Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 189



Mỗi người trong đám thiếu niên này đều là nhị thế tổ, trong nhà cũng là loại không dễ chọc vào. Bọn chúng quen hoành hành ngang ngược, ở thời điểm đối mặt với cảnh sát cũng tạo thành một bộ dạng không sợ gì cả. Nhưng mà bọn chúng không có nghĩ kỹ một chuyện.

Trước kia cảnh sát không thể thật sự định tội bọn chúng là bởi vì chuyện mà bọn chúng gây ra nói lớn cũng không phải là lớn, lại không làm ra mạng người, người trong nhà của bọn chúng cũng thuận lợi ém gọn chuyện này.

Nhưng vi phạm lệnh cấm về sử dụng thuốc trái phép lại không phải chuyện bình thường nữa. Đừng nói là nhóm người này đã sớm qua 16 tuổi, chính là cho dù chưa đủ 16 tuối cũng sẽ bị bắt vào đồn.

Rất nhiều người, căn bản đến mặt bàn cũng không thể đi lên nổi. Đáng tiếc bọn chúng lúc này còn như cũ cái gì cũng đều không hiểu.

Nhưng mà thái độ của cảnh sát đã chứng minh tất cả, thời điểm lục soát dược phẩm, cảnh sát trực tiếp đem toàn bị người đi.

Địch Tuấn Thanh quay đầu liếc mắt nhìn Lục Bạch một cái, lộ ra một biểu tình cười như không cười.

Như là đang cảnh cáo, lại như là đang khiêu khích một cách ái muội.

"Chờ tôi trở lại." Thanh âm của Địch Tuấn Thanh rất nhẹ, Lục Bạch chỉ có thể dựa vào khẩu hình miệng để phân biệt.

Thuốc không ở trong tay hắn, hắn tất nhiên là không có khả năng xảy ra chuyện gì. Sau khi đi vào, chờ luật sư tới, chối phắt, là có thể thành thật kiên định đi ra ngoài.

Người có khả năng gặp chuyện phiền toái duy nhất cũng chính là cái người cầm thuốc trong tay kia.

Nhưng mà gã ta cùng với Địch Tuấn Thanh cũng không có liên quan gì tới nhau.

Dù sao, bọn chúng chỉ là đám hồ bằng cẩu hữu trong truyền thuyết mà thôi!

Nhưng bất luận như thế nào, Lục Bạch cuối cùng vẫn là đánh hòa một ván.

Vết thương trên người cậu còn chưa có tốt, thừa dịp có tinh thần, còn tính toán đi tìm Lục Lộc một chuyến.

Viên Vũ ở phía sau thấy cậu muốn rời đi, nhanh chóng chạy tới gọi Lục Bạch lại.

"Học trưởng!"

Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Bạch được người khác gọi bằng xưng hô như vậy, quay đầu, Lục Bạch ôn hòa nhìn Viên Vũ.

Sắc mặt của Viên Vũ còn bởi vì mới vừa rồi giằng co mà có vẻ tái nhợt, nhưng trong mắt đã có ý cười. Cậu ta hướng về phía Lục Bạch khom lưng, trịnh trọng nói "Học trưởng, cảm ơn anh!"

"Không cần khách khí." Lục Bạch cười trả lời, sau đó liền cùng Lục Hoàn lên xe.

Trên xe, Lục Hoàn vô tình phát hiện được tâm tình của Lục Bạch dường như vô cùng tốt, thần sắc cũng khó được lúc nhẹ nhàng, liền càng cảm thấy mới mẻ.

"Được người khác cảm ơn nên rất vui vẻ?" Lục Hoàn xoa xoa đầu tóc của Lục Bạch, sau khi bày tỏ hết nỗi lòng, động tác nhỏ thân mật như vậy giữa hai người cũng trở nên nhiều hơn rất nhiều.

Lục Bạch dùng sườn mặt cọ cọ bàn tay của Lục Hoàn, thấp giọng nói "Em chỉ là cảm thấy hai chữ "học trưởng" này, lúc nói ra thật sự vô cùng dễ nghe."

Trong quá khứ, hai chữ này đối với Lục Bạch mà nói chỉ là xưng hô hư vô mờ mịt. Nhưng đối với Lục Bạch hiện tại, lại là đại diện cho sự cứu rỗi.

Lục Hoàn đầu tiên là trầm mặc, sau đó liền dùng một loại lực đạo đã tận lực khắc chế đem Lục Bạch ôm vào trong lòng.

