốn chữa lành cho Địch Tuấn Thanh, mới chân chính có một chút tương tự với Lục Bạch.

Lục Bạch làm người đứng xem, chuẩn xác đem những đường phân chia đó tách gọn ra. Đồng thời cũng tìm được điểm thiết nhập tốt nhất.

Trước khi Lục Lộc trọng sinh, tâm tư của Địch Tuấn Thanh cũng đã đủ thâm trầm, có thể tùy ý giấu giếm được.

Mà sau khi Lục Lộc trọng sinh, Địch Tuấn Thanh ngay từ đầu không có phát hiện ra tình cảm thật sự của mình đối với Lục Bạch, cũng đích xác hưởng thụ cảm giác bầu bạn lâu dài của Lục Lộc. Thẳng đến rất lâu sau mới bừng tỉnh phát hiện.

Nhưng mà khi đó, Lục Lộc đã bị dạy dỗ ngược hướng. Hoàn toàn nhìn không ra được ánh mắt của chồng mình mỗi khi nhìn chằm chằm vào mình, hoàn toàn là đang hồi ức về ngày xưa.

Nhưng hiện tại thì khác.

Địch Tuấn Thanh tuổi còn nhỏ, Lục Bạch cũng vẫn còn sống.

Làm bạch nguyệt quang chính quy và công tâm, Lục Bạch rất chờ mong biểu tình của Lục Lộc thời điểm phát hiện bản thân mình không phải là vai chính mà là thế thân sẽ như thế nào.

"Cậu ta ôn nhu lại am hiểu lòng người như vậy, nhất định sẽ thành toàn cho Địch Tuấn Thanh nhỉ? Dù sao, Địch Tuấn Thanh là chó bệnh, nhưng ta, mới là người có thể làm hắn không điên không sa đọa được."

Giọng nói của Lục Bạch rất là mềm nhẹ, nhưng hệ thống lại từ trong đó ngửi ra được mùi vị nguy hiểm.

Kỳ thật, nó ở thế giới trước đã phát hiện, Lục Bạch cũng không phải dạng người sẽ không lợi dụng tình cảm để đả thương người khác. Thậm chí bàn về việc đùa bỡn người khác, cậu chỉ sợ so với mấy kẻ gọi là tra nam kia càng dơ cũng càng thêm tuyệt tình hơn. Chỉ là cậu trước nay chưa bao giờ dùng tới.

"Này có tính là lợi dụng lối tắt?" Trong giọng nói của hệ thống tràn đầy nghi hoặc.

Lục Bạch lắc đầu "Cùng lối tắt không có quan hệ, đơn thuần không bị buộc tới cái phân lượng này."

"Nếu mà có biện pháp khác, ta cũng không muốn để thân thể cùng tiếp xúc qua lại với đám rác rưởi kia." Lục Bạch nghĩ nghĩ "Ta lấy cho ngươi một ví dụ không thỏa đáng nhé."

"Gặp phải kẻ khốn nạn, cùng với việc bị bắt ăn phân không có khác nhau. Ta lại không phải bọ hung*, thời điểm có thể thỏa đáng, hà tất phải xả thân rơi vào hố phân?"

(*) Bọ hung thích lăn vào bãi phân.

"Hiện tại đây là không có biện pháp. Trước mắt đường đi đều bị phá hỏng, ta chỉ có thể lợi dụng một chút tình cảm giữa Lục Lộc và Địch Tuấn Thanh trước."

"Địch Tuấn Thanh đã hưởng qua hương vị của Lục Lộc, chỉ biết đối với ta càng thêm chưa đã thèm. Lục Lộc cũng không phải đèn cạn dầu. Cậu ta trọng sinh trở về, là mang theo không ít bí mật của Địch Tuấn Thanh. Nếu cậu ta uy hiếp phản bội, Địch Tuấn Thanh cũng giống vậy phải kiêng kị. Đường làm ăn của Địch gia chỉ sợ không sạch sẽ. Nếu không ngay từ đầu Lục gia cũng sẽ không dễ dàng chiếm thế thượng phong như vậy."

Lục Bạch bình tĩnh phân tích tất cả tin tức trước mắt cậu có thể nắm giữ "Lục Lộc giúp Địch Tuấn Thanh làm khai thông tâm lý, những nội dung này Địch Tuấn Thanh hoặc nhiều hoặc ít có nói qua một chút. Những cái đó đối với Địch gia sau khi đã tẩy trắng căn bản không có uy hiếp. Dù sao cũng đã đem mấy cái hố lấp kín."

"Nhưng hiện tại không được. Hiện tại Địch gia còn đang trong quá trình tẩy trắng. Lục Lộc biết đến mấy cái lông gà vỏ tỏi đó, chính là chuyện lớn mất mạng."

Mà cái này, hiện tại cũng là sống mắt duy nhất trong bố cục của Lục Bạch.

Cậu muốn đem nước trộn lẫn, đảo đến càng lẫn lộn càng tốt. Địch Tuấn Thanh càng nóng vội, càng sẽ cùng Lục Lộc dây dưa không rõ, đường sống để thở dốc của Lục Bạch cũng lại càng lớn.

Tựa như hiện tại, luật sư mà Lục Bạch nhờ giúp, đã dựa theo dặn dò của Lục Bạch, đi đến trường học bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.