"A Bạch ngoan như vậy, có phải quá phạm quy rồi hay không?" Lục Hoàn rất muốn hôn hôn Lục Bạch.

Lục Bạch ngẩng đầu lên cười nhìn Lục Hoàn "Kiềm chế."

Lục Hoàn hít sâu một hơi "Ừm, vậy mau trở về."

Hệ thống nhịn không được đánh giá một câu "Yêu đương không tình dục cũng thật khó khăn."

Lục Bạch đột nhiên khiếp sợ "Hệ thống lúc này không phải nên che chắn sao?"

Hệ thống khó được lúc có cơ hội, yêu thương sờ sờ linh hồn của Lục Bạch "Nhãi con à! Che chắn cũng phải là trước khi các ngươi bắt đầu làm "chuyện ấy" nha!"

Lục Bạch: "........"

Lực sát thương không đủ, nhưng cảm giác vũ nhục lại rất mạnh mẽ.

Vì thế, Lục Bạch duy trì tâm tình vô cùng vi diệu của mình, mãi cho đến khi tới nhà của Lục Lộc.

Đây là địa phương đã ở suốt mười tám năm, Lục Bạch đứng ở bên ngoài, tâm tình lại vô cùng bình tĩnh.

"Nhà ở nơi này là lấy danh nghĩa nhà chính Lục gia để mua. Trước khi sang tên từng có hợp đồng, yêu cầu chờ sau khi em thành niên liền đem nhà ở sang tên lại cho em."

"Cho nên em có thể hỏi một chút, vì sao lại yêu cầu bọn họ phải chuyển nhà gấp gáp như vậy không?" Tựa như trước khi Lục Bạch xuyên đến đây, một nhà Lục Lộc đột nhiên chuyển nhà, đều không phải là bởi vì cái gì mà yêu cầu của công việc, chỉ là đơn thuần bị yêu cầu lập tức phải chuyển nhà đi mà thôi.

Lục Hoàn trầm mặc một hồi, sau đó mới nói với Lục Bạch "Bởi vì cha của em, gần đây tỉnh táo lên rất nhiều."

"Cho nên ông ta đã từ viện điều dường đi ra ngoài phải không?"

"Ừm."

"Vậy em hiểu rồi, nhà chính Lục gia là hy vọng em hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, tốt nhất là vĩnh viễn không cần xuất hiện kích thích ông ấy, đúng không?"

"A Bạch......." Làm pháp tắc, Lục Hoàn không thể gạt người khác. Nhưng anh vẫn như cũ muốn ôm Lục Bạch một cái thật chặt.

Lục Bạch lại cười lắc đầu "Không sao cả. Dù sao.......cũng quen rồi."

"Chỉ là đáng tiếc......."

Đáng tiếc nguyên thân hy vọng có người nhà yêu thương, nguyện vọng đó chú định là không chiếm được.

Lục Bạch cảm thấy thổn thức.

Từ thế giới thứ nhất cho đến bây giờ, mỗi một Lục Bạch mà cậu sắm vai, chỉ cần có gia đình liền không có cách nào tự mình có được sự yêu thương của người nhà.

Đặc biệt là Lục Bạch ở thế giới bệnh mỹ nhân, thẳng đến khi tan xương nát thịt cũng không có mất đi khát vọng đối với ba vị anh trai. Nếu không phải Lục Quỳnh cuối cùng đều là dẫm lên cậu ấy để thượng vị, cậu ấy cũng sẽ không chết không nhắm mắt, cuối cùng làm tới việc hiến tế linh hồn.

Mà thế giới này cũng giống vậy.

Lục Bạch của thế giới này, vẫn luôn vì một nhà Lục Lộc có thể hoàn toàn tiếp nhận mình mà thay đổi.

Cho dù quanh năm thừa nhận bạo lực lạnh cũng không có oán giận, ngược lại liều mạng giãy giụa, đem chính mình biến thành người càng tốt hơn, hy vọng có thể bằng một tư thái tốt nhất nhận lấy được sự yêu thích.

Nhưng cuối cùng, cậu khiến bản thân trở nên tốt hơn như vậy, lại chỉ hấp dẫn tới một tên ma quỷ như Địch Tuấn Thanh.

Nhưng trên thực tế, Lục Bạch nguyên bản cũng giống như vậy.

Sau khi ký kết Khế Ước Cộng Sinh, hệ thống rốt cuộc có thể nhìn thấy ký ức của Lục Bạch. Nhưng mà cho tới hiện tại, nó cũng chưa có xem xong. Mặc dù có sự cho phép của Lục Bạch.

Bởi vì, thật sự quá đau lòng.

Không chỉ là những tổn thương mà cậu từng chịu, càng làm cho người khác cảm thấy đau đớn, chính là Lục Bạch nỗ lực như vậy chỉ vì khát vọng muốn có được tình yêu.

Nhưng mà may mắn, Lục Bạch ở tiểu thế giới cuối cùng cũng chờ được một Lục Bạch càng cường đại hơn tới cứu vớt nhân sinh của chính mình.

Mà Lục Bạch chân chính, cũng tìm được học trưởng sẽ luôn luôn yêu cậu rồi.

Tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa.

Hệ thống cảm thấy tâm tình đã tốt lên rất nhiều.

Mà bên phía Lục Bạch cũng đã thoát ra khỏi đống cảm xúc ngắn ngủi kia, hơn nữa còn gõ vang cửa nhà Lục Lộc.

"Ai đó?" Nói đến cũng khéo, một nhà ba người Lục Lộc đều có ở nhà. Thời điểm nhìn qua mắt mèo thấy là Lục Bạch, bọn họ theo bản năng không muốn phản ứng, nhưng Lục Hoàn bên người Lục Bạch lại làm cha mẹ của Lục Lộc phải chủ động đem cửa nhà mở ra.

Bọn họ còn nhớ rõ diện mạo của Lục Hoàn.

Tuy rằng lúc trước đưa tiền đều là vợ chồng nhà chính Lục gia, nhưng mà thời điểm bọn họ bị bắt phải rời khỏi thành phố sống ban đầu, bọn họ ở nhà chính Lục gia có gặp qua Lục Hoàn.

Cho dù Lục Hoàn chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện về nhà một chuyến để lấy đồ đạc, nhưng mà bọn họ vẫn nhớ kỹ gương mặt của anh, biết Lục Hoàn là người cầm quyền hiện tại của Lục gia. Là đối tượng mà bọn họ nỗ lực muốn lấy lòng.

Bất quá hiện tại Lục Hoàn cùng Lục Bạch cùng nhau xuất hiện, chỉ sợ là vì tới tìm bọn họ đòi lại công đạo.

Quả nhiên, sau khi Lục Bạch vào cửa, ngay cả ý tứ hỏi tội cũng đều không có, chỉ mở rộng cửa, đi thẳng vào vấn đề nói "Thông báo cho các người một tiếng, chuẩn bị tốt đồ đạc, ngày mai đi xử lý thủ tục sang tên nhà ở."

"Mày nói cái gì?" Mẹ của Lục Lộc lập tức thét to.

Ngữ khí của Lục Bạch vừa cứng cỏi lại bình tĩnh "Tôi nói, bảo mấy người chuẩn bị tốt thủ tục, ngày mai rời khỏi căn nhà này hộ."

"Cần tôi nhắc nhở các người không? Căn nhà này, từ lúc bắt đầu đã không phải là của các người mà là của tôi, không phải sao?"

"Ngay cả việc các người nuôi tôi cũng không phải xuất phát từ sự yêu thích gì, bất quá chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi."

"Một năm 300 vạn, chính là xem ở phần tiền này các người cũng nên đối xử với tôi tốt một chút mới phải!"

"Chúng tao đối với mày không tốt?" Mẹ của Lục Lộc tức khắc nổi giận "Tao để mày mặc rách hay là để mày không có cơm ăn? Hay tao đã từng đánh mày lần nào chưa?"

Lục Lộc vốn dĩ ở trong phòng, nghe thấy cãi nhau cũng ra ngoài xem.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Bạch, ánh mắt của Lục Lộc tràn ngập đều là chán ghét cùng thù hận.

Y gần như mất khống chế đi tới, hung hăng mà đẩy Lục Bạch một phen.

Trên đùi Lục Bạch còn có thương tích, nếu thật sự đẩy trúng, chỉ sợ cũng phải làm phẫu thuật lần thứ hai.

Lần trước Lục Bạch để mẹ của Lục Lộc đẩy ngã là bởi vì bên người Lục Bạch không có ai có thể dựa vào, cho nên cậu muốn nương theo chuyện này cùng bọn họ hủy bỏ quan hệ.

Nhưng mà hiện tại đã khác, Lục Hoàn còn đứng ở bên người, cậu có chỗ dựa, tự nhiên không cần liều mình.

Cậu trực tiếp bắt lấy cánh tay của Lục Lộc, mượn lực đẩy y tới trên tường.

"Chậc, còn rất biết chơi nha!" Cổ áo của Lục Lộc bị mở ra một chút, tức khắc dấu hôn cùng dấu răng trên cổ tất cả đều cùng nhau lộ ra bên ngoài.

"Anh buông tôi ra!" Lục Lộc liều mạng giãy giụa.

Cha mẹ của Lục Lộc sau khi thấy dấu vết trên người y, cũng dừng lại động tác muốn xông lên hỗ trợ, đứng dại ra tại chỗ.

"Đây, đây là có chuyện gì?" Bọn họ hoàn toàn mù mờ.

Đều là người trưởng thành, thứ như dấu hôn thật sự nhận ra khá dễ. Nhưng loại dấu vết trên người Lục Lộc này, rõ ràng không giống kiểu yêu sớm có thể lưu lại.

Lại nhớ tới bộ dạng mệt mỏi của Lục Lộc ngày hôm qua khi trở về nhà, bọn họ lại càng thêm cảm thấy nghi hoặc.

Mẹ của Lục Lộc bất chấp tất cả. Nhanh chóng xông tới, một phen xốc lên quần áo của Lục Lộc.

Trên eo, một trái một phải, dấu bàn tay đã chuyển tím, ở trên làn da trắng trẻo nhìn vào có vẻ phá lệ ghê người.

Cái này không phải dấu vết có thể lưu lại khi làm cùng với con gái.

Lục Lộc là cùng với đàn ông. Hơn nữa còn là người nằm dưới.

Mẹ của Lục Lộc cả người run rẩy, sau một lúc lâu cũng không biết phải nói cái gì.

Lục Bạch lại một câu nói toạc ra hết tất cả "Bà nói tôi câu dẫn đàn ông, nhưng người chân chính câu dẫn đàn ông lại chính là con trai ruột của bà đấy!"

"Biết rõ Địch Tuấn Thanh chính là một tên khốn nạn, nhưng vẫn như cũ chủ động ngàn dặm đưa đẩy."

"Anh không cần nói bừa! Tuấn Thanh là người tốt nhất trên thế giới này, anh ấy chỉ là bị bệnh."

"Bị bệnh?" Lục Bạch gần như cười nhạo ra tiếng "Cậu nếu thật sự cảm thấy như vậy, vì sao hôm nay không cẩn thận bồi bọn họ chơi một chút, ngược lại muốn họa thủy đông dẫn tới chỗ người khác?"

"Anh, anh nói cái gì?" Giọng nói của Lục Lộc bén nhọn "Tôi họa thủy đông dẫn khi nào? Là Tuấn Thanh bảo tôi về trước!"

"Như vậy xem ra cậu biết hết rồi nhỉ?"

"Tôi cái gì cũng không biết!"

"Vậy cậu khẩn trương cái gì?" Lục Bạch nhìn chằm chằm Lục Lộc đang hai chân phát run "Vì sao sắc mặt của cậu không tốt? Chẳng lẽ không phải bởi vì làm chuyện đuối lý, làm người đưa dao cho Địch Tuấn Thanh nên mới sợ hãi sao?"

"Tôi không có! Hắn, hắn vốn dĩ........" Lục Lộc muốn nói, Viên Vũ vốn dĩ cũng phải xảy ra chuyện này, nhưng mà đột nhiên nhớ đến việc bản thân trọng sinh chính là một bí mật, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống.

Lục Bạch lại không buông tha cho y, thẳng thắn đâm một đao "Cậu ấy vốn dĩ nên có một tiền đồ rất tốt, nhưng cậu lại muốn chặt đứt tương lai tốt đẹp của cậu ấy."

"Lục Lộc, ban đầu tôi cho rằng cậu chỉ là ngu xuẩn thôi, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện, cậu so với Địch Tuấn Thanh còn khiến người khác ghê tởm hơn."

"Lục Bạch......." Lục Lộc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Lục Bạch lại nói ra một câu khiến cho y hoàn toàn sụp đổ.

"Cậu xứng đáng làm thế thân cả đời cho tôi."

"Thời điểm Địch Tuấn Thanh làm cậu, có kêu tên của tôi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.